Phá Trận! Chân Dục Kiếm Cương


Người đăng: Ma Kiếm

Trên ngọn núi, ánh sáng năm màu lưu chuyển, phát ra lực ngũ hành tới cực hạn.
Nhưng cho dù như vậy lực hút do không gian bị phá vỡ cực mạnh, cùng với không
gian Động Hư trong ánh mắt khiếp sợ của đám người Lục Thanh, tiếp tục cắn nuốt
lực ngũ hành trên ngọn núi.

Lực ngũ hành ở đây đều do Kiếm trận cấp Thiên hội tụ trong không trung, vô
cùng tinh túy. Cho dù không có phản hồi tiên thiên nhưng cũng không kém nhiều
lắm. Trong ba tông Thiên đạo có không ít đệ tử âm thầm nuốt nước bọt. Khí ngũ
hành tinh túy như vậy nếu như có thể hấp thu, Kiếm Nguyên của họ sẽ có sự tinh
thuần rất nhiều.

Ầm...ầm...

Mặt đất xuất hiện những vết nứt nuốt chửng những cây cổ thụ. Dưới sự bao phủ
của khí thế cảnh giới Kiếm Hồn, vô số những cái hố xuất hiện trên mặt đất
khiến cho đám thú nhỏ trốn không kịp mà rơi vào bên trong.

Sau khoảng chừng nửa nén nhang, ánh sáng ngũ hành trên ngọn núi lớn trở nên ảm
đạm. Mà đám người Lạc Thiên Phong vào lúc này cũng thu tay, nhường lại vị trí.

Không nói gì, mười lăm gã đại sư Nhân đạo chẳng hề dài dòng nhanh chóng rút
kiếm ra khỏi vỏ.

"Vù..."

"Vù..."

"Vù..."

Trong trời đất nhất thời có vô số hơi thở quái dị tàn phá. So với đám người
Lạc Thiên Phong hoàn toàn khác biết. Kiếm giả Nhân đạo ra tay, không hề có
chút dao động của các loại khí mang thuộc tính. Ngược lại từ thân thể bọn họ
có một loại khí với thuộc tính kỳ lạ tản mát ra xung quanh. những loại khí với
thuộc tính quái dị hoàn toàn không giống nhau.

Kiếm khí của Ngũ Độc tông tràn ngập các loại khí độc. Bản thân bọn họ giống
như một người độc. Khí độc vô tận tản ra xung quanh. Trên Kiếm Cương, khí độc
càng mạnh khiến cho không gian cũng có sự run rẩy.

Đại sư của Thất Thương tông lại càng quái dị. Ngũ hành Kiếm Cương mạnh mẽ vừa
xuất hiện, vô số đệ tử Thiên đạo nhất thời thốt lên những tiếng kinh hãi.
Nhưng rất nhanh bọn họ nhận ngay ra điểm khác biệt. Bởi vì khí ngũ hành trong
thiên địa cũng không hề hội tụ. Ngược lại làn khí đang tỏa ra dầy đặc lại là
từ thân thể của bọn họ.

Cũng giống như, thân thể bọn họ tự sinh ra lực ngũ hành vậy. Mà khi Ngũ Hành
Kiếm Cương của họ vừa xuất hiện, hình dáng yếu ớt càng thêm giống như kẻ sắp
chết. Nét mặt tái nhợt không còn chút màu máu.

Chân Dục tông và Vô Tình tông, Kiếm Cương lại có chút giống nhau, đều có màu
rực rỡ. Trong đó Kiếm Cương của Vô Tình tông là màu bảy sắc. Lục Thanh có thể
cảm nhận trong đó: Vui, giận, buồn, sung sướng, yêu, hung ác, ham muốn. Bảy
loại tình cảm gần như ngưng tụ thành thực chất. Chỉ nhìn vài lần tâm thần Lục
Thanh đã dao động liên tục. Thần thức trong Thức Hải tự động vận chuyển bảo
vệ.

Quay sang bên cạnh, Lục Thanh lại cảm nhận được Kiếm Khí sáu màu của Chân Dục
tông. Vào lúc này, hắn chỉ thấy thế giới trong nháy mắt có một sự biến hóa.
Khoảng trời đất đột nhiên phân thành năm màu: Bầu trời màu lam, dưới chân là
thảm cỏ trài dài, vô số các loại kỳ hoa dị thảo phủ kín mặt đất tỏa ra đủ mọi
hương thơm. Những cơn gió nhẹ bắt đầu xuất hiện liên tục nối tiếp nhau thổi
qua thân thể.

Cảnh tượng đột nhiên biến đổi làm cho Lục Thanh cảm thấy kinh hãi. Nhưng cái
cảm giác chân thực nói cho hắn biết tất cả đều là thật.

- Làm sao mà mình lại tới nơi đây? Đây là nơi nào? Tại sao mình lại ở đây
được?

Trong thế giới trống trải vang vọng tiếng nói của Lục Thanh, nhưng không có
một ai trả lời. Phong cảnh trước mắt mang tới một sự cô tịch.

Thong thả bước đi trong thế giới, trái tim của Lục Thanh từ từ xúc động. Có
đôi khi nhiều đồ đẹp quá xuất hiện sẽ khiến cho người ta cảm thấy chán. Nhưng
ngược lại những khe suối nhỏ và thảm cỏ lại mang tới một sự bình yên hơn
nhiều.

Vù...vù...

Đột nhiên, Lục Thanh cảm thấy thế giới trong mắt chợt rung chuyển, bầu trời
xuất hiện vô số không gian Động hư. Mặt đất nứt toác. Cảnh đẹp trước mắt bị
những dòng khí do không gian bị phá hủy đánh cho nát bét. Thậm chí ngay cả bụi
phấn cũng không còn. Nương theo không gian Động Hư xuất hiện, một tiếng quát
lạnh vang lên giống như tiếng chuông, đập vào lòng của Lục Thanh.

Một tiếng chuông thức tỉnh.

Sau tiếng quát, thế giới tuyệt đẹp mà Lục Thanh đang đứng liền tan biến. Một
lực hút cực mạnh lan tới khiến cho thế giới trước mặt chợt tối sầm lại rồi sau
đó lại sáng rực rỡ chói mắt.

Lục Thanh ngơ ngác nhìn chung quanh. Hắn vẫn đứng trên lưng Kim Dương thần
điểu như trước. Quang cảnh xung quanh không hề có sự thay đổi. Ngẩng đầu nhìn
lên, hắn bắt gặp ánh mắt âm trầm của Lạc Thiên Phong. Quay đầu lại đằng sau,
Lục Thanh mới thất tất cả đệ tử Thiên Đạo đều có vẻ ngơ ngác, ngay cả Lạc Tâm
Vũ và Long Tuyết cũng không tránh khỏi.

Kiếm Cương thật đáng sợ. Lúc này, ánh mắt Lục Thanh nhìn về phía đại sư cảnh
giới Kiếm Hồn của Chân Dục tông trở nên cảnh giác. Đồng thời, hắn cũng liếc
mắt nhìn đám đệ tử Chân Dục tông đang cười đùa với nhau, trong lòng tự nhủ
phải tăng thêm cẩn thận.

Đồng thời, đám người Lạc Tâm Vũ vừa tỉnh táo, nét mặt cũng tối sầm lại. Nếu
như vừa rồi không nhờ Lạc Thiên Phong lên tiếng thức tỉnh, thì bọn họ không
biết còn chìm vào trong thế giới đó bao lâu nữa.

Thật sự là đáng sợ. Thế giới đó giống hệt như thật, thậm chí ngay cả sức sống
trong đó cũng có cảm giác rất thật, không thể phân biệt được.

- Thế nào? Cảm giác cũng được đấy chứ? - Âm thanh trêu chọc của Diệp lão vang
lên trong đầu.

Lục Thanh cười khổ một tiếng rồi nói:

- Chân Dục tông quả thực làm cho người ta phải e ngại. Khả năng mê hoặc như
thế khiến cho đối phương thật khó mà phòng bị.

- Đúng vậy! Chân Dục tông đem sáu loại ham muốn: Sắc, âm thanh, hương thơm,
vị, cảm giác, hình dạng dung nhập vào trong Kiếm Nguyên . Khí xuất ra kiếm
khí, Dục niệm trong lòng càng mạnh thì uy lực của kiếm khí càng lớn. Đồng
thời, cảnh giới tu vi đột phá lại càng thêm đơn giản.

Với sự mạnh mẽ của Diệp lão mà cũng phải cất tiếng cảm thán.

- Nhân đạo phô trương nhiều loại pháp môn như vậy khiến cho lão phu mở rộng
tầm mắt. Mặc dù chỉ là con đường nhỏ, nhưng cũng có uy lực.

- Diệp lão! Thất tình lục dục biến thành kiếm khí thực sự đáng sợ như thế hay
sao?

- Cũng không hẳn. Cái mà người vừa thấy đó là Kiếm Cương cảnh giới Kiếm Hồn.
Hồn thức của bọn họ rất mạnh khiến cho thần thức của Kiếm Chủ như ngươi không
thể ngăn cản. Nhưng nếu thần thức và tu vi của chúng thấp hơn ngươi vậy thì
Luyện Hồn quyết của ngươi có thể phá tan, thất tình lục dục bình thường cũng
không thể xâm nhập.

- Cho dù là có cùng tu vi thì cũng phải tùy từng người.

- Tùy từng người? - Lục Thanh thì thào một câu. Trong lòng chợt hiểu ra.

Lại nhìn ngọn núi lớn, Kiếm Cương của mười lăm vị đại sư Nhân đạo cũng tạo
thành một dòng chảy. Vô số làn hơi thở quái dị tàn phá khoảng không xung
quanh. Nhưng do cấp bậc đại sư có được sự khống chế rất mạnh cho nên khi hơi
thở tới bên người của thất tông liền tự động tản ra.

Dòng chảy Kiếm Cương phía trước khiến cho không gian bị nghiền nát. Sự ra tay
của mười lăm vị đại sư Nhân đạo khiến cho không gian bị nghiền nát hoàn toàn.
Một cái không gian Động Hư trong phạm vi mười trượng giống như một con mãnh
thú tới từ thời thượng cổ, cắn nuốt ngọn núi lớn đang tỏa ra ánh sáng năm màu
mờ nhạt.

Cuối cùng qua thời gian nửa nén hương, những vết nứt nhanh chóng lan rộng trên
ngọn núi lớn. Lực ngũ hành trong trời đất bắt đầu tan rã. Kiếm trận duy trì
ngọn núi cuối cùng cũng không chịu nổi sự công kích của đại sư cảnh giới Kiếm
Hồn mà dừng lại.

Rắc....rắc...

Thoáng cái những vết nứt lan rộng khắp cả ngọn núi.

- Phá!

Lão nhân mặt đỏ của Ngũ Độc tông quát lên một tiếng. Kiếm Nguyên tăng mạnh
khiến cho mười lăm đạo Kiếm Cương tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Ầm!

Lúc này đây, cảnh tượng đúng là núi sập đất tan. Trước mặt đám người Lục
Thanh, ngọn núi cao ngàn trượng nhanh chóng sập xuống. Ánh sáng ngũ hành che
chở ngọn núi vào lúc mà nó sập xuống cũng tan biến.

Tất cả mọi người nhanh chóng lui lại xung quanh.

Không gian Động Hư do sự công kích của hai mươi tám vị đại sư cảnh giới Kiếm
Hồn tạo ra bắt đầu cắn nuốt ngọn núi lớn đang sập xuống. Trong ánh mắt kinh
ngạc của đám người Lục Thanh, khoảng khắc ngọn núi lớn bị không gian Động Hư
hút vào bên trong liền trở lại nguyên dạng biến thành những dòng khí ngũ hành
cuồn cuộn với đầy sức sống. Mặc dù chưa đạt tới tiên thiên nhưng cũng khiến
cho vô số đệ tử Thiên đạo trông thấy mà rỏ dãi. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể "
được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể " được copy
từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Những tiếng động phát ra từ mặt đất lan rộng vài dặm mới dừng lại. Trước mặt
Lục Thanh xuất hiện một cái cốc rất sâu. Hiển nhiên đây là do kiếm trận để
lại.

Sau khi ngọn núi lớn bị nghiền nát, không gian Động Hư ăn no khí Ngũ Hành cũng
từ từ thu nhỏ. Lúc này, vị trí của của ngọn núi lớn xuất hiện một làn ánh sáng
năm màu cao mấy trăm trượng, tỏa ra những làn khí ngũ hành dầy đặc.

- Đây là cửa vào... - Lạc Thiên Phong mở miệng nói.

- Mau vào đi. Làn ánh sáng này chỉ xuất hiện tạm thời thôi. Sau nửa nén nhang
ngọn núi lớn sẽ lại xuất hiện.

Một lần nữa xuất hiện? Lục Thanh nghe thấy thế mà sửng sốt. Hắn cứ tưởng Kiếm
Trận đã bị hủy.

Cảm nhận được suy nghĩ của Lục Thanh, Diệp lão hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngũ Hành sinh diệt đại trận cũng là Kiếm trận cấp Thiên. Mấy cái tên tiểu
tử cảnh giới Kiếm Hồn đừng nói là hai mươi tám người, cho dù hai trăm tám mươi
người cũng đừng mơ tưởng phá được nó.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #263