Người đăng: Ma Kiếm
- Thế nào? Thế giam Địa Hỏa và nham thạch nóng chảy cũng không tệ đấy chứ? -
Lúc này, Kim Dương thần điểu có chút vui vẻ mở miệng nói.
- Tôn giả! Ngài nên cẩn thận một chút. Thiên Phong cốc đã như vậy, Chân Hỏa
hải nhất định cũng không tầm thường.
Cuối cùng thì cũng là kẻ sinh sống vô số năm, nghe Lục Thanh nói vậy, Kim
Dương thần điểu cũng bớt một chút hưng phấn. Đôi mắt nó tỏa ra ánh sáng nhìn
về thế giới phía trước. Trong thế giới toàn Địa Hỏa và nham thạch này không
thể ngăn cản được tầm mắt của thần điểu. Dưới ánh mắt của nó có thể nhìn rõ
toàn bộ một khoảng không gian mấy trăm trượng.
Chân Hỏa hải rộng lớn khiến cho thần điểu chẳng khác nào đang bơi lội trong
đó.
Trong thế giới Địa Hỏa và nham thạch nóng chảy, Kim Dương thần điểu chẳng khác
nào một con cá cứ thế mà lướt đi. Địa Hỏa và dung nham nóng chảy bị tách ra
thành những cuộn sóng.
Sáu con linh thú tứ giai bám sát theo sau. Chúng tỏa ra những vòng tròn phòng
hộ bảo vệ cho đám đệ tử của tông môn. Ngoại trừ Hỏa Vân báo của Phù Vân tông
và Ngô Công trăm chân của Ngũ Độc tông hấp thu hệ Hỏa ra, bốn con linh thú
khác phi hành trong Chân Hỏa hải đều hết sức khổ sở.
Chân Hỏa hải hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nham thạch nóng chảy tạo ra
tiếng động cũng chỉ còn có âm thanh của nhân mã bảy tông phi hành. Nơi khoảng
không của Chân Hỏa hải chỉ có khói bụi cùng với khí Địa Hỏa bốc lên không hề
có một chút không khí tồn tại. Không khí ở đây đã bị đốt cháy sạch sẽ chỉ còn
khoảng chân không rộng lớn bao phủ quanh mọi người.
Trong Địa Hỏa và nham thạch nóng chảy, Kim Dương thần điểu lướt đi cực nhanh,
khí thế của nó chẳng hề kiêng nể tản ra xung quanh.
- Kia là cái gì? - Tư Đồ Tư Dư chợt mở miệng nói.
Theo tay hắn chỉ, đám người Lục Thanh thấy phía dưới Kim Dương thần điểu có
một điểm ánh sáng trắng lóe lên. Thoáng nhìn ánh sáng đó chỉ cách mọi người
khoảng mười trượng nhưng định thần nhìn kỹ thì nó lại mông lung xa vời, không
rõ ràng lắm.
- Chẳng lẽ là linh dược trời đất được sinh ra trong Chân Hỏa? - Kim Dương
thần điểu ngạc nhiên lên tiếng.
- Linh dược thiên địa? - Lục Thanh nghi hoặc hỏi. Linh dược chẳng nhẽ còn có
cách gọi như vậy?
Bất chợt, Lục Thanh chợt nhớ tới đã đọc trong y kinh một câu giải thích.
Linh dược có dược lực rất mạnh. Mạnh nhất là linh dược thiên địa, nó do trời
đất sinh ra, nuôi dưỡng và có được khả năng quyết định tới sinh tử. Người tìm
thuốc cần sử dụng một cách cẩn thận.
Thánh dược thiên địa!
Ánh mắt Lục Thanh sáng ngời. Nói không chừng đó chính là Vạn Niên Tẩy Tâm quả.
Theo những gì mà Diệp lão nói thì Vạn Niên Tẩy Tâm quả bình thường chỉ sinh ra
ở những nơi chí dương. Nơi đây mặc dù chỉ là Địa Hỏa nhưng cũng không phải
không có khả năng.
- Tôn giả! Chúng ta có nên hạ xuống xem một chút không? - Long Tuyết mở miệng
nói. Không người nào nhận ra lúc nàng mở miệng, trong mắt liền có một chút
hưng phấn. Dường như ở đó có vật gì đang thu hút nàng.
Trầm ngâm một chút, Kim Dương thần điểu vẫy đôi cánh rộng lao xuống dưới đất.
Trên Chân Hỏa hải, Lạc Thiên Phong chợt mất đi bóng dáng của thần điểu mà chấn
động. Ánh mắt của lão nhìn về phía trước rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
- Lạc tông chủ! Có chuyện gì xảy ra?
Chân Hỏa hải đột nhiên trở nên yên tĩnh khiến cho sáu vị đại sư cảnh giới Kiếm
Hồn như lâm đại địch mà dừng lại.
Lạc Thiên Phong lắc đầu, nói:
- Các vị không phải lo lắng. Do tôn giả của tông môn ta lâu ngày không ra
ngoài nên mới vậy. Thần kiếm và tôn giả có mối liên hệ với nhau. Nếu có gì
nguy hiểm, Lạc mỗ là người đầu tiên nhận ra.
Nghe Lạc Thiên Phong nói thế, mặc dù còn có chút hoài nghi, nghưng đám đại sư
của các tông môn khác cũng cảm thấy yên tâm. Lúc này đang là thời điểm nhạy
cảm, bọn họ không tin Lạc Thiên Phong lại có thể làm ra chuyện gì khác. Bởi vì
nếu có chuyện gì xảy ra, còn cần bọn họ đồng tâm hiệp lực mới được.
Trong Chân Hỏa hải....
Dưới sự xâm nhập của Kim Dương thần điểu, Địa Hỏa nham thạch bắt đầu thay đổi.
Màu sắc của chúng đang từ màu đỏ đậm chuyển sang màu đỏ kim. Cho dù đứng trong
vòng bảo vệ của Kim Dương thần điểu, đám người Lục Thanh cũng bắt đầu cảm thấy
hơi nóng.
Rốt cuộc thì đó là vật gì mà có thể tồn tại ở một nơi như thế này? Nhìn Địa
Hỏa nham thạch xung quanh, Lục Thanh ước chừng với thân thể tương đương với
thanh kiếm cửu phẩm của hắn tiến vào trong đó cũng cũng phải tan biến.
- Chầm chậm thôi. Sao có thể như vậy? - Lạc Tâm Vũ chợt kêu lên thất thanh.
Vào lúc này, xuất hiện trước mặt mọi người là một bộ hài cốt con người cao gần
hai trượng. Bộ hài cốt trắng muốt tỏa ra những tia sáng. Xung quanh nó, tràn
ngập hơi lạnh đẩy Địa Hỏa nham thạch ra xa. Đứng trong vòng tròn linh lực mà
lúc này mọi người cũng cảm thấy một làn hơi lạnh. Chẳng biết nó tới từ đâu,
nhưng cái cảm giác lạnh lẽo hết sức rõ ràng.
- Sao lại có Kiếm Cốt ở đây? - Kim Dương thần điểu ngạc nhiên lên tiếng, âm
thanh đầy cảnh giác. Nó vỗ hai cánh lui lại hơn mười trượng.
- Tôn giả đại nhân! Kiếm Cốt là cái gì? - Dịch Nhược Vũ lên tiếng. Nơi này
dường như chỉ có một mình Lạc Tâm Vũ là biết.
- Kiếm Cốt thực ra là do Kiếm Hoàng chết đi để lại hài cốt. Tất nhiên, Kiếm
Hoàng là yêu cầu thấp nhất. Bởi vì chỉ có sau khi trải qua lôi kiếp, khí thuộc
tính của bản thân được lôi kiếp tẩy luyện, ép vào trong gân mạch, xương cốt
tạo thành một thân thể có thể tương đương với thần kiếm. Sau này, khi tu vi
tăng lên, Kiếm Cốt cũng theo đó mà mạnh hơn. Thậm chí còn sinh ra một số thần
thông quái dị khó lường.
- Vậy tôn giả... Chẳng lẽ có người nào đó cao lớn tới mức này mà để lại Kiếm
Cốt như vậy hay sao? - Mở miệng ra hỏi nhưng Lục Thanh vẫn có cảm giác khác
lạ. Bộ Kiếm Cốt này trong số Kiếm Cốt hoàn toàn khác biệt. Nhưng khác biệt ở
đâu thì hắn không biết, chỉ cảm nhận thấy như vậy mà thôi.
- Ta cũng không biết. Bộ Kiếm Cốt này vượt ra ngoài sự hiểu biết của ta. Cho
dù là có thế nào cũng không thể cao lớn như vậy. Nếu có thêm máu thịt chỉ sợ
người này còn cao lớn hơn.
- Như vậy tôn giả....
- Chúng ta tới xem. Nhìn tầng nham thạch xung quanh này có thể thấy bộ Kiếm
Cốt đã tồn tại nhiều năm. Không ngờ nó vẫn còn uy thế như vậy khiến cho ta cảm
nhận được một hơi thở nguy hiểm.
Ngay lúc Kim Dương thần điểu định chuyển động, Kiếm Cốt chợt vang lên những
tiếng kẽo kẹt. Ngay sau đó, một làn hơi lạnh như muốn đóng băng cả trời đất từ
trên Kiếm Cốt tản ra. Trên đường đi của nó, nham thạch nóng chảy trong nháy
mắt bị đóng băng. Một lớp huyền băng từ Kiếm Cốt bắt đầu tản ra xung quanh.
- Không hay! Nó tỉnh dậy.
Kim Dương thần điểu kêu lên một tiếng kinh hãi, vỗ cánh nhanh chóng lao lên
mặt Chân Hỏa hải với tốc độ kinh người. Trên Chân Hỏa hải, Lạc Thiên Phong đột
nhiên biến sắc, dừng lại:
- Mọi người dừng lại, có nguy hiểm.
Keng...keng... Hơn mười thanh kiếm nhanh chóng ra khỏi vỏ. Đám đại sư cảnh
giới Kiếm Hồn cũng nhanh chóng tập trung tới bên cạnh Lạc Thiên Phong.
- Xảy ra chuyện gì? - Lão nhân mặt đỏ của Ngũ Độc tông kêu lên, giơ ngang
thanh thần kiếm đỏ như máu trước ngực, lo lắng nhìn Chân Hỏa hải đang yên
tĩnh.
"Vù..."
Kim Dương thần điểu thoáng cái đã xuất hiện trên mặt Chân Hỏa hải.
- Tôn giả! Có chuyện gì xảy ra? - Ánh mắt Lạc Thiên Phong ngưng trọng. Có thể
làm cho Kim Dương thần điểu bỏ chạy chắc chắc không phải là chuyện đơn giản.
Ầm...ầm...
Lúc này, Chân Hỏa hải đột nhiên chấn động dữ dội. Địa Hỏa nham thạch vọt lên
đầy trời, đồng thời một làn hơi thở kinh khủng cũng bắt đầu tỏa ra trên biển
lửa.
- Tại sao có thể như vậy? - Một lão già cảnh giới Kiếm Hồn của Thất Thương
tông hô lên kinh ngạc. Tất cả mọi người đều tập trung quan sát.
Rắc...rắc...
Từ vị trí mà Kim Dương thần điểu xuất hiện một điểm sáng trắng nhanh chóng tản
ra. Khí Huyền Băng lan tràn với tốc độ cực nhanh khiến cho Chân Hỏa hải đang
đầy lửa bắt đầu đóng băng.
Màu đỏ và máu trắng đan xen vào nhau. Khí huyền băng giống như một trận thủy
triều tràn đến.
- Là ai quấy rối giấc ngủ của ta? - Một âm thanh uy nghiêm vang lên giống như
tiếng sấm trong lòng mọi người.
- Tôn giả...
- Là Kiếm Cốt. Ta chưa bao giờ nhìn thấy Kiếm Cốt như vậy. Nó còn chưa chết.
- Kim Dương thần điểu trầm giọng nói.
Lời vừa dứt, cả năm người Lạc Thiên Phong và đám đại sư đều biến sắc.
"Trốn!"
Một tiếng tức giận vang lên. Bảy con linh thú dốc hết tốc độ lao về phía thông
đạo năm màu. Hai mươi tám gã đại sư cảnh giới Kiếm Hồn bám sát sau lưng, cẩn
thận đề phòng.
- Là ai quấy rầy giấc ngủ của ta?
- Nó tới đấy.
Trong ánh mắt khiếp sợ của năm người Lạc Thiên Phong, khí Huyền Băng cuồn cuộn
khắp nơi rồi từ từ một bộ xương cao hai trượng, trắng như tuyết xuất hiện.
Xung quanh người nó, Huyền Băng kiếm khí giống như nước thủy triều khiến cho
không gian theo sự di chuyển của nó mà chấn động theo.
Đến lúc này, đám người Lục Thanh mới có thể nhìn rõ bộ Kiếm Cốt. Đây là loại
Kiếm Cốt gì? Mỗi đầu khớp xương của nó đều có hai cái gai nhọn, giống như kiếm
khí bó quanh. Khí Huyền Băng trắng như tuyết tản ra cuồn cuộn. Nếu cứ tiếp tục
thế này, chỉ sợ chưa tới nửa canh giờ, Chân Hỏa hải sẽ biến thành một biển
băng.
- Đây là Kiếm Cốt cảnh giới Kiếm Phách. - Lạc Thiên Phong hoảng sợ nói.
- Có vị tông sư chết ở đây, ý niệm và Kiếm Ý trong đầu không mất mà sinh ra
linh trí.
Trong khoảng khắc Lạc Thiên Phong mở miệng, Kiếm Cốt đột nhiên quay người về
phía bọn họ.
Trong hốc mắt của nó có hai ngọn lửa băng thiêu đốt giống như muốn hủy diệt
tất cả mọi thứ. Ánh mắt của nó hung dữ bắn vào trong mắt hai mươi tám vị đại
sư.
"Phốc..."
"Phốc..."
"Phốc..."
Không hề có chút khả năng chống cự, hai mươi tám vị đại sư hộc máu. Ánh mắt đó
giống như một ngọn thần sơn cao vạn trượng đè lên tinh thần của họ.
- Nó còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc. Đi mau. - Lạc Thiên Phong hét lớn một
tiếng. Lúc này vào thời điểm sinh tử, lão chẳng hề giữ lại Kiếm Nguyên. Hai
mươi tám đạo khí thế mạnh mẽ phóng lên cao đuổi theo bảy con linh thú.
Ngoại trừ năm người Lạc Thiên Phong, hai mười ba đại sư khác đều động thủ dẫn
theo linh thú của tông môn bay nhanh về phía thông đạo năm màu. Nơi họ đi qua,
chân không bị đánh nát.
"Kíu..."
Kim Dương thần điểu hót lên một tiếng rung chuyển trời đất. Đôi cánh khổng lồ
của nó bốc lên một ngọn Kim Dương chân hỏa hừng hực. Hai cánh vỗ mạnh khiến
cho tốc độ của nó tăng nhanh. Trong biến lửa lập tức xuất hiện một dải ánh
sáng màu hồng.