Bất Tử Căn Mộc Linh Quả


Người đăng: Ma Kiếm

Vừa mới bước vào trong cốc, Lục Thanh liền cảm thấy mình như bước vào đại
dương nguyên khí mênh mông. Tại đây, nguyên khí trời đất nồng đầm tới cực
điểm, ngưng kết thành sương mù, không ngừng xoay quanh.

Trừ bỏ nguyên khí trời đất không có thuộc tính, còn có khí hệ Mộc tinh khiết
tràn ngập cả không gian. Nhiều điểm sáng xanh biếc do khí hệ Mộc ngưng tụ xen
lẫn vào tầng sương mù nguyên khí, nhuộm nó thành màu xanh lục nhàn nhạt.

Càng đến gần càng cảm thấy gốc Thần Mộc này to lớn. Gốc Thần Mộc này phải cao
mấy nghìn trượng. Rễ cây giống như vô số cây mấy to lớn uốn lượn trải dài cắm
vào trong lòng đất.

Từ trên chùm rễ Lục Thanh cảm thấy linh lực hệ Mộc mạnh mẽ làm cho người ta sợ
hãi. Luồng linh lực này còn vượt xa so với ngũ giai Kim Dương Thần ĐIểu mà hắn
đã được chứng kiến.

Linh vật như vậy, sợ là sớm đã mở ra linh trí. Đối với Lục Thanh một người một
thú, Thần Mộc vẫn đứng yên. Có lẽ Thần Mộc đã trải qua những năm tháng dài
dằng dặc, bọn họ chỉ là hai sinh vật thoáng qua mà thôi.

Khí hệ Mộc cùng với nguyên khí trời đất làm dịu đi thân thể một người một thú.
Mộc là chủ sinh, tạo ra sinh cơ bừng bừng. Lúc này trên người Lục Thanh rõ
ràng tản ra sinh cơ nồng đậm.

“Hay cho một gốc Thần Mộc thông thiên! Lại có thể sống từ tận thời kì hoang dã
đến hôm nay. Chỉ là một gã Ngũ Hành Kiếm Tôn, cư nhiên lại dựa vào tương liên
giữa Động Hư Không Gian, phong ấn một khu vực hoang dã làm Kiếm Mộ. Hay cho sự
quyết đoán! Hay cho thủ đoạn!” Diệp lão liên tục khen ra ba cái hay. Cho tới
giờ Lục Thanh mới nghe thấy Diệp lão có một đánh giá cao như vậy.

“Tiểu tử, ngươi phải cố gắng tìm kiếm. Thần Mộc này tuy rằng ta không thể tra
xét được, nhưng khẳng định nó đã sinh ra linh trí. Xem bản thể của nó, sợ là
Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách bình thường đến cũng không thể thương tổn được
nó. Nói không chừng lại có Vạn Niên Bất Tử Căn tồn tại.”

“Vạn Niên Bất Tử Căn!” Trong lòng Lục Thanh cả kinh nhưng lập tức cũng nghĩ
thông. Chí bảo hệ Mộc sợ là chỉ có linh vật hệ Mộc bậc này mới có thể sinh ra.

Cân nhắc một chút, Diệp lão lại nói: “Nói không chừng, Bất Tử Căn có thể cứu
được tên tiểu tử bị nhập ma kia.”

“Bất Tử Căn cũng được sao?” Nghe tới đó, trên mặt Lục Thanh lộ ra thần sắc
kinh hỉ.

“Đừng có cao hứng sớm quá, đây cũng chỉ là ta suy đoán mà thôi. Vạn Niên Tẩy
Tâm Quả, đó là dùng dương khí để thiêu đốt ma khí, trở về tình trạng ban đầu.
Mà tiểu tử kia tu luyện Kiếm Khí hệ Hỏa, ăn vào Bất Tử Căn thì Ngũ Hành cùng
sinh. Có thể giúp hắn thắp lên ngọn lửa chí dương, có thể xua đi ma khí. Nhưng
hiệu quả cụ thể thế nào ta cũng không biết.” Nghe Diệp lão chậm rãi mở miệng
nói, Lục Thanh cúi đầu suy tư, trong lòng cũng hiểu ra.

Ô…! Ô…!

Lúc này Phong Lôi lại khẽ kéo ống tay áo của Lục Thanh. Theo phương hướng mà
nó chỉ, Lục Thanh nhìn đến, ở cách đó không xa có ba gốc cổ thụ dựa vào Thần
Mộc mà sống, cũng phải có mấy trăm trượng cao. Ba gốc cây này ít nhất cũng
phải có vạn năm tuổi.

Đây cũng không phải là điều trọng yếu nhất, quan trọng là ở bên trên mỗi cây
cổ thụ có ba trái cây, tổng cộng là chín quả. Mỗi quả trái cây này đều bóng
loáng như ngọc. Cây cổ thụ to lớn mà quả cây chỉ có to bằng nắm tay người, tản
ra ánh sáng màu xanh lục nhạt. Một mùi hương thơm mát phiêu đãng theo gió mà
đến.

Mộc Linh quả, vạn năm linh dược, do vạn năm Trường Xuân Thụ thai nghén trong
vạn năm mà thành. Khi đến ngày thành thúc, quả bóng loáng như ngọc. Mùi hương
phát tán truyền đến ngoài trăm dặm cũng không tiêu tan. Kiếm giả tu luyện Kiếm
Khí hệ Mộc ăn vào sẽ tăng cường khả năng lĩnh ngộ lực lượng thuộc tính, dễ
dàng đột phá cảnh giới giai vị.

Lại là một gốc cây vạn năm linh dược!

Lúc này, Lục Thanh cũng không vội vàng mà cẩn thận thả ra thần thức tìm kiếm.
Quả nhiên, ở nơi này Lục Thanh cảm nhận một cỗ lực lượng cường đại đang ẩn
sâu, có một chút Chân Hỏa nóng cháy bị lộ ra.

Hiện giờ Lục Thanh đã hiểu ra căn nguyên, đối với cảm ứng lực lượng thuộc tính
trong trời đất đã vượt trên cảnh giới Kiếm Chủ. Nói cách khác là như lúc trước
khi tìm được Vô Căn Thủy Liên, hắn không thể phát giác ra con cá sấu màu xanh
ẩn sâu dưới đáy nước.

Đây là một con tứ giai mãnh thú.

Thu thập nhiều linh dược, Lục Thanh cũng phát hiện ra một quy luật. Càng là
linh dược có cấp bậc càng cao, thì mãnh thú bảo hộ cũng có cấp bậc càng cao.
Nghĩ đến cũng phải, không có thực lực làm sao có thể chiếm được linh dược, nếu
không chỉ là tự tìm chết mà thôi.

Mà theo thần thức Lục Thanh khuếch tán ra, dung nhập vào trong trời đất.
Nguyên bản thần thức bao trùm hơn trăm trượng, sau khi dung nhập vào trời đất
lại kéo dài gần gấp đôi. Tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng
giúp hắn phát hiện thêm mấy con tam giai mãnh thú đang nhìn trộm. Mấy con mãnh
thú này có cả hệ Hỏa và hệ Mộc. Hiển nhiên là chúng nó ngại uy thế của con tứ
giai mãnh thú thủ hộ đang ngủ say mà không dám tới gần, nhưng vẫn không chịu
rời đi. Mộc Linh quả thật sự là khiến chúng nó phải mơ ước.

Lục Thanh phân phó Phong Lôi thu liễm lại linh lực dao động, ánh mắt hắn trở
nên ngưng trọng, huy động thần thức đang dung nhập trong trời đất. Nhất thời
trên đỉnh đầu mỗi con mãnh thú đang trốn ở một bên, trống rống xuất hiện một
thanh kiếm do khí Phong Lôi ngưng tụ lại, chém thẳng vào đỉnh đầu chúng nó.

Rống…! Rống…!

Bốn tiếng rống khác nhau vang lên, làm mấy cây cổ thụ xung quanh chấn động
rung lên. Đây chỉ là đe dọa chúng nó mà thôi, nếu không vừa rồi một kích kia
Lục Thanh chỉ cần gia tăng chút lực là có thể kết thúc tính mạng chúng nó.

Quả nhiên sau khi dọa cho mấy con mãnh thú hoảng sợ hiện ra thân hình, con tứ
giai mãnh thú đang ngủ say dưới ba gốc cây Trường Xuân thụ cũng bừng tỉnh lại.

Một tiếng kêu cổ quái chói tai vang lên. Một luồng sóng âm vô hình truyền tới
tai Lục Thanh, hướng thẳng về thức hải của hắn đánh tới.

Con mãnh thú này lại có thần thông như vậy, có thể dùng âm thanh quấy nhiễu
thức hải. Trong lòng Lục Thanh không khỏi cảm thán. Âm thanh công kích vô
hình, gần như không thể phát hiện được, chỉ đến gần thức hải mới hiển lộ. Tuy
rằng lực lượng không lớn, nhưng cũng đủ để làm nhiễu loạn thời gian một hơi
thở. Thời gian một hơi thở, đủ để quyết định vài lần sống chết.

Ầm ầm!

Trên mặt đất bên dưới Trường Xuân thụ, đất đá tung bay. Đột ngột một con Hỏa
Kiến to lướn từ dưới đất chui lên. Con Hỏa Kiến này toàn thân có giáp xác màu
hồng, cao gần mười trượng, dài đến ba mươi trượng. Ở bên miệng nó có hai cái
răng cưa hình trăng khuyết dài mấy trượng, chạm vào nhau phát ra tiếng sắt
thép leng keng va chạm.

Vừa ra khỏi mặt đất, con Hỏa Kiến liền phát ra tiếng rít chói tai, hai cái râu
thô to nhô lên cao trông rất uy vũ. Không biết là vô tình hay không, hai chiếc
râu lại chỉ về phương hướng Lục Thanh đang đứng.

Xem ra đã bị phát hiện. Trong lòng Lục Thanh vừa động, linh giác của Hỏa Kiến
này thật mạnh.

Nhưng trước mắt thì con Hỏa Kiến này đã có địch nhân cần phải giải quyết.

Đó là một con hổ to lớn, trông giống như con đã bị Phong Lôi giết lúc trước.
Chỉ là trên đỉnh đầu con hổ này có một chiếc sừng màu hồng, tản ra linh lực hệ
Hỏa nồng đậm.

Chiếc sừng này là một loại tài liệu chú kiếm rất tốt. Chỉ là Không Giới của
Lục Thanh không lớn, cho dù là tài liều từ tứ giai mãnh thú hắn cũng không thu
thập nhiều.

Ba con hung thú khác phân biệt là một con thằn lằn khổng lồ màu xanh, một con
sói có cánh màu hồng, một con tê tê to lớn. Bốn con mãnh thú này không ngoại
lệ đều có một vết thương trên đầu, chảy ra máu tươi các loại màu tí tách rơi
xuống.

Năm con hung thú này Lục Thanh đều chưa bao giờ thấy qua. Có thể là chúng chỉ
tồn tại ở thời kỳ hoang dã, nên hiện giờ điển tịch đều không ghi lại, bởi vậy
Lục Thanh cũng không gọi ra tên của chúng.

Lúc này rõ ràng bốn con tam giai hung thú kia đang rất hoảng sợ. Đột nhiên
chúng nó bị khí Phong Lôi công kích trên đỉnh đầu, khiến chúng nó sợ vỡ mật.
Giờ chúng lại có chút kinh nghi nhìn con Hỏa Kiếm trước mặt. Như thế nào mà
con hung thú trước mặt lại là vương giả có năng lực khiến chúng nó vẫn sợ hải
kia.

Thu…

Một đạo sóng âm không chút khách khí hướng tới bốn con hung thú bao phủ lại.
Sau khi phát ra sóng âm, thân hình con Hỏa Kiến như lợi kiếm ra khỏi vỏ hướng
lên không trung phóng đi. Đồng thời một luồng uy áp mạnh mẽ hung hăng áp chế.

Thức hải của bốn con hung thú một trận rung rẩy. Sóng âm vô hình trong nháy
mắt đã đánh vào thức hải của chúng, đồng thời lại bị uy áp của tứ giai hung
thú áp chế. Chúng không nhịn được nằm úp xuống mặt đất.

Phác…!

Máu tươi bay ra đầy trời, con thằn lằn màu xanh không kịp phản ứng đã bị hai
chiếc răng sắc bén của Hỏa Kiến cắn đứt đầu. Con Hỏa Kiến lại phát ra một đạo
sóng âm nữa, tiếp tục hướng tới con hổ bên cạnh đánh tới. Kình phong bắn ra
bốn phía, ba con hung thú bị sóng âm khống chế đứng bất động tại chỗ, thức hải
hỗn loạn khiến chúng nó không thể khống chế được thân thể.

Thậm chí không hề dùng một chút linh lực, Hỏa Kiến cứ như vậy cắn đứt đầu của
hai con tam giai hung thú. Thấy nguy cơ trước mắt nhưng hai con hung thú còn
lại vẫn không thể động đây. Sóng âm công kích quá quỷ dị, mà giai vị lại không
bằng, chúng nó không thể nào ngăn trở được.

Hai tiếng rồng đồng thời vang lên. Trên người con sói và con tê tê đồng thời
bốc lên ngọn lửa nóng rực. Linh lực hệ hỏa mãnh liệt tỏa ra, ngọn lửa trên
người chúng còn có xu thế chuyển sang màu lam. Không khí bị ngọn lửa thiêu
đốt, phá ra một mảng lớn chân không.

Thiêu đốt thức hải!

Sinh tử trước mắt, hai con hung thú bất chấp tất cả thiêu đốt thức hải. Linh
lực hệ Hỏa ở trong thức hải của chúng lập tức bộc phát ra.

Hai tiếng nổ to lớn vang lên, quanh người hai con thú là một mảnh chân không
vặn vẹo. Ngọn lửa màu lam nhạt đầy trời đem Hỏa Kiến đang thất thố không kịp
phản ứng bao phủ.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #283