Người đăng: Ma Kiếm
“Tỷ tỷ thổi địch nghe thật là hay!” Tiểu hài nhi nghiêng cái đầu đáng yêu nói,
thanh âm ngọt như đường. Khiến người nghe xong không nhịn được nảy sinh ý
thương yêu.
Trong mắt nữ tử lộ ra thần sắc trìu mến hiếm thấy. Nàng giơ tay cầm lấy góc
váy lau đi tro bụi trên mặt tiểu hài nhi, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó,
mở miệng nói: “Tiểu Mộc, ngươi cho tỷ tỷ hai sợi tóc được không?”
“Tỷ tỷ lấy tóc của đệ làm gì?” Tiểu hài nhi ngẩng khuôn mặt ngây thơ hỏi.
“Tỷ tỷ muốn dùng nó cứu người.” Với tiểu hài nhi, nữ tử rất kiên nhẫn nói.
“Cứu người?” Đôi con ngươi chuyển động, tiểu hài nhi xoay người nhìn Lục
Thanh: “Đệ thấy trên người hắn không có thương tích gì a. Hơn nữa trong cơ thể
người này có Lôi Khí, đệ rất ghét.”
“Ngươi coi như là giúp tỷ tỷ được không?”
Tiểu hài nhi trầm tư một lát rồi nói: ”Vậy được rồi, chỉ cần là giúp tỷ tỷ,
vậy thì không có vấn đề gì.”
Nói xong tiểu hài nhi cẩn thận kéo bím tóc trên người xuống. Lục Thanh cẩn
thận nhìn, mái tóc của tiểu hài nhi chỉ có trên dưới trăm sợi tóc, thật sự là
rất ít. Khó trách tiểu hài nhi coi như bảo bối.
Lúc này Lục Thanh cũng đoán được đại khái thân phận của tiểu hài nhi. Hẳn nó
chính là linh trí của gốc Thần Mộc hiển hóa ra. Không nghĩ tới, nó sống từ
thời kì hoang dã tới bây giờ mà vẫn bảo trì được vẻ ngây thơ, hồn nhiên.
Tiểu hài nhi có chút nhe răng trợn mắt nhổ ra hai sợi tóc màu xanh biếc. Sau
khi ra khỏi đầu của tiểu hài nhi, hai sợi tóc liền tản ra ánh sáng màu lục
nồng đậm, sinh cơ mãnh liệt tỏa ra từ hai sợi tóc.
Tiếp tuc, trong mắt Lục Thanh, hai sợi tóc bắt đầu xảy ra biến hóa. Vốn sợi
tóc mỏng manh bắt đầu chậm rãi bành trướng lên. Sau thời gian một hơi thở hình
thành hai gốc nhân sâm, tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc. Bất Tử Căn hiện ra
nguyên hình, cùng với hình dạng mà Diệp lão đã miêu tả giống nhau như đúc, chỉ
là kích thước khác nhau mà thôi.
Theo lời Diệp lão thì Vạn Niên Bất Tử Căn chỉ lớn bằng đầu đũa và dài gần
thước. Nhưng hai gốc Bất Tử Căn trước mặt này, mỗi cái đều to bằng ngón tay
cái, dài đến hai thước. Chỉ nhìn cũng biết hai gốc Bất Tử Căn này khẳng định
đã vượt qua vạn năm rất xa.
Không phải sao? Gốc Thần Mộc Man Hoang này không ai biết đã tồn tại bao nhiêu
năm. Bất Tử Căn sinh ra ở trên người nó đương nhiên cũng phải kéo dài những
năm tháng như vậy.
Tiểu hài nhi vung tay lên, hai gốc Bất Tử Căn liền bay tới trong tay Lục
Thanh.
Nữ tử đứng bên cạnh đột nhiên lật tay, lấy ra một chiếc bình bằng ngọc màu tím
trong suốt.
Chiếc bình này làm bằng Tử Ngọc tủy, ánh mắt Lục Thanh ngưng lại. Xuyên qua
bình ngọc trong suốt hắn có thể thấy ở bên trong có một viên đan dược màu bạc.
Mặt trên của viên đan dược này còn có nhiều điểm sáng màu vàng, giống như
những ngôi sao lóe lên ánh sáng rực rỡ. Một cố khí tức không hiểu khiến linh
hồn Lục Thanh run lên từ trong bình tỏa ra.
“Trong này có một viên Kiếm Phách đan.” Ánh mắt nữ tử ngưng trọng hẳn lên đưa
chiếc bình cho Lục Thanh, rồi nói tiếp: “Có nó, ở cảnh giới Kiếm Hoàng đỉnh,
khi diễn hóa sang Kiếm Phách sẽ có thêm ba thành cơ hội thành công.”
“Kiếm Phách đan!” Trong lòng Lục Thanh chấn động. Lúc trước hắn nghe nói có
tồn tại Kiếm Hồn đan đã cảm thấy là đan dược nghịch thiên lắm rồi. Bây giờ lại
còn có đan dược trợ giúp Kiếm Hoàng ngưng tụ Kiếm Phách. Đan dược này, độ trân
quý sợ là trong những đan dược thượng phẩm cũng là đứng đầu.
Trên kiếm Thần Đại Lục có bao nhiêu Tông Sư cảnh giới Kiếm phách, Lục Thanh
cũng không rõ ràng lắm. Nhưng số lượng tuyệt đối không nhiều, đa số đều xuất
từ các tông môn trên cấp Thanh Phàm. Đương nhiên còn có một số Tông Sư không
môn phái có thực lực mạnh mẽ không chịu ước thúc của Kiếm Thần điện. Cảnh giới
Kiếm Phách là cảnh giới mơ ước của bao nhiêu kiếm giả. Cho dù là cảnh giới
Kiếm Hồn, đối với Thập Vạn Đại Sơn thì cũng là cao cao tại thượng rồi.
Lục Thanh tin tưởng, nếu tin tức về Kiếm Phách đan lộ ra, sợ là sẽ khiến cho
các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn phải điên cuồng. Thần Đan như vậy mà nữ tử có
thể tùy ý đưa cho mình.
“Tiền bối! Cái này…”
“Ngươi không phải cảm ta, ta. Nếu bản thân ngươi bất chính ta cũng không giúp
ngươi. Ngươi có tư chất rất cao, cho dù là ta cũng ít thấy. Nếu ngươi không
thể đột phá Kiếm Phách thì đan dược này ta có cho người khác cũng không có hy
vọng. Cho nên ngươi không cần phải cảm tạ, ta chỉ vì cho ngươi không đủ thực
lực mà thôi.”
Nữ tử lại phất tay, nói: “Tốt rồi! Ngươi đã có thể đi.”
Lục Thanh khom người thi lễ, cũng không nói thêm cái gì, xoay người rời đi.
Nữ tử ôm tiểu hài nhi do Thần Mộc biến hóa thành, cứ như vậy đứng lẳng lặng
một chỗ ngắm nhìn bầu trời. Tà váy màu đỏ không nhuốm bụi trân theo cơn gió
nhẹ nhàng phất phơ. Lục Thanh vừa đi được một quảng, tiếng địch nhẹ nhàng lại
vang lên. Lục Thanh liền vọt người lên lưng Phong Lôi, sau một tiếng long ngâm
trong trẻo, liền hướng về ngoài cốc bay đi.
Lục Thanh đứng trên lưng Phong Lôi bay một lúc lâu, mới nghe thanh âm Diệp lão
vang lên.
“Hai cái tên thật đáng sợ. May mắn lão phu không có lên tiếng, nếu không nhất
định bị bắt ra.” Diệp lão thở phào nói.
Có thể khiến Diệp lão kiêng kị như thế, rốt cuộc là cường giả như thế nào. Lục
Thanh tò mò hỏi: “Sư phụ, hai người đó có tu vi gì vây?”
Diệp lão hừ một tiếng, mở miệng nói: “Làm sao lại là hai người, rõ ràng là một
Kiếm Linh và một Thụ Linh. Mà không biết thế nào lại ở cùng nhau được?”
Ngữ khí của Diệp lão có chút khó chịu nhưng cũng khiến cho Lục Thanh lắp bắp
kinh hãi: “Người nói, nữ tử kia là Kiếm Linh?”
Đây cũng thật khiến cho hắn giật mình. Nữ tử kia giống hệt người thường, lại
thông hiểu lẽ đời. Lục Thanh có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến nàng lại là
một Kiếm Linh.
“Không sai!” Diệp lão mười phần khẳng định gật đầu: “Đều là hai cái lão già,
không biết sống bao nhiêu năm. Kiếm Linh kia còn tốt, nhưng mà Thụ Linh kia ta
thấy ít nhất phải sống hơn mười vạn năm. Một lão già tu vi thông thiên lại hóa
thành một tiểu hài nhi. Phì! Đáng khinh!”
Nghe Diệp lão nói thế, Lục Thanh hoảng sợ. Trong Kiếm Mộ này còn có tồn tại
như vậy. Không biết làm sao mà lúc trước Ngũ Hành Kiếm Tôn có thể đem nhốt
chúng trong Kiếm Mộ này? Bất quá đây cũng là điều mà hắn hiện giờ không thể
với tới được.
Nghe Lục Thanh nhắc tới, Diệp lão lại không khỏi cười vui vẻ nói: “Vạn Niên
Bất Tử Căn này sợ là đã ngoài mười vạn năm. Đợi đến ngày lão phu trọng tố lại
thân thể, không nói khôi phục như cũ, sợ là nâng cao một bậc cũng không phải
không có khả năng.”
“Đúng rồi, ngươi cũng không phải lo cho tiểu tử nhập ma kia nữa. Có Bất Tử Căn
này đã vượt xa vạn năm, cho dù nhập ma nặng hơn nữa, chỉ cần không hồn phi
phách tán – hồn vía lên mây, ăn vào gốc Bất Tử Căn này cũng lập tức khôi phục.
Mộc chủ sinh, Hỏa cũng tự nhiên cường thịnh.”
“Mộc chủ sinh, Hỏa cũng tự nhiên cường thịnh!” Lục Thanh thì thào nói. Phong
Lôi ở dưới chân có chút nghi hoặc xoay đầu. Nó không rõ vì sao Lục Thanh lại
luôn thích lẩm bẩm một mình.
Hai ngày sau.
Trong một sơn động ngập tràn Địa Hỏa, một luồng Lôi quang kinh thiên lóe ra,
khiến cho ánh sáng của Địa Hỏa áp chế xuống. Thiên Phong càn quét Địa Hỏa
không còn. Lục Thanh từ trên không trung hạ xuống, Kiếm khí quanh người trong
nháy mắt thu liễm lại. Dưới chân hắc, một con Tử Viêm thú tứ giai thở dốc hai
tiếng liền mất đi sinh cơ.
Lục Thanh phi thân vào trong hồ dung nham ở trong động, lấy một quả cầu đỏ như
lửa thu vào hộp ngọc. Hai ngày qua, vì để bản thân thích ứng với lực lượng bây
giờ, theo Diệp lão chỉ điểm, Lục Thanh đã liên tục chém giết bốn con tứ giai
mãnh thú. Điều này làm cho cảm ứng linh hồn của hắn phát ra càng rõ ràng. Thần
thức vừa dung nhập trời đất liền dễ dàng điều khiển khí Phong Lôi. Khả năng
khống chế lực lượng càng thêm tinh thâm.
Thậm chí hiện giờ Lục Thanh không cần sử dụng Luyện Tâm kiếm, chỉ lấy ngón tay
thay kiếm cũng có thể dễ dàng thi triển mười tám thức Tử Tiêu Phong Lôi kiếm.
Mới đầu còn có chút khó khăn, nhưng sau hai ngày đã thu phát tự nhiên, lưu
chuyển như ý.
Đến lúc này, trừ bỏ Vô Căn Thủy Liên đã thu thập được, Lục Thanh đã thu thập
được bốn loại vạn năm linh dược nữa. Mà chỉ có thực lực của hắn mới có thành
tích như vậy. Những đệ tử khác của bảy tông môn, kể cả Lạc Tâm Vũ, gặp phải tứ
giai hung thú cường hãn cũng chỉ có thể tránh. Cơ hội đoạt bảo cũng không có
mấy thành.
Cho nên nói, không phải vấn đề cơ duyên hay vận khí, mà là phải có thực lực.
Thời gian chín ngày, Lục Thanh đã đi được hơn trăm dặm đường. Hắn khó mà tưởng
tượng, Ngũ Hành Kiếm Tôn làm thế nào mà có thể phong ấn một vùng đất hoang dã
rộng lớn như vậy để làm Kiếm Mộ.
Lục Thanh lắc đầu, đem những suy nghĩ linh tinh loại bỏ. Thân hình vừa động,
đã xuất hiện trên không. Hắn vung tay lên, sau lưng hắn trống rỗng xuất hiện
một thanh Phong Lôi cự kiếm dài hai mươi trượng, chém vào Địa Hỏa động bên
dưới.
Đất đá tung bay, đem cửa động che lấp lại, một tầng khói bụi dày đặc nổi lên.
Trong hai ngày ngắn ngủi này, thân hình Phong Lôi lại dài thêm gần một trượng.
Không thể không nói, vùng đất hoang dã này thật sự là vùng đất mơ ước của nó.
Khí hoang dã cùng nguyên khí nồng đậm khiến cho tu vi của Phong Lôi không
ngừng tăng lên. Đây vẫn là do Lục Thanh sợ nó căn cơ không vững, chỉ cho nó ăn
một ít linh dược dưới năm trăm năm. Nếu không Phong Lôi đạt tới tam giai cũng
không phải không có khả năng.
Bỗng dưng Lục Thanh ngừng lại. Hai mắt hắn bắn ra thần quang như điện, nhìn về
phương xa. Trong mắt hắn, không gian như biến thành chỉ có hai màu xanh tím,
đem không gian cách xa như gần trước mặt.
“Là Kiếm Khí!” Hiện giờ Lục Thanh hiểu ra căn nguyên, năng lực cảm ứng đã vượt
xa phạm vi bao trùm của thần thức. Lúc này, ở phương xa hơn mười dặm hắn cảm
ứng thấy có Kiếm Khí sắc bén dao động.
Là đệ tử của một trong bảy tông môn!
Hai mắt Lục Thanh sáng lên. Từ ngày hắn tiến vào Kiếm Một tới nay, thì đây là
lần đầu tiên hắn thấy đệ tử của bảy tông môn. Lập tức hắn truyền âm ra lệnh
cho Phong Lôi. Phong Lôi ngâm nga một tiếng, thân hình như điện hướng về chỗ
Lục Thanh chỉ bay đi.