U Đàm Thiếu Nữ


Người đăng: Ma Kiếm

Từng tiếng kêu tức giận từ trong biển lửa vang lên. Dưới ánh mắt của Phong
Lôi, biển lửa màu lam nhạt bắt đầu thu hẹp vào trung tâm. Trong lòng Lục Thanh
vừa động, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Trong hư không, đột ngột xuất hiện một thanh Phong Lôi cự kiếm dài bốn mươi
trượng. Theo động tác của Lục Thanh, cự kiếm đánh thẳng vào biển lửa.

Kiếm quang giống như điện, xé rách chân không.

Xuy…!

Biển lửa lóe lên ánh sáng chói mắt cùng với một tiếng kêu thê lương thảm thiết
vang lên. Thân thể to lớn của Hỏa Kiến bị đánh tung lên trời, một làn máu tươi
nóng rực như dung nham từ trên thân nó chảy ra. Mặt đất bị máu tươi dính vào,
cây cỏ nhất thời bị đốt cháy.

Hỏa Kiến ở giữa không trung lật lại thân hình, hai cái râu hướng về phía Lục
Thanh. Trong nháy mắt, một ngọn lửa màu lam hình thành hướng về Lục Thanh bắn
tới.

Nhiệt độ khủng bố làm cỏ cây hai bên héo rũ, chỉ trong phút chốc ngọn lửa đã
đánh tới trước mặt Lục Thanh.

Một tiếng kiếm ngâm rung trời vang lên, ngón tay Lục Thanh giống như Thiên Lôi
từ trời giáng xuống. Tiên thiên Phong Lôi Kiếm Khí ở đầu ngón tay hắn nhô ra
hai trượng, lập tức đem ngọn lửa đang đánh tới chém thành hai nửa.

Một chân Lục Thanh đạp vào hư không, Hỏa Kiến chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên,
thân hình Lục Thanh đã tới trước mặt nó. Lục Thanh đã hiểu ra căn nguyên, tốc
độ của Phong Lôi bộ nhảy vọt, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách bốn
mươi trượng.

Ngón tay của Lục Thanh điểm ra. Khí Phong Lôi chung quanh nhanh chóng tụ tập,
ngưng đọng thành một chiếc chùy dài hơn mười trượng như thực. Theo động tác
của Lục Thanh, chiếc chùy đánh thẳng vào hai chiếc râu của Hỏa Kiến.

Hỏa Kiến vừa phát ra sóng âm vô hình, thì ngay lập tức ở mi tâm Lục Thanh hình
thành một luồng xoáy khí màu bạc. Chỉ trong nháy mắt đã hấp thu sạch sẽ sóng
âm công kích tới.

Xuy

Theo Lục Thanh rót một đạo tiên thiên Phong Lôi Kiếm Khí vào, ánh sáng trên
chiếc chùy lập tức sáng ngời. Chiếc chùy mang theo tiên thiên Phong Lôi Kiếm
Khí trong nháy mắt truyền khắp toàn thân Hỏa Kiến. Vô số Tử Điện hiện lên, bao
vây Hỏa Kiến hình thành một quả cầu sét màu tím.

Ngay sau đó, chiếc chùy thế như chẻ tre, đánh thẳng vào đầu Hỏa Kiến.

Một tiếng rít rung chuyển trời đất vang lên, âm vang khắp nơi. Đồng thời cường
độ của sóng âm công kích tăng gấp mấy lần. Ở giữa mi tâm Lục Thanh, vòng xoáy
thần thức liên tục rung động, suýt nữa tan vỡ. Phong Lôi Long Mãng ở phía xa
bị sóng âm quét đến, thân hình rơi xuống mặt đất. Hai con mãnh thú kia cũng bị
lực lượng sóng âm quét trúng ngã xuống mặt đất.

Thần sắc Lục Thanh ngưng trong, năm ngón tay mở ra. Chiếc chùy do khí Phong
Lôi ngưng tụ lại bành trướng thêm hơn trượng. Lôi khí tụ tập lại, hóa thành
Lôi Xà quấn quanh chiếc chùy. Từ trên người Lục Thanh bộc phát ra vô số tia
khí sắc bén, bàn tay hắn mang theo lực lượng khủng bố hướng về Hỏa Kiến hung
hăng đánh xuống.

Trong chốc lát trên chiếc chùy lại gia tăng thêm lực đạo khủng bố. Một tiếng
kêu thê lương vang lên, Hỏa Kiến lập tức bị đánh nát vỡ đầu, máu tươi cùng óc
mang theo nhiều điểm linh lực hệ Hỏa khuếch tán ra xung quanh. Trong nháy mắt
này Hỏa Kiến đã tự bạo thức hải.

Một cơn sóng lửa màu hồng khuếch tán ra xung quanh. Mặt đất bị thiêu đốt hóa
thành dung nham. Trong hư không, thân hình Lục Thanh hóa thành một luồng sáng
màu xanh tím, theo cơn sóng lửa phía sau quét tới mà lui. Cơn sóng lửa mãnh
liệt phía sau thủy chung vẫn cách hắn vài thước, như thế nào cũng không chạm
đến thân thể hắn.

Đúng lúc này, đột nhiên gốc Thần Mộc vẫn luôn yên lặng chợt tỏa ra ánh sáng
màu xanh lục nhu hòa. Ánh sáng này mang theo sinh cơ bừng bừng cùng linh lực
dao động khiến tâm thần Lục Thanh run rẩy. Từng luồng sáng từ các tán cây tỏa
ra. Ánh sáng tới đâu ngọn lửa lập tức bị dập tắt. Biển lửa do Hỏa Kiến tự bạo
chỉ trong nháy mắt đã bị dập tắt sạch sẽ.

Mặt đất bị đốt cháy khô cằn lại mềm ra, mùi hương bùn đất lại một lần nữa lan
tràn ra. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Lục Thanh, mặt đất vừa bị đốt cháy lấy mắt
thường có thể thấy được tốc độ của vô số chồi non đang mọc. Chồi non trưởng
thành hoặc là mọc ra cành lá, hoặc thành cỏ non. Chỉ trong thời gian mười hơn
thở, khu vực vừa xảy ra chiến đấu đã dạt dào sinh cơ.

Đây là lực lượng của Thần Mộc?

Trong lòng Lục Thanh thầm nghĩ. Hắn càng tin rằng Thần Mộc này đã sinh ra linh
trí. Lực lượng thần kỳ như vậy đã không phải khả năng mà linh lực hệ Mộc có
thể đạt được.

Lục Thanh giải quyết nốt hai con mãnh thú đang nằm trên mặt đất rồi lay tỉnh
Phong Lôi lại. Con vật nhỏ vừa vặn vẹo thân hình trôi nổi lên liền lập tức
cảnh giác nhìn xung quanh. Nó kinh ngạc phát hiện, mặt đất lúc trước vỡ nát
hỗn loạn lúc này lại trở về như ban đầu, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nó
có chút mê hoặc nhìn Lục Thanh.

“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Lục Thanh không nói gì thêm, hướng tới ba gốc
Trường Xuân thụ đi tới. Lúc trước ngọn lửa cũng tràn tới ba gốc cây này, nhưng
trên thân cây lại hiện ra một tầng linh lực màu xanah biếc che chở. Hiển nhiên
ba gốc linh thụ vạn năm này cũng đã sinh ra linh trí, hiểu được tu luyện. Lục
Thanh đi tới gần, ba gốc Trường Xuân thụ này cũng không có phản ứng gì, tùy ý
để Lục Thanh hái Mộc Linh quả. Những cái khác Lục Thanh cũng không hề động
tới, bởi vì Diệp lão đã nhắc nhở qua: làm gì cũng phải lưu lại một đường,
không thể đoạn tuyệt sinh cơ.

Vạn Niên Mộc Linh quả không phải là thứ mà Phong Lôi mới là nhị giai Linh Thú
có thể tiêu hóa được. Hiện giờ nó mới đạt tới nhị giai, Lục Thanh biết nó cần
chính là linh lực tinh thuần. Linh dược chỉ có thể phụ trợ, chủ yếu vào thứ
yếu không thể điên đảo. Cho nên cứ việc con vật nhỏ ở bên cạnh liên tục kêu ô
ô, Lục Thanh vẫn kiên quyết thu hộp ngọc cất đi.

Dọc theo đường đi tới đây, Lục Thanh biết cơ hội như bây giờ là khó có được.
Mà bản thân hắn cũng không biết, sau hành trình Kiếm Mộ này hắn còn có thể gặp
một gốc Thần Mộc Man Hoang như vậy không. Khí hoang dã nồng đâm và tinh thuần,
còn có dấu ấn của năm tháng vô tận, đều khiến tâm cảnh của Lục Thanh phát sinh
biến hóa. Lúc này đạo tâm của hắn càng thêm kiên định.

Tuy rằng không hiểu Lục Thanh đang làm cái gì, nhưng khí tức của nơi này cũng
làm cho Phong Lôi vui mừng. Khí hoang dã không ngừng tiến vào trong cơ thể nó.
Vì không thể tra xét nên nó không biết thân thể mình đang phát sinhmột loại
biến hóa kỳ diệu. Máu huyết nó như sôi lên, tự hồ có thứ gì đó ẩn sâu bên
trong đang được dẫn dắt ra, nhưng lại rất mờ mịt khó nhận ra.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng từ một bên sơn cốc bắt đầu hiện lên. Ánh trăng
nhàn nhạt chiếu xuống, gốc Thần Mộc tản ra ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt.
Ánh sáng này trong suốt, mang theo khí tức cổ xưa khiến người kính sợ. Thân
cây cao mấy nghìn trượngm như đứng trên đỉnh mà quan sát chúng sinh.

Viu…!

Đúng lúc này, ở một bên sơn cốc đột nhiên vang lên tiếng địch réo rắt, làm Lục
Thanh cùng Phong Lôi lập tức bừng tỉnh lại.

“Đó là cái gì?” Lục Thanh cẩn thận lắng nghe. Tiếng địch tuy không cao nhưng
giống như là vang lên ở ngay bên tai. Một cỗ dao động linh hồn mơ hồ truyền
đến. Cỗ dao động linh hồn này rất ảm đạm, giống như tùy thời đều có thể tan
biến.

Tiếng địch như tiếng oán than, giống như hướng ra bên ngoài nhắn gửi thứ gì
đó. Nhưng trừ bỏ ngẫu nhiên có vài tiếng rống của hung thú, còn không có cái
gì hồi âm.

Bất tri bất giác Lục Thanh đã bị tiếng địch hấp dẫn. Hắn chưa từng nghe qua
tiếng địch êm tai như vậy. Trong đó không có ẩn chưa công kích gì, chỉ là
tiếng nhạc thuần túy.

Ngày trước những tiếng nhạc mà Lục Thanh đã từng nghe, kể từ tiếng địch của
Bạch Phát ma nữ, hay tiếng đàn của Liên Tề, đều ẩn chưa sát khí sâu nặng. Tuy
rằng nghe êm tai nhưng lại thiếu mất thần vận cơ bản, không giống như tiếng
địch mà lúc này nghe được. Giống như cả tâm hồn cũng bị trôi theo tiếng nhạc,
không tự chủ được mà chìm đắm vào những cung bậc của tiếng địch.

Nương theo tiếng địch, Lục Thanh hướng về chỗ sâu trong cốc đi tới.

Đẩy ra một đám dây rừng, xuất hiện trước mặt Lục Thanh là một cái đầm trong
suốt như ngọc. Mặt nước phản chiếu ánh trăng lung linh, hiện lên một khung
cảnh an tĩnh. Nhưng đó không phải là điều hấp dẫn Lục Thanh.

Tại giữa cái đầm, có một phiến đá mọc đầy rêu xanh, lúc này có một nữ tử mặc
một bộ váy đỏ tươi ngồi trên. Thân hình của nàng yểu điệu, lộ ra một đôi bàn
chân trắng như ngọc. Hai hàng mi như trăng khuyết, sống mũi thẳng tinh xảo,
đôi con ngươi trong suốt lộ ra vẻ thâm thúy đau thương. Vẻ đau thương khiến
cho Lục Thanh vừa nhìn đã khắc thật sâu trong linh hồn.

Mà khi tới gần Lục Thanh mới phát hiện, ngọn nguồn của dao động linh hồn chính
là do nữa tử trước mặt. Mà lúc trước hắn đoán dao động linh hồn kia đang suy
yếu cũng phải tự chê cười bản thân mình.

Làm sao mà linh hồn lại suy yếu được. Tới gần Lục Thanh mới cảm thụ được dao
động linh hồn của nữ tử này cuồn cuộn như biển. Về phần tiếng địch cũng là từ
cây địch bằng san hô trên tay nàng,

Cây địch có màu bích lam, được nữ tử nhẹ nhàng thổi. Tiếng địch sâu kín không
ngừng truyền ra mang theo một tia linh hồn lực mỏng manh của nàng truyền khắp
cả sơn cốc.

Nữ tử này đến cùng là người như thế nào? Trông nàng cũng chỉ tầm hai mươi mà
một thân một mình sống ở sơn cốc không người. Lục Thanh nhớ rõ ràng, trong số
đệ tử của bảy tông môn tiến vào Kiếm Mộ không hề có ai như nàng.

Lục Thanh cố gắng bình tĩnh tâm thần lại, không để tiến địch của nữ tử ảnh
hưởng. Hắn quay đầu nhìn Phong Lôi có chút mất kiên nhẫn đang đong đưa cái
đầu, Lục Thanh không khỏi dở khóc dở cười. nghĩ tới thì tiếng địch dù êm tai
tới đâu, nhưng với Phong Lôi mà nói lại chẳng có chút hương vị gì. Cho đến khi
Lục Thanh lấy ra một gốc linh dược nó mới chịu an tĩnh lại.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #284