Người đăng: Ma Kiếm
Bóng kiếm như núi, khí hoang dã mãnh liệt truyền ra mênh mông. Không có nhắm
vào bất luận kẻ nào, nhưng bóng dáng thông thiên kia cũng khắc thật sâu trong
lòng Lục Thanh.
Khi lướt qua một tòa núi cao nghìn trượng, sự việc ở sâu trong sơn mạch cũng
hiện ra trước mắt Lục Thanh.
Đây là một tòa thành trì thượng cổ, giờ phút này đang phá vỡ lòng đất mà bay
lên. Đất đá xung quanh vỡ ra, núi lớn lật úp, làm đường tránh ra cho tòa thành
cổ.
Tòa thành cổ này rất khổng lồ. Tường thành cao mấy trăm trượng không biết dùng
vật liệu nào xây lên, nhìn không ra một tia dấu vết tàn lụi của năm tháng. Cả
tòa thành trông ngay ngắn vô cùng, ước chừng chiếm phạm vi hơn mười dặm. Trên
tường thành loang lổ vô số vết kiếm, từ phía trên thậm chí Lục Thanh còn cảm
giác được vô số loại Kiếm ý kinh thiên.
Mà bóng kiếm thông thiên lúc trước chính là bốc lên từ tòa thành này. Cả tòa
thành cũng có thần quang năm màu lưu chuyển, khí Ngũ Hành trong trời đất như
hoàn toàn tập trung về đây. Trên bầu trời một lốc xoáy năm màu hội tụ thành
hình, đem bóng kiếm thông thiên hút vào.
Trên thành cổ có một cánh cửa cao mấy trăm trượng, ở bên trên có một tấm bảng
khắc hai chữ to: Mộ thành!
Tuy chỉ là hai chữ thôi lại khiến cho Lục Thanh không dám nhìn thẳng vào. Ở
mặt trên có Kiếm Ý rất sắc bén cường đại. Lục Thanh mới chỉ liếc mắt một cái
đã cảm thấy tâm thần mình kịch liệt run lên.
Lục Thanh từ không trung hạ xuống, từng bước một đi tới cửa thành.
Ánh mắt nhìn về phía trước, Lục Thanh chậm rãi hướng tới tòa thành đi tới.
Giống như cảm thấy bị khiêu chiến, uy nghiêm bị xâm phạm, từ trên tấm bảng
trước cửa thành chợt thả ra linh quang năm màu rực rỡ trong nháy mắt bao phủ
Lục Thanh.
Ngay sau đó, tấm bảng trước mặt Lục Thanh chợt sinh ra biến hóa. Một cỗ Kiếm Ý
kì dị kéo theo khí Ngũ Hành bao phủ toàn thân Lục Thanh. Một luồng áp lực bàng
bạc dâng lên trong lòng hắn, khiến Lục Thanh cảm nhận rõ ràng thần vận của
Kiếm Ý.
ánh sáng rực rỡ chói mắt, liên miên không dứt, Kiếm Ý mang theo khí Ngũ Hành
tựa như vô cùng vô tận. Giống như là sóng nước, một sóng chưa hết sóng sau đã
đến. Tuy mỗi loại khí thuộc tính đều thập phần bình thản, nhưng liên tiếp
chồng lên nhau lại vô cùng lớn. Chỉ riêng khí thể đã đủ để phá hủy ý chí của
đa số kiếm giả. Năm loại khí Ngũ Hành sinh sôi không ngừng, như là vĩnh viễn
sẽ không ngừng lại.
Linh quang năm màu bao phủ, ngăn cách mất cảm ứng của Lục Thanh với khí Phong
Lôi. Ở bên trong tầng linh quang chỉ còn lại khí Ngũ Hành nồng đậm.
Lập tức trên người Lục Thanh hiện lên tiên thiên PHong Lôi Kiếm Khí sắc bén.
Trải qua lần tẩy luyện ngày đó, tiên thiên PHong Lôi Kiếm Khí của Lục Thanh
cũng có khí tức hoang dã. Tuy uy lực của Kiếm Khí không có tăng lên, nhưng khí
thế lại tăng lên rất nhiều. Đại thế của trời đất rất phù hợp với khí thế hoang
dã. Giờ phút này khi Kiếm Khí vừa hiện ra từ trên người Lục Thanh, một cỗ khí
thế vô cùng mạnh mẽ cũng bốc lên theo. Lục Thanh thả ra thần thức dung nhập
với trời đất xung quanh.
"Không nên dùng Kiếm Khí!" Bỗng thanh âm của Diệp lão vang lên: "Dùng Kiếm Ý
cùng linh hồn của người cảm thụ nó đi. Kiếm Ý trên tấm bảng này đối với ngươi
có ưu đãi không nhỏ."
Lập tức Kiếm Khí vừa hiện ra trên người Lục Thanh biến mất. Bước chân của hắn
cũng dừng lại, Lục Thanh chậm rãi nhắm mắt lại. Trong nháy mắt khi Kiếm Khí
biến mất sạch sẽ, trong tầng linh quang tựa như sinh cơ hoàn toàn tiêu biến.
Trong nhất thời chỉ còn lại tầng sáng năm màu lưu chuyển.
Sau ba canh giờ Lục Thanh lâm vào tĩnh mịch, cách đó không xa, trên một ngọn
núi liên tục xuất hiện hơn mười nhân ảnh. Đệ tử của bảy tông đã tụ tập lại.
Giờ phút này xem, đệ tử của mỗi tông đều không có đầy đủ. Mỗi tông hoặc nhiều
hoặc ít đều tổn thất mấy người. Đặc biệt là Ngũ Độc tông, hiện giờ chỉ còn lại
hai người đứng cẩn thận nhìn chằm chằm vào người của sáu tông khác.
Ở Tử Hà tông cũng chỉ còn lại có bảy người, thiếu mất Tiêu Ngông của núi Lạc
Nhật và Nghê Khô của núi Tử Hà. Đương nhiên có thể bọn họ còng sống chỉ là
đang ở nơi khác. Bất quá động tĩnh lớn như vậy, trong phạm vi nghìn dặm cũng
có thể nghe thấy. Hiện tại còn không tới thì rất có thể đã bỏ mình.
Đệ tử của bảy tông trong nháy mắt đã tới trước cửa thành, cách chỗ Lục Thanh
đứng không xa. Nhìn trên người Lục Thanh bao phủ linh quang năm màu, sắc mặt
tất cả đều trở nên ngưng trọng.
Lúc này Thanh Ngọc tông lại có người mở miệng trước.
"Rõ ràng là Lục Thanh đang nhận khảo nghiệm nào đó. Hiện tại cả bảy tông đang
ở đây, Lạc Tâm Vũ! Chẳng lẽ Tử Hà tông cac ngươi muốn độc chiếm một mình sao?"
Một gã thanh niên cười lạnh nói. Đệ tử của bảy tông đều thấy rõ, trên cửa
thành có khắc hai chữ "Mộ thành" rất rõ ràng không thể không nghi ngờ đây
chính là chỗ cất dấu Kiếm Mộ. Mà lúc này bên trong thành, bóng kiếm thông
thiên vẫn như trước không tiêu tan, cho dù ngu xuẩn đến đâu cũng biết trong
này chắc chắn có càn khôn.
Trong mắt phát lạnh, Lạc Tâm Vũ không chút nhượng bộ nói: "Tần Mộc ngươi khi
nào đã có thể đại biểu sáu tông nói chuyện."
Tần Mộc! Ngoại tông của tông chủ Thanh Ngọc tông Tần Vô Song, là người cầm đầu
trong số đệ tử tiếng vào Kiếm Mộ của Thanh Ngọc tông. Lúc này hắn nhìn vào
linh quang năm màu bao quanh Lục Thanh, trong mắt rõ ràng mang theo sát khí.
Lúc trước ở trấn Triêu Dương, tại gia tộc họ Lục, Lục Thanh đã khiến cho hắn
phải chịu nhục nhã trước nay chưa từng có. Cho dù bây giờ tâm cảnh đã tăng lên
nhưng sỉ nhục đó hắn không bao giờ quên, thời gian càng trôi qua hắn càng thêm
ghi tạc trong lòng.
Lạnh nhạt cười, Tần Mộc nói: "Ta không đại biểu được sáu tông nhưng ta lại có
thể nói cho ngươi, trong mọ thành này mỗi tông đều có một phần, há có thể do
Tử Hà tông các ngươi nhanh chân mà độc chiếm."
Hắn vừa nói dứt lời, Lạc Tâm Vũ liền thấy ánh mắt của sáu tông đều ngưng tụ
nhìn vào bảy người bọn họ. Trong mắt lộ ra hàn ý rõ ràng.
"Không sai! Lạc Tâm Vũ, tuy rằng các ngươi có bốn Kiếm Chủ, nhưng sáu tông
chúng ta cũng không sợ các ngươi." Nói chuyện chính là một gã đệ tử của Chân
Dục tông. Đồng thời từ bốn tông Nhân Đạo phân biệt đi ra một đến hai người.
Mỗi người vừa bước ra đều có khí thế cùng uy nghiêm vượt xa những đệ tử còn
lại.
Năm Kiếm Chủ!
Đây là những nhân vật đứng đầu của bốn tông môn Nhân Đạo. Đặc biệt là Vô Tình
tông có hai Kiếm Chủ. Khuôn mặt của cả hai gã vốn vô cùng lạnh lùng, không hề
nói chuyện.
Bầu không khí trở lên ngưng trọng. Nếu phát hiện truyền thừa của Kiếm Tôn thì
khẳng định không thể dễ dàng lấy được. Điều đó đủ để thay đổi đại thế của tông
môn. Cho dù mình không chiếm được thì cũng không để người khác chiếm được.
Ánh mắt giận dữ, Triệu Thiên Diệp định bước lên thì bị Niếp Thanh Thiên nắm
lấy bả vai. Chỉ nghe Niếp Thanh Thiên khẽ nói: "Không cần xúc động!"
"Gọi Lục Thanh trở lại đây!"
"Bảy tông đồng loạt vào thành!" Hai Kiếm Chủ của Vô Tình tông rất rõ ràng,
trức tiếp mở miệng nói.
"Không sai! Gọi Lục Thanh trở về đây, nếu không đừng trách chung ta trở mặt!"
Một trong hai gã đệ tử còn sót lại của Ngũ Độc tông âm lãnh nói. Đây là một gã
Kiếm Chủ, sắc mặt tái xanh. Ở chung quanh hắn hơi độc quanh quẩn không tiêu
tán. Bên cảnh vài tên đệ tử Thật Thương tông theo bản năng lùi ra xa cách hắn
một đoạn.
Sắc mặt Lạc Vũ Tâm rất âm trầm. Chưa bao giờ có người dám uy hiếp hắn như vậy,
từ trên người hắn bắt đầu bốc lên một luồng khí thế mãnh liệt. Nguyên bản Long
Tuyết đang đứng yên một chỗ bỗng kêu lên một tiếng.
Lạc Tâm Vũ quay đầu nhìn lại thì chợt thấy một tiếng truyền âm vang lên trong
đầu.
"Việc nhỏ không nhịn tất loạn đại mưu!"
Việc nhỏ không nhịn tất loạn đại mưu! Lạc Tâm Vũ ngẩn ra, nguyên bản khí thế
đang bốc ra lập tức được hắn áp chế xuống. Ánh mắt hắn biến ảo không ngừng,
cuối cùng hít sâu một hơi, Lạc Tâm Vũ mới hướng về phía Lục Thanh mở miệng
nói: "Lục huynh! Ngươi về đây trước đi."
Không hề có chút hồi âm!
Lúc này Lục Thanh đã hoàn toàn mất đi cảm ứng với xung quanh, hoàn toàn đắm
chìm vào tìm hiểu khí Ngũ Hành.
Lạc Tâm Vũ biến sắc, cuối cùng hắn mới phát hiện tựa hồ Lục Thanh đang chìm
vào ngộ đạo, đối với sự việc bên ngoài đã hoàn toàn mất liên hệ.
Sắc mặt lạnh lùng, Tần Mộc mở miệng nói: "Nếu Lục Thanh của quý tông đã không
nghe, ta chỉ đành tự thân đi mời hắn."
"Ngươi dám!" Cơ hồ là đồng thời, trường kiếm của Diệp Cô Hàn và Triệu Thiên
Diệp đồng thời ra khỏi vỏ, chỉ về Tần Mộc.
Lập tức trường kiếm của tất cả mọi người đều ra khỏi vỏ. Hai gã Kiếm Sư đứng
hai bên Tần Mộc bùng nổ khí thế, tu vi của cả hai không kém gì hai người Triệu
Thiên Diệp. Trong phút chốc khí thế tập trung vào Tần Mộc bị hai người chặt
đứt.
Không khí hết sức căng thẳng!
Những người có mặt ở đây đều là những người xuất sắc nhất trong bảy tông môn,
không ai có tu vi thấp hơn Kiếm Sư. Lúc này khí thế của hơn mười người tản ra
nhất thời dẫn động mây gió nổi lên. Trong lúc nhất thời phong vân nổi lên, bầu
trời biến sắc, mặt đất bắt đầu rung động.
Tiếng sấm rền nổi lên. Lấy chỗ đệ tử bảy tông đang đứng là trung tâm, một cơn
gió mãnh liệt thổi lên. Khí thế bàng bạc bao phủ, không khí như bị ngưng lại,
vô số đá vụn nổi lên lơ lừng. Chung quanh mọi người hình thành một lốc xoáy to
lớn.
"Ta thấy Lục Thanh chỉ lĩnh ngộ Kiếm Ý trên tấm bảng kia thôi, chẳng lẽ các vị
muốn xảy ra chiến đấu thật sao?" Lạc Tâm Vũ trầm giọng nói.
Nghe Lạc Tâm Vũ nói như vậy, đệ tử sáu tông đều có chút tin. Bọn họ không phải
chưa từng nghe qua việc như vậy, khi lĩnh ngộ lực lường thuộc tính đến trình
độ nhất định, mỗi người đều có thể đến chỗ có Kiếm Ý do một số tiền bối trong
tông môn lưu lại, hoặc một ít cảnh giới truyền thừa.
Tần Mộc cười nhạo một tiếng, lại nghe hắn nói: "Lĩnh ngộ Kiếm Ý? Lạc Tâm Vũ
ngươi nói thật dễ nghe. Các vị có bao giờ từng thấy lĩnh ngộ Kiếm Ý còn có
linh quang xung quanh không? Mà ý thức cũng tạm thời mất đi? Ta chỉ sợ không
phải lĩnh ngộ cái gì, mà là đang tiếp nhận truyền thừa."
Người này cố ý nhắm vào Lục Thanh!
Tới bây giờ, cho dù có ngu ngốc đến đâu cũng thấy Tần Mộc là có ý nhắm vào Lục
Thanh. Nhưng đệ tử của sáu tông phải thừa nhận, Tần Mộc nói có lý, điều đó rất
có thể xảy ra.