Người đăng: Ma Kiếm
Lục Thanh ngồi xuống xếp bằng trên mặt đất. Mặc dù, hắn có được chất dịch
nguyên khí nhưng thời điểm này rất đặc biệt nên hấp thụ nhiều nguyên khí của
trời đất sẽ giúp cho những thứ mà hắn phải đối mặt trở nên dễ dàng hơn. Thậm
chí vào lúc này, không một ai biết, trong Đan Điền có ba đạo Thiên Phong sát
linh đang bị nhốt ở một góc. Đó là do trước khi hắn tụ tập với mọi người âm
thầm hút vào trong cơ thể mà không một ai phát hiện.
Điều này cũng được sự đồng ý của Diệp lão. Theo lời nói của Diệp lão thì trong
Thiên Phong sát linh có khí tiên thiên Tốn Phong rất tinh khiết có thể đẩy
nhanh tốc độ trở về với tiên thiên của Kiếm Chủng.
Hơn nữa, Thiên Phong sát linh cũng thuộc về một loại tinh nguyên linh vật. Đối
với Thiên Phong sát linh trong Thiên Phong cốc nếu không có thời gian ngàn năm
thì không hề tạo thành số lượng lớn như vậy. Cho nên hiệu quả của chúng tuy
không thể so sánh với những loại đan dược quý hiếm nhưng so với linh dược ngàn
năm thì hoàn toàn có thừa.
Tử Hoàng Kiếm Thân kinh lưu chuyển tạo ra một lực hút cực mạnh với Thiên Phong
sát linh, làm cho chúng trong tích tắc nát bét. Một chút điểm màu trắng của
khí Thiên Phong tràn ra, đồng thời linh thức mới sinh của chúng cũng bị phá
hủy.
Lục Thanh không hấp thu ngay khí Thiên Phong. Trong Phong Lôi Kiếm Chủng, khí
Tốn Phong đã hết sức cơ bản. Nếu tùy ý hấp thu thêm khí Thiên Phong chắc chắn
sẽ phá hủy sự cân bằng giữa hai loại khí Phong Lôi, gây ra hậu quả gì thì Lục
Thanh cũng không biết, nhưng chắc chắn cũng không phải điều dễ chịu.
Tử Hoàng Kiếm Thân kinh từ từ chuyển hóa chúng thành Thiên Phong linh dịch. Vô
số linh dịch không ngừng xuất hiện, tràn ngập trong máu thịt. Có thêm linh
dịch, giữa da thịt của Lục Thanh, ngoại trừ màu máu và màu trắng ra lại xuất
hiện thêm một thứ có màu xanh trắng.
Không thể phủ nhận Thiên Phong sát linh có rất nhiều linh lực. Thân thể của
chúng cơ bản do linh lực Thiên Phong ngưng tụ mà thành. Lần này, trong máu
thịt của Lục Thanh xuất hiện gần ngàn giọt linh dịch, thậm chí trong Đan Điền,
Thiên Phong sát linh cũng mới chỉ thu nhỏ đi một phần.
Thời gian trôi đi, ba đạo Thiên Phong sát linh chỉ còn lại ba đạo nguyên khí
cơ bản màu xanh. Những thứ khác đều hóa thành linh dịch bổ sung cho chất dịch
nguyên khí đã mất trong máu thịt.
Thần thức chìm vào trong Đan Điền, Lục Thanh nhìn ba đạo khí tiên thiên Tốn
Phong. Mỗi một đạo Thiên Phong sát linh tạo ra được một đạo khí tiên thiên Tốn
Phong. Không hề dám có một chút khinh thường, Lục Thanh khống chế một đạo tiến
về phía Kiếm Chủng.
Phong Lôi Kiếm Chủng đang dao động chợt tỏa ra ánh sáng màu xanh rực rõ, hấp
thu đạo tiên thiên Tốn Phong mà Lục Thanh đang khống chế.
Trong nháy mắt, Phong Lôi Kiếm Chủng phát ra những tiếng rung động rất mạnh.
Âm thanh đó giống như có trăm ngàn cây búa cũng một lúc nện lên một thanh
kiếm. Đồng thời, nhưng tia khí từ trên Kiếm Chủng tỏa ra.
Tiên thiên Phong Lôi châu đang lơ lửng trên Kiếm Chủng vào lúc này cũng bắt
đầu xoay tròn. Một làn hơi thở hoang dã tản ra. Trên hạt châu bóng lóa chợt
tỏa ra vô cùng vô tận nhưng tia chớp.
Trong ánh mắt vui mừng lẫn sợ hãi của Lục Thanh một đạo tiên thiên Lôi khí
xuyên qua hư không bắn vào trong Phong Lôi Kiếm Chủng. Nhất thời, ánh sáng màu
xanh tím từ Kiếm Chủng tỏa ra rực rỡ. Ngay cả thân thể Lục Thanh cũng từ từ
tản ra ánh sáng chói mắt. Lạc Tâm Vũ chăm chú nhìn thân thể của Lục Thanh. Vào
lúc này, thân thể hắn đang tỏa ra những tia khí màu xanh tím, cùng với một làn
hơi thở tinh khiết như mới sinh ra cũng lan rộng.
- Kiếm Chủng phản tiên thiên.
Long Tuyết hé đôi môi anh đào nói một câu.
Vào lúc này, cho dù Thanh Ngọc, Phù Vân tông hay là bốn tông Nhân đạo, đám đại
sư cảnh giới Kiếm Hồn đều tập trung về phía Lục Thanh. Tất nhiên đừng hy vọng
bọn họ cảm thấy tốt đẹp.
Kiếm Chủng phản tiên thiên theo tình hình chung đó chính là một khi kiếm giả
đạt tới Kiếm Chủ Chuẩn đại sư đỉnh thì mới bắt đầu có sự thay đổi của Kiếm
Chủng. Điều này phải có sự lĩnh ngộ rất sâu đối với lực có thuộc tính mới
được. Hoàn thành từng bước một cho tới khi kiếm khí của kiếm giả chuyển hóa
hoàn toàn thành kiếm khí tiên thiên, uy lực của nó lúc này trở nên mạnh hơn so
với khi mới bước vào Kiếm Chủ không biết bao nhiêu lần. Cho dù là gấp mười
cũng vẫn có thể.
Cũng bởi vì vậy mà Kiếm Chủ mới được kiếm giả gọi là Kiếm Chủ chuẩn đại sư.
Khi đạt tới Kiếm Chủ đỉnh phong, Kiếm Chủng thành công đạt tới tiên thiên,
khoảng cách của Kiếm Chủ với cảnh giới Kiếm Hồn chỉ còn một bước. Vì vậy mà
lúc này cũng được gọi là Giả Hồn.
Đạt tới mức độ như vậy, việc còn lại của Kiếm Chủ chỉ là toàn tâm, toàn ý lĩnh
ngộ để đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn.
Nói thì đơn giản nhưng Kiếm Chúng đạt tới tiên thiên đâu phải chuyện dễ dàng.
Không có sự lĩnh ngộ rất sâu đối với thuộc tính thì muốn tiếp đón được một đạo
khí tiên thiên của thuộc tính là chuyện không có khả năng.
Có thể nói mười Kiếm Chủ chuẩn đại sư đỉnh có thể trở thành Kiếm Chủ cảnh giới
Giả Hồn thì mười người chưa được tới hai người đã là tốt lắm rồi. So với việc
Kiếm Chủ độ nguyên kiếp, mặc dù không bị nguy hiểm, nhưng mức độ khó khăn lại
càng tăng lên.
Lúc này, trên người Lục Thanh sự dao động của Kiếm Nguyên tỏa ra chỉ có mức độ
của Kiếm Chủ trung thiên vị đỉnh vậy mà Kiếm Chủng đã bắt đầu chuyển biến.
Điều này làm sao không khiến đám đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cảm thấy kinh hãi?
Nhìn Lục Thanh dường như chẳng bao lâu nữa sẽ thành công. Điều này cũng tương
đương với việc khi Lục Thanh đạt tới Kiếm Chủ đỉnh phong liền có thể trở thành
Kiếm Chủ cảnh giới Giả hồn.
Hắn có tư chất lĩnh ngộ tới mức độ như thế nào? Mười lăm gã đại sư Nhân đạo
trợn mắt, sát ý chẳng hề che giấu. Nếu như không có mặt năm người Lạc Thiên
Phong ở đây chắc chắn bọn họ sẽ động thủ đánh chết Lục Thanh.
Thậm chí trong bốn tông Nhân đạo, mặc dù cũng có đệ tử đạt tới Kiếm Chủ nhưng
so với tên đệ tử của Tử Hà tông vẫn còn lớn hơn một vài tuổi.
Không người nào có thể khẳng định, Lục Thanh có thể bước vào cảnh giới Kiếm
Hồn được hay không? Đặc biệt lúc này cho dù Lục Thanh đã gạt bỏ tất cả chướng
ngại trước khi giác ngộ Kiếm Hồn ra khỏi con đường của mình. Chỉ cần đột phá
thêm một thiên vị nữa, cảnh giới Kiếm Nguyên sẽ bước vào giai đoạn đại viên
mãn.
Vào lúc trên người Lục Thanh tỏa ra kiếm khí, Huyền Thanh không nói gì bước
tới bảo vệ bên người Lục Thanh.
Lạc Tâm Vũ có chút bất đắc dĩ, cười khổ, nói:
- Lục Thanh ơi Lục Thanh! Tốc độ tiến bộ của ngươi như thế đúng là khiến cho
người ta giật mình.
Đối với câu nói của Lạc Tâm Vũ, tám người Nhiếp Thanh Thiên đứng bên cũng đều
gật đầu đồng cảm.
- Càng lúc càng xa.
Nhiếp Thanh Thiên thảo bầu rượu bên hông, đưa lên miệng uống hai hớp liền nhìn
thấy bàn tay của Triệu Thiên Diệp đưa tới.
- Cái gì?
- Đưa rượu đây?
- Đây là bầu cuối cùng của ta.
- Vạt áo sau lưng là cái gì?
- A!
Bị Triệu Thiên Diệp vạch trần, Nhiếp Thanh Thiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Một sự đột phá mà làm ảnh hưởng tới cả việc uống rượu của ta. Đúng là khó
chịu.
Miệng thì nói như vậy nhưng Nhiếp Thanh Thiên vẫn ngoan ngoãn móc bầu rượu sau
lưng cho Triệu Thiên Diệp. Thấy vậy bảy người Lạc Tâm Vũ có chút trợn mắt, há
mồm.
- Thì ra Nhiếp sư huynh có nhiều rượu ngon như vậy. Không biết tiểu muội có
vinh hạnh được thưởng thức một chút hay không? - Long Tuyết mỉm cười yêu kiều,
đôi mắt đen lánh chuyển động mà nói với Nhiếp Thanh Thiên.
- Không có.
Như gặp phải kẻ địch, Nhiếp Thanh Thiên định bảo vệ chân trái của mình, nhưng
rồi đành phải cười khổ.
- Thôi! Thôi!
Nét mặt hắn đầy đau khổ móc ra một bầu rượu nữa đưa cho Long Tuyết. Nhiếp
Thanh Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Thanh:
- Một cái đột phá mà làm nhiễu loạn tâm cảnh của ta. Ngươi cứ chờ đấy. Đừng
tưởng rằng cái hầm của Lục phủ các ngươi giấu mấy trăm năm mà ta không biết.
Đột nhiên ngẩng đầu, Nhiếp Thanh Thiên nhìn quanh liền thấy tám người đang
nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
Không dám lên tiếng, Nhiếp Thanh Thiên ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Vào lúc này, Lục Thanh cũng bước vào thời điểm quan trọng. Trong Đan Điền của
hắn, ba đạo khí tiên thiên Tốn Phong đã dung nhập hết vào trong Kiếm Chủng.
Tiên thiên Phong Lôi châu cũng lần lượt phun ra ba đạo tiên thiên Lôi khí. Lúc
này, Phong Lôi Kiếm Chủng tỏa ra ánh sáng màu xanh tím, giống như đang rèn một
thanh kiếm tuyệt thế.
Màu sắc của Kiếm Chủng đã biến thành trong suốt. Một vầng hai loại khí Phong
Lôi màu xanh tím bám trên Kiếm Chủng. Hôm nay, Kiếm Chủng đã đạt tới mức độ
của Kiếm Chủ trung thiên vị đỉnh phong chỉ còn dài khoảng hai tấc, nhưng mức
độ ngưng tụ thì không phải là thứ mà Kiếm Sư có thể so sánh.
Sau nửa canh giờ, từ trên người Lục Thanh chợt vang lên tiếng kiếm ngân rất
to. Tiếng kiếm ngân vang lên cũng không phải là từ người Lục Thanh, nếu nghe
kỹ thì phát hiện được nó vang lên từ trong Đan Điền.
Tiếng kiếm ngân càng lúc càng cao khiến cho không khí xung quanh bị đánh nát.
Thậm chí một lúc sau, chân không cũng phải rung chuyển. Uy thế quá mạnh khiến
cho chín người Lạc Tâm Vũ vội vàng lùi lại.
Cuối cùng, từ trên người Lục Thanh tỏa ra sự dao động kinh khủng của Kiếm
Nguyên. Thân thể Lục Thanh từ từ lơ lửng trên không trung, tỏa ra ánh sáng
chói mắt. Cho tới khi đám người Lạc Tâm Vũ nhìn lại, Phong Lôi kiếm khí trên
người Lục Thanh đã trở nên trong suốt, với những tia khí màu xanh tím lưu
chuyển.
Chín người Lạc Tâm Vũ không hề nghi ngờ về sự tiến bộ của Lục Thanh. Chỉ có
điều Phong Lôi kiếm khí đã đạt tới tiên thiên gây ra trong lòng họ một sự áp
chế Kiếm Nguyên lưu chuyển. Vào lúc này, khí thế của Lục Thanh tăng lên hơn
trước tới cả sáu lần. Khí thế kinh khủng tản ra bị Lạc Thiên Phong hạn chế
trong phạm vi mười trượng.
Cho dù như vậy, Lạc Tâm Vũ cũng cảm nhận được tu vi của Lục Thanh, mặc dù chưa
đạt tới đại thiên vị nhưng xu thế của nguyên khí đã hoàn toàn có thể sánh với
Kiếm Chủ đỉnh phong.