Vạn Niên Tẩy Tâm Quả. Cửu Duơng Kiếm Khí


Người đăng: Ma Kiếm

Không thực sự chiến đấu cùng với Lục Thanh thì không thể tưởng tượng được sự
đáng sợ của hắn. Đến bây giờ Phó Khúc mới biết, lúc trước mình uy hiếp Lục
Thanh là buồn cười thế nào. Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo đã áp chế bảy thành Kiếm
Nguyên của hắn, chỉ còn lại ba thành Kiếm Nguyên làm hắn không thể khống chế
hoàn toàn được Kiếm Chủng trong đan điền của mình, nghĩ gì đến việc tự bạo
Kiếm Chủng.

Mà thần thức của Phó Khúc cũng bị áp chế. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy trong Thức
Hải của mình như có một tảng đá nghìn cân đè lên. Kiếm Ý bá đạo mang theo thần
thức mạnh mẽ của Lục Thanh đã vào trong Thức Hải của hắn.

Ngâm ——

Trong đầu Phó Thúc vang lên một tiếng kiếm ngâm kinh thiên, thần thức dày đặc
thành quả cầu của hắn trong nháy mắt đã bị đánh tan thành mảnh nhỏ.

Phốc ——

Phó Khúc vừa phun ra một ngụm máu tươi, chưa kịp kĩnh hãi đã thấy thân hình
của Lục Thanh như quỷ mỵ phóng tới. Lúc này thần thức của hắn đã bị phá, Phó
Khúc chỉ cảm thấy trước mặt mơ màng, vội vàng đạp mạnh chân lui nhanh về phía
sau. Nhưng hắn làm sao có thể nhanh bằng Lục Thanh.

Khóe miệng Lục Thanh nở một nụ cười lạnh, nơi đầu ngón tay hắn hiện lên một
đạo Kiếm Khí màu xanh tím trong suốt dài hai trượng, chém về phía Phó Khúc.

"Không ——" Trong mắt Phó Khúc chỉ cảm thấy mơ hồ, căn bản không nhìn ra quỹ
tích của Kiếm Khí mà Lục Thanh chém tới. Hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng. Lát
sau một tiếng động vang lên, một cái đầu người đã rơi xuống đất. Thân thể Phó
Khúc chỉ còn cái xác không đầu vẫn đứng thẳng, chiếc cổ cụt đầu bị cháy đen,
máu thịt đọng lại không hề có giọt máu nào chảy xuống.

Thân hình của Lục Thanh không hề dừng lại, trong nháy mắt đã xuất hiện trước
mặt Lãnh Ngôn. Lãnh Ngôn chỉ cảm thấy một luồng sáng màu xanh tím lóe lên, đầu
đã lìa khỏi cổ. Đến lúc này đã có hai chiếc đầu nằm trên mặt đất, cùng với hai
cái xác không đầu, nhưng không hề có chút máu nào chảy ra.

Phó Viêm kinh hãi nhìn hết thảy việc xảy ra trước mắt. Hắn cũng không dám tin
vào hai mắt của mình nữa. Lúc trước khi Phó Khúc đến thành Triêu Dương, hắn
cũng đã tiếp đãi qua hai ngày. Bởi vì cả hai đều có họ Phó, nên quan hệ cũng
khá tốt, trong thời gian hai ngày cũng luận bàn vài chiêu.

Tuy rằng lúc luận bàn cả hai đều không ra tay toàn lực, nhưng Phó Viêm biết,
tuy tu vi của Phó Khúc thấp hơn hắn một bậc, kể cả cảnh giới Kiếm Pháp cùng
lĩnh ngộ thuộc tính yếu hơn một bậc, nhưng Phó Viêm muốn thắng cũng phải hơn
mười chiêu mới có cơ hội. Vậy mà vào lúc này, Phó Khúc lại không có một chút
năng lực phản kháng trước một gã Kiếm Chủ, chỉ một đòn đã bị chặt đầu, làm cho
Phó Viêm khiếp sợ vô cùng.

Cười khổ một tiếng, Phó Viêm nói: "Lục sư phụ quả nhiên bất phàm, vừa ra tay
như chớp giật sấm rền khiến Phó mỗ hổ thẹn."

Lục Thanh cũng không trả lời, hắn vận chuyển Kiếm Nguyên hút lấy thi thể Lãnh
Ngôn đặt xuống nằm cạnh xác Phó Khúc. Lục Thanh lại vươn tay phải ra, nhất
thời trong hư không xuất hiện nhiều điểm Lôi khí màu tím, dần ngưng kết trên
lòng bàn tay Lục Thanh. Trong thời gian ngắn, một quả cầu Tử Điện hình thành,
Lục Thanh vung tay ném về phía hai cái xác người trên mặt đất.

Xuy ——

Lôi khí bá đạo bao phủ lấy thi thể hai người. Bỗng từ trong cơ thể hai người
bộc phát ra một cỗ Kiếm Khí hộ thân còn sót lại. Lục Thanh hừ lạnh một tiếng
liền bắn ra hai đạo Phong Lôi Kiếm Khí, trong nhắt mắt phá nát đan điền của
hai người.

Phốc ——

Phốc ——

Mất đi Kiếm Khí hộ thân, trong chốc lát hai người đã bị đốt thành tro bụi. Tay
áo Lục Thanh vung lên, nhất thời tro bụi tiêu tán vào trong trời đất không để
lại chút dấu tích nào.

Phó Viên đứng bên cạnh không khỏi chấn động. Đây tuy không phải nghiền xương
thành tro, nhưng cũng không kém nhiều lắm, hai người Phó Khúc đến tro cốt cũng
không còn.

"Giết rất tốt! Rất tốt!" Lão nhân đang ngồi xếp bằng trên mặt đất mở mắt ra
nói: "Sư phụ! Lão nhân gia đã có thể yên nghỉ rồi. Tên tặc tử đã đền tội rồi!
Đền tội rồi!" Hai hàng nước mắt từ trên khóe mắt lão chảy ra, rồi đột nhiên
phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Niếp Thanh Vân vội đỡ lão nhân lên ghế, quay lại nhìn Lục Thanh trầm giọng
nói: "Thanh Vân đã hoàn toàn nhập ma. Phó Khúc vừa rồi đã phong ấn đan điền
của hắn, nhưng lúc này nhập ma đã xâm nhập vào tâm thần của hắn. Kể cả là sư
phụ cũng khó mà làm hắn tỉnh lại được."

Sắc mặt ngưng trọng, Lục Thanh liền thả ra thần thức dò xét cơ thể của Đoạn
Thanh Vân. Lúc này trong Đan Điền của Đoạn Thanh Vân là một vùng toàn màu đỏ,
Kiếm Nguyên đã biến màu trở thành màu đỏ yêu dị. Ngoại trừ sự nóng cháy của
Kiếm Nguyên hệ Hỏa, bên trong Kiếm Nguyên còn có từng sợi tơ màu đỏ lóe ra,
nhìn rất quỷ dị.

Lục Thanh cẩn thận khống chế một tia thân thức chạm vào một sợi tơ màu đỏ.

Ông ——

Lục Thanh chỉ cảm thấy tâm thần mình bị rung động, một ngọn lửa giận truyền
vào trong lòng hắn. Thậm chí hai mắt của Lục Thanh còn hiện lên ánh sáng màu
đỏ nhạt.

Lục Thanh liền vận chuyển Luyện Hồn quyết, trong thức hải của hắn, vòng xoáy
thần thức tản ra ánh sáng chói mắt, đem sợi tơ màu đỏ xâm nhập vào xua tan.

Lục Thanh ngẫm nghĩ một lúc lại thả ra thần thức xâm nhập vào trong Thức Hải
của Đoạn Thanh Vân.

Ông ——

Ở mi tâm Đoạn Thanh Vân thoáng hiên lên một tia sáng màu đỏ yêu dị, mà Lục
Thanh chỉ cảm thấy thần thức của mình chạm vào một vùng đỏ đậm, đồng thời
trong lòng lại sinh ra tức giận. Lục Thanh cả kinh vội vàng thu hồi lại thần
thức.

"Thế nào?" Niếp Thanh Thiên mở miệng hỏi.

Cười khổ lắc đầu, Lục Thanh nói: "Không có cách nào cả. Nhập ma thật là quỷ
dị, không thể thăm dò được nói gì đến loại trừ tận gốc. Mà ma khí lại có khả
năng lây nhiễm, thần thức không thể đi vào Thức Hải của Thanh Vân được."

Nghe Lục Thanh nói như vậy, Niếp Thanh Thiên thở dài không nói gì.

"Diệp lão! Người có biện pháp gì không?" Lục Thanh thầm nói ở trong đầu.

"Nhập ma! Việc này có chút khó giải quyết. Nếu khi lão phu còn có thân thể thì
việc nhỏ này cũng không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ ta chỉ là hồn phách, ta
không thể để lây dính nửa điểm ma khí được, nếu không còn nhập ma nhanh hơn
tiểu tử ngươi."

Trầm ngâm một lát, Diệp lão lại nói tiếp: "Cũng không phải đã hết biện pháp."

"Biên pháp gì?" Thần sắc của Lục Thanh đang ảm đạm, lập tức hai mắt lại sáng
ngời.

"Vạn Niên Tẩy Tâm Quả, hoặc là tìm một gã Kiếm Đế Tông Sư tu luyện Cửu Dương
Kiếm Khí. Vạn Niên Tẩy Tâm Quả sinh ra từ khí Chí Dương trong trời đất, có thể
khắc chế ma khí, chỉ cẩn một giọt của quả này cũng có thể giúp tiểu tử kia
khôi phục như cũ. Mà Cửu Dương Kiếm Khí, còn được xưng là Thái Dương Kiếm Khí,
hoặc là Chí Dương Kiếm Khí, tiếp dẫn chính là căn nguyên của Thái Dương Chân
Hỏa, có thể dễ dàng xua tan ma khí. Nếu còn sớm một chút, thức hải của tiểu tử
này không bị ma khí xâm chiếm thì tìm một gã Đại Sư cảnh giới Kiếm hồn cũng
được. Nhưng hiện giờ, không phải Tông Sư cảnh giới Kiếm Khách thì không giúp
hắn được."

Trên mặt Lục Thanh vừa hiện lên hy vọng lại ảm đạm xuống. Muốn tìm Vạn Niên
Tẩy Tâm Quả hay một gã Kiếm Đế tu luyện Cửu Dương Kiếm Khí đều khó như lên
trời. Lục Thanh quay đầu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Đoạn Thanh Vân, trong lòng
liền trở lên kiên quyết.

"Trước hết cứ đưa Thanh Vân về núi Triêu Dương, xem xem sư phụ có biện pháp gì
không." Niếp Thanh Thiên mở miệng nói.

Gật đầu, Lục Thanh lại nhìn về phía Phó Viêm.

Nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, Phó Viêm mở miệng nói: "Hai vị cứ yên tâm,
hôm nay Phó mỗ sẽ coi như chưa phát sinh chuyện gì. Về những người ở nơi này
Phó mỗ cũng sẽ an bài thỏa đáng, không để tiết lộ phong thanh ra ngoài."

"Tốt! Vậy làm phiền Phó thành chủ." Lục Thanh hơi thi lễ nói. Phó Viêm lập tức
tránh qua. Vừa rồi nhìn thấy thực lực của Lục Thanh, hắn làm sao dám nhận lễ
của Lục Thanh được.

Lục Thanh thấy thế cũng lảng đi, nhìn lão nhân đang hôn mê trên ghế nói:
"Phiền Phó thành chủ giúp ta đưa Đoạn lão đến nhà ta. Bây giờ ta cần phải trở
về ngay lập tức."

Không chút chần chờ, Phó Viêm lập tức đáp ứng.

Nửa ngày sau. Trong đại điện cung Triêu Dương.

Một tay Huyền Thanh đặt lên đan điền của Đoạn Thanh Vân, trầm ngâm rất lâu.

"Sư phụ…" Lục Thanh mở miệng nói.

Huyền Thanh thở dài một hơi, nói: "Ma khí đã lan truyền khắp toàn thân hắn.
Cho dù là Kiếm Hoàng cũng không thể làm hắn tỉnh táo lại. Một khi phong ấn của
hắn bị giải trừ, chỉ sợ không thấy hai người Phó Khúc sẽ giận chó đánh mèo mà
gây tổn thương cho người khác. Thật sự là ta cũng bất lực."

"Chẳng lẽ không có biện pháp gì?" Niếp Thanh Thiên vội vàng nói.

"Khó! Rất khó! Trừ phi là…" Huyền Thanh chần chờ một lát, nhưng nhìn hai người
Lục Thanh chờ mong vẫn nói ra: "Trừ phi các ngươi có thể tìm được Vạn Niên Tẩy
Tâm Quả trong hành trình đi Ngũ Hành Kiếm Mộ sắp tới cho hắn ăn vào. Vạn năm
linh dược có công hiệu rất thần kỳ, nhưng đó chỉ là ghi chép trên điển lục
tông môn, không biết thật giả như thế nào."

"Vạn Niên Tẩy Tâm Quả, Ngũ Hành Kiếm Mộ." Lục Thanh thì thào một câu. Trước
mắt thì Vạn Niên Tẩy Tâm Quả là hy vọng duy nhất. Dù sao thì Kiếm Mộ cũng phải
tồn tại đến năm vạn năm. Nếu ghi chép trong điển lục là thật thì trong đó có
không ít linh dược vạn năm. Bây giờ cũng có thể ký thác hy vọng vào chuyến đi
Kiếm Mộ mà thôi.

"Như vậy Thanh Vân ——" Niếp Thanh Thiên và Lục Thanh nhìn nhau, cảm thấy trong
lòng đối phương có cùng ý nghĩ.

"Các ngươi yên tâm, ta đã thêm một đạo phong ấn nữa rồi, chắc chắn hắn không
thể phá vỡ được, chỉ cần phái người chăm sóc ăn uống hằng ngày cho hắn là
được." Huyền Thanh mở miệng nói. Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn ánh mắt rất sắc
bén, liếc mắt một cái liền thấy được ý nghĩ của hai người Lục Thanh.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #257