Người đăng: Ma Kiếm
Vượt qua thông đạo năm màu chính là một khoảng trời Man Hoang rộng lớn. Trên
mặt đất vô số những con Man Ngưu nhất giai chạy về phía đông khiến cho mặt đất
rung chuyển. Cho dù đứng cách ngàn trượng, Lục Thanh vẫn có thể cảm nhận được
sự rung động dưới chân. Trên bầu trời những loài chim nhị giai đang bay lượn.
Chúng dang những đôi cánh rộng chừng ba mươi trượng tạo ra những cơn lốc nâng
thân hình khổng lồ của mình lên.
Thi thoảng lại có con lao xuống chộp lấy Man Ngưu nhấc lên mấy trăm trượng rồi
mới thả xuống. Cho dù Man Ngưu đã hội tụ linh lực hệ Thổ để bảo vệ thân thể
nhưng độ cao như vậy vẫn khiến cho Man Ngưu mất đi sức lực phản kháng để mặc
do những con chim kia hưởng thụ.
Ngoài ra còn có những con vượn trắng cao mấy trượng, những con thằn lằn màu
xanh biếc dài mười trượng. Những con hươu ba màu, Hỏa Liệu lang toàn thân bốc
cháy hợp lại thành đàn đuổi theo con mồi. Những tiếng thú kêu vang lên không
dứt.
Kim Dương thần điều nhảy nhót trên vai Lục Thanh. Thế giới Man Hoang mặc dù
tàn khốc nhưng có thể nói là ngôi nhà thích hợp của nó. Cho tới hôm nay được
đến đây làm sao mà nó không hưng phấn?
Đám đệ tử của bảy tông có chút khiếp sợ với cảnh tượng trước mặt. Quá trình
săn giết như thế hoàn toàn khác với thế giới bình thường của họ. Ở đây, gần
như không hề có dã thú, chỉ có linh thú mà thôi. Dã thú bình thường ở đây nếu
không đột phá cực hạn trở thành linh thú thì chẳng khác gì món ăn của những
loài khác.
Cảm nhận làn không khí hoang dã tràn ngập mặt đất, cho dù là đại sư cảnh giới
Kiếm Hồn đã tới đây một lần nhưng vẫn không khỏi ngây ngất. Đối diện với mảnh
đất của kiếm giả từ thời thượng cổ, nghĩ tới năm vạn năm trước có vô số kiếm
giả sinh ra ở đây.
Man Hoang đã tạo ra thời kỳ thượng cổ của đại lục Kiếm Thần.
Sau khoảng khắc rung động ngắn ngủi đám đệ tử dưới sự dẫn dắt của hai mươi bảy
vị đại sư đi về phía dãy núi. Đến lúc này, Lạc Thiên Phong cũng lên tiếng nói
cho họ biết của vừa Ngũ Hành kiếm mộ ở ngay trong dãy núi kia.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Ngũ Hành Kiếm Tôn quả thật là khó lường. Phương pháp ẩn
giấu như vậy, nếu như không tìm được cửa vào đầu tiên thì chỉ sợ rằng cho dù
có tra tìm điển tịch đến chết cũng không thể tìm ra được vị trí chính thức.
Trên đường đi, hai mươi bảy vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn đều thu liễm hơi thở.
Chỉ cần không vượt quá hung thú Man Hoang tam giai thì bọn họ để mặc cho đám
đệ tử chém giết hoặc thần phục.
Thậm chí có một nữ đệ tử của Chân Dục tông thu phục được một con Băng Chiêu
nhị giai trắng như tuyết đang bị thương. Con Băng Chiêu đậu trên vai thu hút
ánh mắt của mấy nữ đệ tử. Bọn họ cũng đều hy vọng có sự may mắn như vậy nhưng
đáng tiếc cho tới tận của vào của Kiếm Mộ cũng không ai gặp được sự may mắn
đó.
Thu phục linh thú, đặc biệt là linh thú đã trưởng thành là một chuyện quá khó
khăn.
Xuất hiện trước mắt mọi người là một khoảng đất hoang vu không hề có một cọng
cỏ. Mặt đất nơi đây hết sức phì nhiêu nhưng lại không hề có một cọng cỏ đúng
là khó hiểu.
Khoảng đất đó khác lạ như vậy tất nhiên là có sự huyền ảo bên trong. Không
ngoài sự dự đoán, tới trước mảnh đất, đám đại sư đều dừng bước.
- Tới rồi. Tất cả ngồi xuống tu dưỡng. - Lạc Thiên Phong cao giọng nói.
Tới rồi!
Ánh mắt của Lục Thanh sáng ngời. Xem ra khoảng đất trước mặt chính là cửa vào
Kiếm Mộ, nhưng hắn có quan sát thế nào cũng không thể nhìn ra được chút gì
khác biệt.
"Chắc chắn nó bị trận pháp che giấu!" Trong lòng Lục Thanh xuất hiện ý nghĩ
như thế. Sau đó, hắn ngồi xếp bằng từ từ nhắm mắt lại.
Một ngày qua đi....
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, khoảng đất đang tĩnh lặng
chợt run rẩy giống như có vô số thanh kiếm ngân lên đang kêu gọi.
- Xuất hiện rồi.
Sau tiếng quát khẽ, đám đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cùng đứng dậy. Đồng thời,
đám đệ tử đang ngồi nhập định cũng tỉnh lại.
Trên bầu trời, phong vân biến sắc, tiếng sấm nổ ầm ầm. Một làn thiên uy mênh
mông tản ra, đồng thời mấy đạo thiên lôi to mấy trượng từ trên trời giáng
xuống đánh thẳng vào trong mảnh đất.
Một làn khí đáng sợ tản ra xung quanh nhưng bị hai mươi bảy vị đại sư liên thủ
ngăn cản. Vào lúc này, khoảng đất đen trước mắt bị mấy tia sét đánh trúng tỏa
ra tiếng kiếm ngâm càng lúc càng lớn. Những âm thanh vô hình hội tụ trên trời
cao, cuối cùng xuất hiện một thanh kiếm cao trăm trượng, rộng mười trượng. Nó
giống như có bàn tay điều khiển, chém mạnh về phía khoảng đất.
Uy thế như vậy khiến cho đám người Lục Thanh chấn động. Trước mắt họ, thanh
kiếm khổng lồ chém qua không trung nhưng ngoại trừ một chút không khí dao động
ra không hề xuất hiện một chút chân không.
Ánh sáng ngũ sắc chợt xuất hiện đồng thời khiến cho khí ngũ hành của trời đất
nhanh chóng hội tụ. Trong khoảng không gian nơi mảnh đất nhanh chóng hiện ra
một hình ảnh của kiếm trận cực lớn.
Tiếng kiếm ngân vang lên liên tục cùng với ánh sáng năm màu lưu chuyển trên
trận pháp. Trận pháp gần như trong suốt bên trên có khắc vô số đường vân kiếm
huyền ảo. Những nơi các đường vân giao tiếp ẩn chứa đại đạo dầy đặc, Kiếm Ý ẩn
chứa trong đó mênh mông cuồn cuộn khiến cho người ta sợ hãi. Mà giữa trận pháp
còn có năm nhánh màu sắc giống như năm thanh kiếm. Theo lời của Lạc Thiên
Phong nói từ trước thì Lục Thanh biết đó chính là nơi đặt Thần Kiếm.
Ngũ Hành kiếm mộ nằm sau trận pháp. Muốn đi vào đó cần phải có năm thanh thần
kiếm ngũ hành mới được.
Gần như cùng một lúc trên tay Lạc Thiên Phong, Tần Vô Song, Hồ Thanh Sương
tông chủ Ngũ Độc tông cùng với một gã đại sư của Chân Dục tông đều xuất hiện
năm thanh thần kiếm năm màu.
Trong đó, trên tay của Lạc Thiên Phong có hai thanh. Ngoại trừ một thanh kiếm
do Lục Thanh mang lên núi Triêu Dương còn có một thanh thần kiếm cấp Thanh
Phàm hệ Hỏa.
Năm thanh thần kiếm cùng bị ném lên không trung. Sau đó chúng như bị một thứ
gì đó thu hút, năm mũi kiếm hợp lại với nhau chậm rãi xoay tròn. Ánh sáng năm
màu dung hợp bay về phía trận pháp.
Từ trong trận pháp, từ mỗi khu vực bắn lên một đạo khí thiên thiên. Khí tiên
thiên ngũ hành hội tụ lại thành một dòng chảy năm màu, quấn quanh năm thanh
kiếm.
Tiếng kiếm ngân vang lên rồi trong chốc lát, năm thanh kiếm liền bị dòng chảy
năm màu hút về phía giữa trận pháp.
Những làn dao động kỳ dị tản ra chìm vào giữa hư không. Trong nháy mắt khi năm
thanh thần kiếm bị trận pháp nuốt lấy, trận pháp đang trong suốt chợt tỏa ra
ánh sáng năm màu rực rỡ. Khí ngũ hành mênh mông tản ra tràn ngập vài dặm xung
quanh.
Vô số hung thú Man Hoang bị khí ngũ hành quá dầy hút đến phát ra những tiếng
rống rung chuyển trời đất. Tuy nhiên, khí Ngũ Hành do trận đồ tản ra có uy lực
rất mạnh, ngoại trừ nhân mã của bảy tông ra, những nơi mà nó tản đến vô số
hung thú bị cản ở ngoài. Cho dù chúng có gầm rống đến mấy cũng không thể nào
đi vào khu vực mà khí Ngũ Hành đang bao phủ.
- Giỏi cho hư không lập trận, điên đảo Càn Khôn. Đây là trận pháp Hoàng cấp.
- Diệp lão sợ hãi than thở:
- Ngũ Hành Kiếm Tôn đúng là không đơn giản, chỉ sợ xuất hiện ít nhất cũng
phải là tông môn cấp Bạch Linh.
Nghe Diệp lão nói vậy, vị trí của Ngũ Hành Kiếm Tôn trong lòng Lục Thanh lại
tăng lên.
Quay lại trận pháp, sau khi ánh sáng rực rỡ tản đi, xuất hiện trước mặt mọi
người là một lối vào năm màu. Bên trong giống như có một dòng xoáy tản ra hơi
thở hoang dã mênh mông. Mặc dù chưa bước vào nhưng hơi thở của nó tản ra cũng
đủ khiến cho đám người Lục Thanh chấn động.
Một đời Tông Sư Kiếm Tôn không ngờ lại chết như thế này.
- Được rồi! Nhớ kỹ các ngươi chỉ có thời gian một tháng. Qua một tháng, những
người sống sót sẽ bị đẩy ra ngoài. Có thể tìm được thứ gì thì chính là cơ
duyên của các ngươi.
- Nhớ kỹ, ông trời có mắt không thể cưỡng cầu. - Lạc Thiên Phong trầm giọng
nói.
- Vâng! - Mười người lên tiếng trả lời.
Cách đó không xa, năm gã để tử Ngũ Độc tông cũng bật dậy nhảy vào trong dòng
chảy Ngũ Hành.
Cũng không nói gì thêm, đám đại sư của sáu tông còn lại đều phất tay cho đệ tử
tiến vào bên trong.
Mười người Lục Thanh cũng đều bay lên nhảy vào trong dòng xoáy trên trời.
Trời đất trước mắt chợt xoay chuyển động thời có một lực hút tác dụng lên thân
thể bọn họ nhưng cũng không quá mạnh. Cùng lắm cũng chỉ nghiền nát được thanh
kiếm nhị phẩm. Đối với đám đệ tử tinh anh của tông môn, chỉ cần sử dụng kiếm
khí hộ thân là được.
Càn Khôn thay đổi.
Trước mặt chợt sáng rực cùng với một làn hơi thở hoang dã đập vào mắt. Trên
bầu trời là một mặt trời năm màu quái dị. Từ trong đó, Lục Thanh cảm nhận được
khí Ngũ Hành nồng nặc, sâu không tưởng được. Trong khoảng không gian này cũng
tràn ngập gần như vô cùng vô tận nguyên khí trong trời đất. Mặc dù còn kém so
với thông đạo năm màu, nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Lúc này chỉ còn có một mình Lục Thanh. Vốn nghĩ cả mười người cùng đi vào sẽ
tập trung lại với nhau. Nhưng không ngờ trận pháp này còn tinh tường tới mức
độ đó khiến cho lúc này chỉ còn có một mình hắn.
Đây là một mảnh đất rộng lớn. Mặc dù không nhìn thấy linh thú nhưng bên tai
vẫn có những tiếng thú gần rống vang lên.
Man Hoang rộng lớn ẩn giấu nguy cơ vô cùng vô tận.