Quyết Đoán, Trúc Cơ


Người đăng: Ma Kiếm

"Ta có thể Trúc Cơ?" Lời nói của Lục Thanh như tiếng suối ôn tuyền chảy vài
tai Hoàng Linh Nhi, làm cho nàng vui mừng khôn xiết.

Cảnh giới Kiếm Giả. Nàng đã phải mong ngóng rất lâu để đạt tới cảnh giới này.
Thông qua hiểu biết của nàng trong một năm rưỡi nay thì nàng luôn mong mỏi
Trúc Cơ tụ nguyên trở thành Kiếm Giả.

"Trên cơ bản thì ngươi đã đạt yêu cầu. Trong mười ngày tới, mỗi ngày ngươi chỉ
dùng một canh giờ để luyện kiếm, thời gian còn lại thì ngồi xuống luyên khí,
làm cho Kiếm Nguyên Khí trong đan điền củng cố lại thật ổn định, và phải giữ
cho tâm cảnh của mình thật bình lặng. Nếu không ngươi cứ miễn cưỡng đột phá,
cho dù tư chất tiên thiên của ngươi rất cao, cũng có thể có bốn đến năm thành
thất bại."

"Dạ!" Hoàng Linh Nhi đáp một tiếng, lập tức cáo lui.

"Ngươi rất nghiêm khắc với tiểu nha đầu này a!" Uống một ngụm rượu, Niếp Thanh
Thiên mở miệng nói : "Tư chất cùng ngộ tính của nha đầu này rất tốt, chỉ là
tuổi còn nhỏ nên tâm cảnh còn chưa ổn định. Về sau cho nàng học hỏi nhiều kinh
nghiệm là tốt rồi."

Gật đầu, Lục Thanh nói: "Đợi cho Linh Nhi tiến hành Trúc Cơ và củng cố xong,
ta sẽ cho người dẫn nàng ra ngoài du lịch một thời gian. Đợi một năm nữa, nội
tổng tuyển chọn đệ tử sẽ chính thức thu nhận nàng thành đệ tử."

"Như vậy là tốt nhất. Ta chỉ sợ sau này núi Triêu Dương chúng ta lại có thêm
một đại sư tỷ." Ánh mắt Niếp Thanh Thiên có chút cổ quái, tựa cười mà không
phải cười, hiển nhiên đối với việc tuyển đệ tử một năm sau rất hứng thú.

"Này bất tri bất giác chúng ta cũng sắp thành trưởng bối rồi." Nhìn bầu rượu
đã cạn trong tay, Niếp Thanh Thiên như nghĩ tới cái gì, hơi thất thần, rồi
ngẩng đầu lên nói: "Ta nghĩ ngươi phải đề phòng Minh sư thúc của núi Phiêu
Miểu."

"Minh sư thúc?" Lục Thanh sửng sốt, là mẹ của Minh Tuyết Nhi.

"Không sai! Chỉ sợ lần này ngươi thu đồ đệ đã phạm vào kiêng kị của người."

"Kiêng kị?"

"Không sai!" Niếp Thanh Thiên cau mày nói: "Minh sư thúc thấy ngươi thu đồ đệ,
hình như rất bất mãn."

"Bất mãn, vì cái gì?"

"Kỳ thật cũng chỉ vì thói quen thu đệ tử hơn nghìn năm nay mà thôi. Những đệ
tử là nữ thì toàn bộ đều vào núi Phiêu Miểu. Tuy không hề có tông luật nào quy
định nhưng đây cũng là một quy củ ngầm khi các ngọn núi chính thu đệ tử. Ngươi
muốn thu Linh Nhi làm đệ tử thì còn phải qua một cửa của Minh sư thúc."

Cười nhạt một tiếng, Lục Thanh nói: "Nếu không có tông luật nào như vậy thì ta
cũng không có gì sai cả. Nếu thân là sư thúc mà người còn muốn tranh đệ tử với
ta, chả lẽ ngay cả thanh danh cũng không cần."

"Việc này ngươi vẫn phải chuẩn bị tốt vào. Ở trong tông, Minh sư thúc có tiếng
là lãnh khốc tàn nhẫn. Nghe đồn lúc trước tuyển đệ tử đời thứ mười năm cũng
xảy ra việc như thế, thậm chí còn đánh chết vài vị sư huynh sư đệ. Nhưng do tư
chất của nàng rất tốt, nên được phong chủ đời trước của núi Phiêu Miểu che
chở, mà đến giờ đã thành công ngưng tụ Kiếm Hồn, trở thành phong chủ của núi
Phiêu Miểu."

Nghe Niếp Thanh Thiên nói, Lục Thanh phải trầm ngâm một lúc thật lâu. Lát sau,
hắn ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra ánh sáng nhiếp người, mở miệng nói: "Nếu
đến cả đồ đệ ta cũng không giữ được thì sau này làm sao có thể ngộ đạo Kiếm
Hồn, thành tựu Đại Sư được vạn người kính ngưỡng cơ chứ? Ta nhất định sẽ thu
Linh Nhi làm đệ tử, nếu muốn tranh trước hết lấy mạng ta đi!"

Nếu muốn tranh trước hết lấy mạng ta đi!

Từ lời nói của Lục Thanh, Niếp Thanh Thiên nghe ra quyết tâm đầy kiên định của
hắn.

"Không nghĩ tới, ngươi lại quyết đoán như vậy. Xem ra hơn một năm nay ngươi
tiếp nhận chức gia chủ cũng không phải là vô ích." Buông bầu rượu ra, Niếp
Thanh Thiên nói tiếp: "Đến đây! Chúng ta thử vài chiêu, lần luận kiếm này ta
cũng có chút thu hoạch."

Thời gian mười ngày trôi qua rất nhanh.

Mỗi ngày ngoại trừ lúc tu luyện, Lục Thanh đều cùng Niếp Thanh Thiên lấy ngón
tay thay kiếm tiến hành so chiêu, rèn luyện cảnh giới kiếm pháp. Ngũ phong
luận kiếm lần này, có rất nhiều điều bổ ích với hai người. Đặc biệt là Niếp
Thanh Thiên đã đạt tới cảnh giới Cử Khinh Nhược Trong đại thành, sau luận kiếm
đã có lĩnh ngộ mới, lại cùng Lục Thanh so chiêu mười ngày, đã gần chạm tới
cánh cửa Tự Hóa Khinh Trọng.

Mà thông qua mười ngày này, Lục Thanh trên cơ bản cũng đã dung hợp những lĩnh
ngộ sau lần luận kiếm xong. Cảnh giới kiếm pháp của hắn cũng tăng thêm, mà
kiến thức vẫn khuyết thiếu của Lục Thanh về các loại kiếm pháp cũng được bổ
khuyết lại. Đến giờ hắn mới có thể xem là căn cơ viên mãn, cảnh giới kiếm pháp
không có chút bỏ sót nào nữa.

Hôm nay chính là ngày Hoàng Linh Nhi tiến hành Trúc Cơ.

Ở phía sau viện của phủ đệ gia tộc họ Lục, trong một gian phòng yên tĩnh.

"Đã chuẩn bị tốt chưa?" Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Hoàng Linh Nhi, Lục Thanh
trầm giọng hỏi.

"Chuẩn bị tốt."

Gật đầu, Lục Thanh bắt đầu giảng giải: "Cái gọi là Trúc cơ tụ nguyên, kì thật
chính là lấy một thanh kiếm làm vật dẫn, tiến hành tiếp dẫn nguyên khí của
trời đất, chuyển hóa thành một tia Kiếm Khí tối tinh thuần, sau đó dẫn nó đưa
vào Đan Điền, cùng với Kiếm Nguyên Khí dung hợp. Lại tiếp tục sử dụng tâm niệm
để áp súc Kiếm Nguyên Khí thành thể dịch, trở thành Kiếm Nguyên. Tuy nghe có
vẻ rất đơn giản, nhưng phải trải qua mới hiểu được khó khăn trong đó."

Dừng một chút, Lục Thanh lại nói tiếp: "Khi Trúc Cơ thì quan trọng nhất là lúc
tụ tập nguyên khí trời đất. Nếu không đủ nguyên khí trời đất để chống đỡ, thì
khi dung nhập Kiếm Khí vào Kiếm Nguyên Khí không thể áp súc thành thể dịch
được. Giai đoạn đó gần như đều phụ thuộc vào tư chất tiên thiên, tư chất chính
là cái quyết định cơ hội để Trúc Cơ thành công."

Lục Thanh xoay tay rút Niệm Vân kiếm sau lưng ra, đưa cho Hoàng Linh Nhi nói:
"Dùng nó để Trúc Cơ."

Thanh kiếm dùng để tiếp dẫn có cấp độ và phẩm chất càng cao, thì khi chuyển
hóa Kiếm Khí càng tinh thuần, có thể giảm thiểu khả năng tẩu hỏa nhập ma.

"Đa tạ sư phụ."

Lục Thanh rất nhạy bén liền cảm nhận được, khi Hoàng Linh Nhi nhận lấy Niệm
Vân Kiếm, tâm tình của nàng không tự chủ được run lên một chút, nhưng chỉ một
giây sau liền khôi phục bình tĩnh lại. Chỉ ngắn ngủi mười ngày, tâm thần của
Hoàng Linh Nhi đã vững vàng hơn rất nhiều, khiến sự tin tưởng của Lục Thanh
với nàng lại tăng thêm một phần.

Hoàng Linh Nhi ngồi xếp bằng xuống, Lục Thanh đứng một bên hộ pháp. Ánh mắt
của Hoàng Linh Nhi rất bình tĩnh, không hề có chút khẩn trương. Nàng đặt Niệm
Vân kiếm ngang trước mặt, từ trên người nàng dâng lên một tầng Kiếm Nguyên Khí
nồng đậm màu tím. Hoàng Linh Nhi đã luyện Húc Nhật Tâm Kinh đến đỉnh của tầng
thứ hai. Một tầng Kiếm Nguyên Khí này rất tinh thuần không có một chút tạp
chất.

Không chút do dự, Hoàng Linh Nhi vận chuyển Kiếm Nguyên Khí theo quỹ đạo của
tầng thứ ba Húc Nhật Tâm Kinh.

Nguyên khí trong trời đất bắt đầu tụ tập lại, thậm chí trong phòng còn vang
lên tiếng gió. Rốt cuộc thì Hoàng Linh Nhi có tư chất của thiên tài, uy thế
khi hấp thu nguyên khí của trời đất để Trúc Cơ, kể cả Lục Thanh lúc trước cũng
không bằng được.

Đại lượng nguyên khí trời đất được Hoàng Linh Nhi dẫn đường, tiến nhập vào
Niệm Vân kiếm. Một vầng sáng màu hồng nhàn nhạt hiện lên, nhiệt độ trong căn
phòng cũng bắt đầu tăng lên, đây là lực lượng thuộc tính tự thân của Niệm Vân
kiếm.

Lục Thanh liền vận chuyển thần thức bao phủ toàn thân Hoàng Linh Nhi, thần
thức mạnh mẽ giống như sợi tơ chui vào trong đan điền của nàng.

Ông ——

Một tiếng kiếm ngâm hùng hậu vang lên, theo nguyên khí trời đất không ngừng
truyền vào, Niệm Vân kiếm liền phát ra một luồng sáng màu vàng chói mắt, bên
trong còn có một ngọn lửa màu hồng tím. Dần dần một dòng khí xoay quanh Niệm
Vân kiếm hình thành một cơn lốc.

Trên người Hoàng Linh Nhi hiện lên một tầng khí màu tím nồng đậm, toàn thân
nàng phát ra ánh sáng chói mắt. Lát sau ánh sáng chiếu sáng cả gian phòng
trông như mộng như ảo.

Lục Thanh thấy Hoàng Linh Nhi Trúc Cơ cùng mình khác hẳn. Vừa rồi hắn vận
chuyển thần thức tiến vào đan điền của Hoàng Linh Nhi, liền gặp một tầng mang
khí sắc bén trong suốt cản lại. Tầng mang khí này tiến vào trong đan điền của
Hoàng Linh Nhi, tiến hành dung hợp với Kiếm Nguyên Khí màu tím.

Trên mặt hoàng Linh Nhi hiện ra sự đau đớn, đạo Kiếm Khí vừa vào trong Kiếm
Nguyên Khí, giống như là đổ nước vào trong dầu sôi, lập tức tán loạn.

"Giữ cho tâm thần phẳng lặng, bất động như núi!"

Một tiếng quát vang lên ở trong đầu Hoàng Linh Nhi.

Lấy thần thức tương đương với Kiếm Chủ đỉnh phong của Lục Thanh, khi truyền âm
sẽ có uy lực rất lớn. Một câu hắn quát ở trong đầu Hoàng Linh Nhi, giống như
tiếng chuông đồng vang lên, lập tức làm nàng tỉnh táo lại.

Cắn chặt môi, Hoàng Linh Nhi cố gắng kiềm chế đau đớn, tiến hành dung hợp Kiếm
Khí vào Kiếm Nguyên Khí. Cũng may Kiếm Nguyên Khí của nàng hơn phân nửa là do
Lục Thanh rót Nguyên Khí dịch tinh thuần mà đến, cho nên khống chế rất dễ
dàng.

Một đoàn nguyên khí màu tím trong Đan Điền của Hoàng Linh Nhi xoay tròn, thỉnh
thoảng lại có một tia khí sắc bén lộ ra. Theo Hoàng Linh Nhi hấp thu nguyên
khí trời đất nhiều thêm, rất nhanh đã bị áp chế xuống.

Đơn giản như vậy thôi sao?

Lục Thanh sửng sốt, nhưng lập tức bình thường trở lại. Lúc trước khi hắn Trúc
Cơ cũng không có tư chất như Hoàng Linh Nhi. Mà hắn lại mạo hiểm thành tựu
Kiếm Khí dị chủng, đương nhiên phải khó khăn hơn Hoàng Linh Nhi rất nhiều.

Rất nhanh, đạo Kiếm Khí do Niệm Vân kiếm chuyển hóa cũng dung nhập vào Kiếm
Nguyên khí của Hoàng Linh Nhi. Lúc này chỉ phải tiến hành áp súc thành Kiếm
Nguyên, Trúc Cơ loại bỏ tạp chất trong cơ thể.

Nửa canh giờ sau.

Từ trên người Hoàng Linh Nhi, Kiếm Nguyên Khí đã ngưng tụ lại thành dạng lỏng
như ngọc dịch. Toàn thân nàng phát ra một sự trang nghiêm. Nguyên khí trời đất
cuồn cuồn được Niệm Vân kiếm không ngừng hấp thu vào, rất nhanh chuyển hóa
thành Kiếm Khí truyền vào đan điền của Hoàng Linh Nhi. Trong đan điền của
Hoàng Linh Nhi, một vòng xoáy nhỏ như quả trứng chim không ngừng xoay tròn,
thỉnh thoảng lại có một tia khí sắc bén xẹt qua, bị Kiếm Khí hút vào. Trên
người Hoàng Linh Nhi cũng dần có khí tức sắc bén.

Sắp thành công rồi! Lục Thanh nhìn thấy bộ võ y của Hoang Linh Nhi dần có một
thứ chất nhầy đen thui chảy ra thì biết tạp chất đã bắt đầu bị Kiếm Nguyên
loại trừ đẩy ra khỏi cơ thể.

Trên mặt Lục Thanh lộ ra nụ cười hài lòng, hắn liền xoay người ra khỏi căn
phòng. Dù sao Hoàng Linh Nhi cũng là con gái, thân thể dơ bẩn khó tránh khỏi
xấu hổ.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #252