Chân Hỏa Hải! Kiếm Cốt Xuất Hiện (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

Lúc này, trong máu thịt của Lục Thanh chia ra làm ba khu vực. Một khu vực có
màu đỏ trong suốt đó chính là không gian rộng lớn nhất mà Huyết Sát kiếm
nguyên dịch chiếm. Mấy ngàn giọt Huyết Sát Kiếm Nguyên dịch tụ tập như một bầu
trời sao, tỏa ra hơi thở theo những đường kinh mạch mà rót vào trong da thịt.

Khu vực thứ hai thuộc về chất dịch nguyên khí. Khu vực này hết sức nhỏ. Năm
trăm giọt chất dịch nguyên khí xoay tròn trong một khu vực nhỏ, dung hợp lại
thành một quả cầu chất lỏng.

Khu vực còn lại là khu vực mới xuất hiện thuộc về Thiên Phong linh dịch. Khu
vực này chỉ nhỏ hơn chất dịch Huyết Sát Kiếm Nguyên với khoảng ba ngàn giọt,
tản ra khí Thiên Phong dầy đặc gần như cùng với khí tiên thiên Tốn Phong trong
Kiếm Chủng tương hợp.

Theo Diệp lão ước đoán thì Thiên Phong linh dịch có thể sánh với một viên thú
đan ngũ giai, gần trăm giọt chất lỏng Huyết Sát Kiếm Nguyên. Mới chỉ ba đạo
Thiên Phong sát linh đã có hiệu quả như vậy khiến cho Lục Thanh nảy ra ý định
chiếm hữu đối với vô số Thiên Phong sát linh trong Thiên Phong cốc. Cho dù là
chất dịch nguyên khí trong cơ thể lúc đầu có tới vạn giọt nhưng cũng chỉ được
Diệp lão đánh giá tương đương với mười giọt chất dịch Huyết Sát Kiếm Nguyên.

Tích lũy mấy vạn năm mới có được một cái Thiên Phong cốc như vậy. Nếu Lục
Thanh không có được Tử Hoàng Kiếm Thân kinh thì trừ khi có được thân thể Thiên
Phong, nếu không kiếm giả khác khó mà sử dụng được nó. Tất nhiên, kiếm giả
bình thường mà nảy ra ý định sử dụng nó chẳng khác nào tìm chết.

Trong Đan Điền, Kiếm Chủng màu xanh tím trong suốt dài hai tấc đang lơ lửng,
phun ra nuốt vào một làn hơi thở huyền ảo. Từng làn sóng tiên thiên Phong Lôi
Kiếm Nguyên tản ra ngoài theo một quy luật nào đó giống như có được tính mạng.
Dưới sự cảm giác của Lục Thanh, Phong Lôi Kiếm Chủng giống như một cơ quan
trong cơ thể của hắn, gắn liền không thể tách rời.

Hai mắt mở ra liền bắn ra hai đạo kiếm quang trong suốt màu xanh tím vào không
trung.

Xoẹt...

Hai khoảng chân không liền xuất hiện trước mặt mọi người. Thậm chí chín người
Lạc Tâm Vũ còn thấy rõ ngay cả chân không cũng có xu thế bị vỡ nát.

Kiếm khí kinh khủng.

Trong mắt Lục Thanh cũng xuất hiện một sự vui mừng. Tiên thiên Phong Lôi Kiếm
khí có uy lực vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Uy lực của nó so với trước đó
mạnh hơn tới năm lần. Lúc này, tiên thiên Phong Lôi Kiếm Nguyên di chuyển
trong kinh mạch liên miên không dứt làm cho Lục Thanh muốn ngửa mặt lên trời
mà hú lên một tiếng.

Nhưng hắn nhanh chóng nhịn được. Nơi này quá mức quỷ dị, nếu như có chuyện gì
xảy ra thì không hay.

- Giỏi cho... Phong Lôi kiếm khí. Tiểu tử! Ngươi rất được. - Đó là câu nói
của một vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn của Vô Tình tông. Người này khoảng chừng
năm mươi tuổi, nét mặt lạnh như băng, nhưng Lục Thanh vẫn cảm nhận được trong
mắt hắn có một sự khen ngợi. Tuy nhiên, ẩn giấu sau đó lại chính là sát ý.

Đúng! Chính là sát ý.

Lục Thanh rùng mình. Hắn biết rằng sự thay đổi của bản thân khiến cho trong
lòng đám đại sư cảnh giới Kiếm Hồn xuất hiện sát ý.

Lạc Thiên Phong bước hai bước chắn trước mặt Lục Thanh, cười nói:

- Lãnh Hàn huynh quá xúc động rồi. Lục Thanh còn cần phải cố gắng thêm mới
được.

Sự di chuyển của lão đã vô tình tách ánh mắt lạnh lẽo đó ra, chắn Lục Thanh ở
phía sau.

Đồng thời, bốn người Huyền Thanh cũng bước tới, ngăn cản ánh mắt của hơn hai
mươi đại sư cảnh giới Kiếm Hồn đang nhìn về phía Lục Thanh.

Đúng lúc này, một tia khí kinh người chợt phóng lên cao, thu hút sự chú ý của
mọi người.

Ninh Hoàn Chân.

Thì ra trong lúc Lục Thanh đột phá, Ninh Hoàn Chân cũng luyện hóa vài đạo
Thiên Phong sát linh. Thân mình hắn vốn là thân thể Thiên Phong, tu luyện
Cương Phong kiếm khí nên luyện hóa vài đạo Thiên Phong sát linh hết sức dễ
dàng. Ngoại trừ việc phải mất công sức xóa đi linh trí của chúng, sau đó Ninh
Hoàn Chân nhanh chóng dung nhập chúng vào trong Kiếm Chủng.

Kiếm Sư đỉnh!

Với vài đạo Thiên Phong sát linh đó, Ninh Hoàn Chân đã có thể làm cho tu vi
mới đạt tới Kiếm Sư đại thiên vị tăng lên Kiếm Sư đỉnh. Kiếm nguyên mạnh mẽ
dao động mãnh liệt, cho dù là trong số đệ tử của bảy tông cũng đạt tới mười
người đứng đầu.

- Chúc mừng Hàn huynh thu được một đệ tử tốt. - Tần Vô Song mở miệng đầu tiên
chúc mừng khiến cho không khí có chút nặng nề bị phá vỡ. Nếu không có ai đồng
ý ra tay thì chuyện của Lục Thanh cũng không ai nói tới nữa.

Vui vẻ đón nhận những lời khen tặng của các đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, ánh mắt
của Hàn Kiến Tâm càng thêm hiền hòa. Nói tới, lão thu được tên đệ tử này đúng
là rất tốt. Nếu không hôm nay muốn thoát ra khỏi Thiên Phong cốc lại là chuyện
khó khăn

Sau vài lời ngắn ngủi, câu chuyện lại trở về vấn đề chính.

- Mọi người đều thấy so với mười hai năm trước, nơi nay đã thay đổi rất
nhiều. Chỉ sợ rằng Chân Hỏa hải cũng không phải bình yên. - Một nữ nhân trung
niên của Chân Dục tông mở miệng. Xem tuổi của nàng ước chừng hơn ba mươi, mày
liễu mắt phượng. Dung mạo so với khi còn trẻ cũng không khác nhiều lắm.

Chỉ có hai bên khóe mắt xuất hiện một chút nếp nhăn đánh dấu sự khắc nghiệt
của thời gian.

Nghe nàng nói vậy sắc mặt của đám đại sư cảnh giới Kiếm Hồn trong bảy tông đều
ngưng trọng. Thiên Phong cốc đã nguy hiểm như vậy không thể nói trước được
phía sau còn những điều gì có thể xảy ra. Thậm chí nó có thể còn nguy hiểm
hơn.

Trở về?

Sợ rằng không người nào cam lòng.

Một lúc lâu không ai lên tiếng, hiển nhiên là truyền thừa của Kiếm Tôn có sự
hấp dẫn quá lớn.

Đúng là với bảy tông môn cấp Thanh Phàm mà nói thì truyền thừa của Kiếm Tôn
quyết định tới tương lai của họ.

Lạc Thiên Phong nhếch mép cười lạnh, nói:

- Nếu đã quyết định vậy thì xuất phát thôi.

- Xuất phát!

Đám đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không nói gì chỉ phân phó đám đệ tử trong
tông chuẩn bị. Tới lúc này, đám đệ tử cũng biết đường đi nguy hiểm nên không
người nào dám chậm trễ, nhanh chóng nắm kiếm trong tay, Kiếm Nguyên sẵn sàng
chỉ cần có chút động tĩnh là lập tức phản ứng.

- Tôn giả! Thương thế của ngài không sao chứ?

Sau khi Lục Thanh đột phá xong, Kim Dương thần điểu lại phóng lên vai hắn. Đối
với điều này, Lạc Thiên Phong không hề có phản ứng.

Kim Dương thần điểu gật đầu, mở miệng nói:

- Ta cảm nhận được phía trước có khí Chân Hỏa. Ở đó, ta có thể phát huy được
toàn bộ thực lực của mình. Ngươi có thể yên tâm, cho dù bên trong đó có những
thứ giống như trong Thiên Phong cốc thì ta cũng có thể làm cho chúng tới mà
không về được.

Lúc này, sáu tông còn lại đều hâm mộ Tử Hà tông. Có được một con linh thú ngũ
giai như vậy, tới Chân Hỏa hải có lẽ là chẳng còn vấn đề gì nữa.

Bọn họ lại thả ra mấy con linh thú tứ giai. Vừa rồi lọt vào tập kích bất ngờ,
đám linh thú bị thương không nhẹ, nên lúc này xuất hiện bọn chúng có chút uể
oải. Nhưng do trước đó, chủ nhân ra tay rất nhanh nên linh lực của chúng tiêu
hao cũng không nhiều.

Hành lang đá không dài lắm, đi khoảng chừng trăm trượng đã hết. Càng đi gần
đến cuối, không khí càng trở nên nóng bức. Điểm sáng màu đỏ càng lúc càng lớn
cùng với những luồng sóng nhiệt lan tới khiến cho không khí cũng phải dao
động.

Cho tới lúc này, phần lớn đệ tử bốn tông môn Nhân đạo đều tỏa ra kiếm khí mà
bao phủ toàn thân. Về phần ba tông môn Nhân đạo, ngoại trừ đệ tử có được kiếm
khí hệ Hỏa và kiếm khí Chân Hỏa, cũng chỉ có Lục Thanh và bốn gã Kiếm Chủ là
không sử dụng Kiếm Nguyên.

Đối với hơi nóng đó, Lục Thanh chẳng hề e ngại. Với thân thể tương đương với
thanh kiếm cửu phẩm, cho dù là Chân Hỏa cũng làm cho hắn hơi khó chịu một chút
mà thôi.

Bước tới cuối hành lang, đập vào mắt mọi người là một biển lửa rộng lớn. Cuối
hành lang dựa vào một bên vách đá, xung quanh không còn gì khác. Nhìn về phía
xa có thể thấy một điểm ánh sáng năm màu cách đó mấy ngàn trượng đang lấp
lánh.

Nhìn xuống phía dưới là vực sâu hun hút không thấy đáy, chỉ thấy ngọn lửa bốc
lên hừng hực. Dưới trăm trượng là dòng dung nham nóng chảy đang di chuyển kéo
dài về phía xa, không hề thấy điểm cuối.

Mà trên vách đá kéo dài ra mấy ngàn trượng cũng là một màu đỏ, giống như sắt
đang bị luyện trong lò, bao phủ bởi Địa Hỏa. Muốn từ bên ngoài đi vào cơ bản
là điều không thể, càng chưa cần nói thông đạo năm màu kia lại ở cuối của biển
dung nham nóng chảy. Đi qua cái vực sâu này chính là con đường duy nhất.

- Đây chính là Chân Hỏa hải.

Kim Dương thần điểu đã sử dụng lại hình thể lúc trước. Nhìn Chân Hỏa bốc lên
hừng hực cùng với nham thạch nóng chảy phía dưới, cặp mắt của nó tản ra sự vui
mừng lẫn sợ hãi.

Cất tiếng hót uy nghiêm, cặp cánh của Kim Dương thần điểu hóa thành một đạo
tia chớp màu đỏ, đánh về phía Chân Hỏa.

Điều này khiến cho mười người Lục Thanh đang đứng trên lưng nó cảm thấy kinh
hãi. Nhưng thoáng cái, bọn họ liền yên lòng vì Chân Hỏa mặc dù đang bốc lên
rất mạnh nhưng trước mặt Kim Dương thần điểu chẳng khác gì một đứa trẻ ngoan
ngoãn. Một tia khí Địa Hỏa tinh khiết bị Kim Dương thần điểu nuốt vào trong
miệng.

Sau khi nuốt chửng tia khí Địa Hỏa, vết thương lớn dưới chân mười người Lục
Thanh bắt đầu khép miệng. Khí thế trên người Kim Dương thần điểu càng lúc càng
mạnh, giống như một con mãnh thú từ thời thượng cổ hạ xuống. Chân Hỏa hải
trong mắt của Kim Dương thần điểu chẳng khác gì dành riêng cho nó, không hề có
một chút uy hiếp.

Một vầng sáng màu đỏ xuất hiện cách ba thước trên đỉnh đầu mười người Lục
Thanh. Đứng bên trong hoàn toàn không cảm thấy hơi nóng từ bên ngoài. Quá mức
cao hứng, Kim Dương thần điểu lại hót lên một tiếng nữa rồi lướt đi trong Địa
Hỏa và nham thạch.

Không để cho mười người Lục Thanh kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng nổ rồi
trong nháy mắt, xung quanh biến thành một màu hồng.

Những dòng nham thạch nóng chảy xuyên qua bên ngoài nhưng bọn họ không hề cảm
nhận được một chút hơi nóng. Ngược lại chỉ có hơi ấm từ thân thể của Kim Dương
thần điểu lan tới, khiến cho họ như đang ngâm mình trong dòng nước nóng.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #272