Người đăng: Ma Kiếm
Hiển nhiên phát hiện Lục Thanh đi tới, nữ tử ngẩng đầu lạnh nhạt liếc mắt nhìn
hắn, rồi không thèm để ý tới nữa. Dường như tâm trí của nàng đều tập trung cả
vào cây địch trong tay. Lục Thanh phát hiện, theo tiếng địch truyền ra, Thần
Mộc ở phía sau cũng tản ra một vầng sáng màu xanh lục nhạt dần ngưng kết thành
một khối sáng nhỏ bằng ngón út, vờn quanh Thần Mộc giống như ánh sáng đom đóm.
Không biết sao từ trên người nữ tử, Lục Thanh cảm nhận được một cỗ khí tức
hoang dã hùng hậu, còn lộ ra một tia khí sắc bén nhàn nhạt. Tia khí tuy chỉ lơ
đãng lộ ra một chút nhưng lại khiến Lục Thanh kinh hồn bạt vía.
Nữ tử thật giống như một thanh Thần Kiếm yên lặng nhiều năm. Vô tận tia khí
sắc bén được thu liễm trong cơ thể, một khi bộc phát ra chính là long trời lở
đất, rẽ sông chẻ núi.
Thật đáng sợ!
Chỉ một lát, cái nhìn của Lục Thanh đối với nữ tử đã thay đổi hẳn. Đây không
phải là một nữ tử nhu nhược mà rõ ràng là một tiền bối kiếm giả có tu vi thông
thiên. Chỉ là không biết vì cái gì mà ẩn nấp trong Kiếm Mộ nhiều năm.
“Tiểu tử! Ngươi không biết lễ phép là gì sao?” Tiếng địch đột nhiên ngừng lại,
rốt cuộc nữ tử cũng mở miệng nói với Lục Thanh. Thanh âm của nàng lạnh thấu
xương, như là hơi lạnh của tảng băng vạn năm.
Lục Thanh nghe vậy sửng sốt nhưng lập tức hắn cũng tỉnh ngộ lại. Chính xác thì
hắn nhìn chằm chằm một nữ tử như vậy là rất không lễ phép.
“Là do vãn bối thất lễ. Mong tiền bối thứ lỗi!” Lục Thanh hơi cúi người giải
thích.
Hai mắt sáng lên, thanh âm nữ tử hơi hòa hoãn lại. nói: “Ân! Ngươi so với tên
tiểu tử lúc trước chân thành hơn. Tốt lắm! Ngươi rời đi đi.”
Nghe khẩu khí của nữ tử, Lục Thanh càng thêm khẳng định ý nghĩ lúc trước của
mình. Đây rõ ràng là một tiền bối cao nhân có tu vi thông thiên, đã sống không
biết bao nhiêu năm. Chính là bởi vì có tu vi cao thâm nên mới có thể bảo trì
dung mạo trẻ trung.
Chần chờ một chút, Lục Thanh vẫn mở miệng nói: “Tiền bối sinh sống ở đây,
không biết có từng thấy qua Vạn Niên Bất Tử Căn?”
“Vạn Niên Bất Tử Căn?” Trong mắt nữ tử lóe lên vẻ kinh ngạc, thả chiếc địch
xuống.
Quả nhiên biết!
Nhìn phản ứng của nữ tử, nhất thời trong lòng Lục Thanh trở nên vui mừng.
Nhưng chỉ giây lát, ánh mắt của nữ tử trở nên sắc bén, trong con ngươi bắn ra
ánh sáng mạnh thấu xương, đập thẳng vào hai mắt Lục Thanh.
Lục Thanh nhịn không được lui về phía sau hai bước. Hắn cảm thấy trước ánh mắt
đó, linh hồn của mình như bị đông lại, thật đáng sợ! Chỉ dựa vào ánh mắt mà đã
phá hủy ý chí Kiếm Đạo mà hắn tích tụ bao nhiêu năm qua, thậm chí hắn còn
không có nổi ý niệm chống cự.
“Ngươi muốn Vạn Niên Bất Tử Căn?” Nữ tử mở miệng hỏi, nhưng bất cứ ai cũng
nghe ra địch ý trong lời nói của nàng.
Tuy rằng không thả ra khí thế, nhưng cả người nữ tử lại giống như là nối tiếp
cùng đất trời, chỉ lời nói thôi cũng đem liên hệ với trời đất xung quanh của
Lục Thanh ngăn cách lại. Giờ phút này đến đơn giản tụ tập nguyên khí Lục Thanh
cũng không làm được. Huyệt Bách Hội của hắn giống như bị bịt lại, không thể
tiếp dẫn một tia nguyên khí trời đất.
Lục Thanh cảm thấy linh hồn của mình run rẩy, Phong Lôi Kiếm Ý ẩn sâu trong cơ
thể liên tục huy động cũng không được.
Nữ nhân này thật đáng sợ!
Lúc này xem như Lục Thanh chân chính nhận thức được sự đáng sợ của nữ tử. Còn
chưa động thủ đã làm hắn mất toàn bộ sức chiến đấu. Một thân Kiếm Nguyên bị áp
chế không thể lưu chuyển được, thần thức cũng chỉ miễn cưỡng điều động được
một chút.
Lục Thanh cắn chặt răng, ánh mắt kiên định, không lảng tránh, đối mắt cùng nữ
tử.
Nữ tử cau mày, thanh niên trước mặt này tựa hồ không giống với những kẻ trước
đây. Trong mặt hắn rõ ràng hiện lên vẻ tinh thuần cùng kiên định, không hề
mang chút ý niệm tham lam.
“Ta thấy ngươi không hề làm sao cả, dùng Vạn Niên Bất Tử Căn làm gì?”
“Cứu người!” Lục Thanh trầm giọng trả lời.
Ngay sau đó hắn liền cảm thấy cả người nhẹ nhàng, áp lực vừa rồi đã biến mất
không thấy đâu.
Trong lòng hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác bị áp chế hoàn toàn không thể
nhúc nhích thật sự khó chịu.
“Cứu ai?” Nữ tử lại hỏi.
“Bằng hữu.”
“Nga! Vì bằng hữu ngươi có thể bỏ qua truyền thừa của Kiếm Tôn mà đi tìm Bất
Tử Căn sao?”
“Đúng vậy!”
Nữ tử rút bàn chân như ngọc ra khỏi mặt nước đứng dậy. Tiếp theo, thân hình nữ
tử đột ngột biến mất trước mặt Lục Thanh.
Cái gì?
Lục Thanh không dám tin vào hai mắt mình. Hắn có thể khẳng định tuyệt đối
không phải bộ pháp. Cho dù bộ pháp có nhanh thế nào, hắn đã hiểu ra căn
nguyên, có thể cảm ứng được linh hồn, có thể chạm được mọi tia dao động. Nhưng
mà như nữ tử tự nhiên biến mất trong hư không, thật sự là hắn chưa từng nghe.
“Không cần phải tìm ta.” Sau một khắc, thanh âm lạnh lùng trong trẻo của nữ tử
từ sau lưng Lục Thanh truyền đến.
Lục Thanh quay đầu lại, không biết từ khi nào nữ tử đã đứng yên cách mấy
trượng sau lưng hắn. Nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ, đưa lưng về phía Lục
Thanh, đang ngẩng đầu nhìn lên thân cây Thần Mộc.
Thật lâu sau, nữ tử mới mở miệng hỏi: “Người kia bị làm sao?”
“Nhập ma.”
“Nhập ma!” Thân thể nữ tử có chút run lên, tuy biên độ rất nhỏ nhưng Lục Thanh
vẫn nhận ra.
“Hắn tu luyện Kiếm Khí hệ Hỏa.”
“Đúng vậy!”
Nữ tử này quả nhiên hiểu biết rất nhiều, chỉ mới nghe một chút đã phỏng đoán
ra hết thảy. Lục Thanh nhìn nữ tử, thành khẩn nói: “Nếu tiền bối có hoặc biết
chỗ mong rằng có thể cho hoặc chỉ điểm chỗ có. Vãn bố vô cùng cảm kích!”
Nữ tử đột ngột quay đầu, trong mắt bắn ra hai luồng sáng. Lục Thanh lại cảm
thấy bị áp chế, hắn cũng không có phản kháng gì. Lúc này tâm thần của Lục
Thanh càng thêm bình tĩnh, không chút nào sợ sệt đối mặt cùng nữ tử.
Thật lâu sau.
“Tốt! Ta làm chủ lấy giúp ngươi hai cái.”
Mừng rỡ, Lục Thanh xoay người cung kính hành lễ, mở miệng nói: “Đa tạ đại ân
của tiền bối, vãn bối suốt đời khó quên.”
“Không phải cao hứng quá sớm.” Nữ tử hừ lạnh một tiếng nói tiếp: “Muốn ta tặng
không cho ngươi là không có khả năng. Trong thiên hạ không có chuyện ăn cơm mà
không phải trả tiền.”
Ánh mắt Lục Thanh ngưng lại, mở miệng nói: “Tiền bối cần gì? Chỉ cần vãn bối
có thể, đều có thể cho người.”
Nữ tử liền đánh giá trên dưới Lục Thanh một chút, nói: “Ngươi chỉ là một Kiếm
Chủ vừa chạm đến cảnh giới Kiếm Hồn. Trên người có thể có thứ gì tốt, ta là
muốn sau khi ngươi ra khỏi Kiếm Một giúp ta làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Lục Thanh sửng sốt hỏi.
Giống như nhìn thấu tâm tư của Lục Thanh, nữ tử nói: “Ngươi không cần phải
đoán nhiều. Ta có thể nói cho ngươi, bởi vì tâm ma thệ ước mà ta không thể rời
khỏi Kiếm Mộ này. Cho nên việc này chỉ có người ngoài mới có thể làm được.”
“Hơn nữa, trừ ta ra không ai có thể lấy được Bất Tử Căn.” Nói tới đây, nữ tử
liếc mắt nhìn Lục Thanh một cái thật sâu.
Trong lòng Lục Thanh cười khổ, nhưng vẫn đáp ứng: “Tiền bối cứ nói.”
“Ta muốn giúp ngươi giúp ta giết một người.”
“Giết người!” Trong lòng Lục Thanh trầm xuống, hỏi: “Là người nào?”
“Môn chủ của Sinh Tử môn: Quân Mạc Lâm!” Nữ tử nói từng chữ một. Khi nói đên
ba chữ Quân Mạc Lâm, cơ hồ là nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Môn chủ của Sinh Tử môn: Quân Mạc Lâm!” Cái tên này là lần đầu tiên Lục Thanh
nghe thấy. Nhưng quan hệ với Sinh Tử môn, lại còn là môn chủ, vậy rất khó giải
quyết. Không nói đệ tử của Sinh Tử môn trải rộng khắp Thập Vạn Đại Sơn, chỉ
nói vị môn chủ kia tất nhiên phải có tu vi thông thiên.
“Sao! Chỉ là một tông môn cấp Thanh Phàm mà thôi. Nói không chừng, bây giờ đã
không còn tồn tại. Ngươi không muốn sao?” Nữ tử sẵng giọng nói, giống như một
lời không hợp sẽ ra tay.
Thực là một nữ nhân bất thường. Lập tức Lục Thanh kể lại cho nữ tử nghe về
những hiểu biết của mình về Sinh Tử môn.
“Tốt! Tốt! Tốt…!” Nghe đến cuối cùng, nữ tử như điên cuồng, mái tóc trên đầu
không gió tự động tung bay: “Quân Mạc Lâm! Ngươi quả nhiên có bản lĩnh. Xem ra
ngươi cũng đột phá được từng bước. Tốt! Ta sẽ đưa ra một đối thủ cho ngươi.”
Nhìn về Lục Thanh, nữ tử mở miệng nói: “Ta cũng không làm khó ngươi. Ngươi hãy
phát ra tâm ma thệ ước: Nếu đạt tới Kiếm Phách, nhất định phải giết chết Quân
Mạc Lâm.”
Tâm ma thệ ước, là lấy tâm ma để phát ra lời thề. Nếu vi phạm lời thề sẽ bị
tâm ma quấn thân. Đây là thệ ước rất ác độc, đặc biệt là đối với kiếm giả tu
luyện Thiên Đạo Kiếm Khí. Một khi vi phạm sẽ bị Thiên Ma chú buông xuống giết
chết.
Nữ tử đưa ra điều kiện cũng không tính là khó xử. Lục Thanh cũng không biết
bản thân hắn có thể đạt tới Kiếm Phách hay không, càng không nói tới ra tay
với một tông môn cấp Bạch Linh. Nếu hắn không đạt được đến bước kia thì thệ
ước này xem như là tự bỏ đi.
Lục Thanh không hề do dự đáp ứng gật đầu. Hắn vừa phát ra xong tâm ma thệ ước,
chợt cảm thấy cả người căng thẳng. Hắn cảm thấy tựa như trong trời đất có thứ
gì đang theo dõi hắn, lộ ra mũi nhọn, nhưng lại biến mất rất nhanh.
Đây là lực lượng của tâm ma! Lục Thanh thầm nghĩ.
Mà nghe chính miệng Lục Thanh phát ra tâm ma thệ ước, ánh mắt nữ tử cũng thu
liễm lại.
Ngâm……..!
Lập tức một tiếng kiếm ngâm từ trên người nữ tử vang lên, hướng về hư không
chung quanh khuếch tán đi. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Thanh, gốc Thần Mộc
Man Hoang bỗng tán ra ánh sáng xanh lục chói mắt. Khí hoang dã mênh mông cùng
khí tức tang thương vạn năm tràn ngập mênh mông.
Ánh sáng chợt lóe lên, trước mặt Lục Thanh đột nhiên xuất hiện một tiểu hài
nhi mặc một chiếc yếm màu xanh. Toàn thân tiểu hài nhi tản ra sinh cơ dạt dào.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra hai cái lúm đồng tiền rất đáng yêu.
Tiểu hài nhi vừa xuất hiện, liền nhảy vào trong lồng ngực nữ tử.