Lưỡng Bại Câu Thương Kết Thúc


Người đăng: Ma Kiếm

Lục Thanh vận chuyển Kiếm Nguyên trong kinh mạch vừa mới hóa thành tiên thiên
Phong Lôi Kiếm Nguyên, toàn bộ truyền vào Luyện Tâm kiếm. Lập tức một tiếng
kiếm minh vang lên, màu sắc của Thiên Lôi cự kiếm trở lên trong suốt, cực kì
tinh thuần, trông giống như là hổ phách ngọc thạch. Đó chính là do khí Phong
Lôi đã dần trở về bản chất căn nguyên.

Tam Túc Kim Ô lập tức kêu vang, tiếng kêu vang vọng khắp cả trời đất. Nó ngẳng
đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm ngạo nghễ nhìn Thiên Lôi cự kiếm đang
đánh tới.

Oanh ——

Một cơn sóng chấn động vô hình tản ra, đôi mắt của Tam Túc Kim Ô sáng ngời,
trong ánh mắt nó hiện lên chiến ý mãnh liệt giống hệt Lạc Tâm Vũ. Quanh người
nó liền bốc lên một đạo Tử Dương Chân Hỏa, phảng phất như muốn thiêu đốt vạn
vật trước mắt.

Mũi Phong Lôi cự kiếm vừa chém tới, nhất thời một đạo Tử Dương Chân Hỏa bộc
phát bắn ra, va chạm vào cự kiếm. Trên không trung, Thiên Lôi chân hỏa cùng Tử
Dương Chân Hỏa bắt đầu giằng co. Lục Thanh không hề giữ lại chút nào, toàn lực
vận chuyển Kiếm Nguyên rót vào Phong Lôi cự kiếm.

Thu ——

Một tiếng rống phẫn nộ vang lên, Phong Lôi cự kiếm đã đè thân hình của Tam Túc
Kim Ô xuống mặt đất. Kim Ô vừa hạ xuống, mặt đất xung quanh liền nhanh chóng
bị hòa tan. Rất nhanh, một luồng dung nham từ trong lòng đất phun ra, như bị
Kim Ô kêu gọi liền bao phủ tới thân thể nó.

Lúc này, giống như trong trời đất chỉ còn lại mỗi hai người. Khí thế hai người
bộc phát ra khiến bầu trời phải biến sắc, ở vách núi hai bên không ngừng nứt
ra nhiều tảng đá ầm ầm rơi xuống.

Ở giữa hai người hình thành một quả cầu lửa to lớn phát ra ánh sáng chói lọi
màu vàng xen lẫn màu tím, trông như một mặt trời thứ hai. Mà uy thế của quả
cầu lửa này như còn muốn vượt qua cả mặt trời.

Ngang ——

Từ trên Luyện Tâm kiếm bỗng truyền ra tiếng ngâm trong trẻo của Phong Lôi Long
Mãng. Đột nhiên có một luồng ý niệm kiêu ngạo bất khuất truyền vào trong đầu
Lục Thanh. Ý niệm này chính là do Phong Lôi Long Mãng ngưng tụ hơn mười năm
đấu tranh với Thiên Lôi mà thành. Lục Thanh còn cảm nhận được một luồng chiến
ý mãnh liệt từ nó. Thông qua liên hệ của khế ước, ý niệm này liền dung hợp vào
trong Thức Hải của Lục Thanh.

Một tiếng thét dài vang lên, khí thế của Lục Thanh bỗng chốc tăng thêm một
phần.

Lúc này, Lục Thanh như cảm thấy mình hóa thân thành Phong Lôi Long Mãng, đã
phải chịu dày vò của Thiên Lôi mười năm mà không khuất phục. Thứ ý chí đó hiện
giờ như đã dung hợp làm một với hắn.

Ngang ——

Một tiếng long ngâm trong trẻo vang lên. Tiếng long ngâm này không phải phát
ra từ đâu khác, mà chính từ miệng Lục Thanh. Uy thế phát ra từ tiếng long ngâm
này rõ ràng có một phần uy thế của loài rồng chân chính, không hề thua kém
chút nào so với Tam Túc Kim Ô.

"Ài! Không ngờ Lục Thanh không chỉ có một con Long Mãng, mà lại còn đã thức
tỉnh huyết mạch của rồng." Lạc Thiên Phong lộ vẻ than thở nói: "Lục Thanh thật
là quá nhiều cơ duyên! Có con vật này thay cho Truyền Thần Ngọc Bích, uy lực
của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm chắc chắn lớn hơn nhiều."

Ông ——

Lục Thanh vừa phát ra tiếng long ngâm, thì trên Phong Lôi cự kiếm hiện ra hư
ảnh mơ hồ của một con rồng, xoay quanh Luyện Tâm kiếm. Phong Lôi cự kiếm dài
bảy mươi trượng liền phát ra ánh sáng chói mắt.

Giống như uy nghiêm của mình bị khiêu chiến, Tam Túc Kim Ô cũng phát ra tiếng
kêu vang trời, ánh sáng màu vàng của Tử Dương Chân Hỏa trên người nó cũng phát
ra chói lọi hơn.

Hưu ——

Hưu ——

Hưu ——

Hai luồng ánh sáng chói mắt vừa tràn ra đã che phủ mất thân hình của hai
người. Lúc này mọi người chỉ thấy hai luồng ánh sáng màu xanh tím và màu vàng
không ngừng giằng co nhau, tiếng Kiếm Khí xé gió từ bên trong vang lên không
ngớt.

Đến lúc này, khi hai luồng ánh sáng tràn ra lên tới đỉnh điểm, tầng sáng bảo
vệ mà Lạc Thiên Phong vừa thi triển ra cũng hơi rung động.

Ngâm ——

Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo cùng Tử Dương Kiếm Ý mãnh liệt không ngừng thay đổi
bốc lên cao. Hai luồng Kiếm Ý mạnh mẽ làm không khí trong Luận Kiếm cốc như
sôi trào. Trong nháy mắt cát bay gió thổi, bụi đất mù mịt.

Bụi đất bay đầy trời che khuất tất cả không gian chiến đấu của hai người Lục
Thanh. Trong đám bụi đất, một luồng sáng màu trắng chợt lóe lên rồi biến mất.

Oanh ——

Giống như là xảy ra động đất, trên mặt đất của Luận Kiếm cốc nứt ra rất nhiều
khe rãnh không biết sâu bao nhiêu. Không khí bị áp bách hóa thành từng cơn gió
lốc thổi ra, làm mọi người phải lui lại mấy trượng. Nhưng có mấy kiếm giả có
tu vi cao thâm vẫn đứng bất động. Chỉ thấy vài đạo Kiếm Khí lóe lên, cơn gió
thổi tới bên mấy người liền tan biến.

Một lát sau, ở chỗ ngồi của Tử Hà tông, Minh Tịch Nguyệt bỗng vươn tay ra.

Răng rắc ——

Nhất thời, nhiệt độ trong Luận Kiếm cốc giảm mạnh. Bụi đất đang bay đầy trời
liền bị hóa thành băng, giống như một cơn mưa đá rơi xuống mặt đất.

Chỉ lát sau, mọi người lại thấy rõ thân hình hai người Lục Thanh.

"Sư phụ!" Hoàng Linh Nhi bị cơn mưa đá vừa rồi làm cho giật mình tỉnh lại,
kinh hô lên.

Lúc này, trong mắt mọi người, hai người Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ không còn dáng
vẻ như trước. Hai người đều ngồi bệt trên mặt đất không nhúc nhích, bộ võ y
màu trắng lúc này đã rách nát, dính đầy bụi đất. Trên khóe miệng hai người đều
có đầy máu tươi.

Lưỡng bại câu thương!

Một chiêu kiếm cuối cùng, hai người đều bộc phát ra toàn bộ lực lượng. Uy lực
của hai bộ kiếm pháp tinh thâm khiến cho phần lớn những Kiếm Chủ có mặt chấn
động vô cùng. Bọn họ tự so sánh, lại xấu hổ phát hiện, nếu đổi lại chính mình
thì chỉ sợ một bộ phận nhỏ sức mạnh từ trận chiến đó cũng không tiếp nổi, cho
dù không chết cũng tàn phế.

Phốc ——

Lạc Tâm Vũ há miệng phun ra một ngụm máu, dù sao hắn cũng không có được thân
thể mạnh mẽ như của Lục Thanh. Cho dù Lạc Tâm Vũ cố gắng vận chuyển Kiếm
Nguyên bảo vệ kinh mạch, nhưng vẫn bị nội thương không nhẹ, xương cốt toàn
thân giống như muốn vỡ ra thành từng mảnh, đến sức lực để đứng dậy cũng không
có.

Mà tình hình của Lục Thanh cũng không khá hơn gì. Vừa rồi hắn phải hứng chịu
lực lượng mạnh như vậy, cho dù thân thể hắn có thể sánh với một thanh kiếm cửu
phẩm cũng bị thương không nhẹ. Nhưng bị thương nặng nhất vẫn là Thức Hải của
hắn. Thi triển Tử Tiêu Phong Lôi kiếm thì khó nhất vẫn là dùng thần thức để
khống chế Thiên Lôi và Thiên Phong. Khi đó thần thức khống chế sẽ bị phản lực
rất lớn từ Thiên Lôi và Thiên Phong. Lúc này trong thức hải của Lục Thanh là
một khoảng không ảm đạm, vòng xoáy thức hải tối đen không hề có ánh sáng rực
rỡ như trước. Lục Thanh như đã mất đi khống chế với thân thể, vài lần hắn muốn
đứng dậy đều không được.

"Tông chủ ——" Tầm Thiên Kính chần chờ nói: "Thắng bại của trận này tính như
thế nào."

Thần thức của Lục Thanh bị thương, không thể không chế thân thể. Mà Lạc Tâm Vũ
cũng đồng dạng bị thương tổn thần thức và không thể động đậy.

Hơi ngây người một lúc, Lạc Thiên Phong mới mở miệng nói: "Không phải lưỡng
bại câu thương. Là Lạc Tâm Vũ thua." Thanh âm của Lạc Thiên Phong không lớn
nhưng mọi người đứng trong Luận Kiếm cốc đều nghe rõ ràng.

"Đúng vậy! Ta đã thua." Lạc Tâm Vũ lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, khàn khàn
nói: "Tuy là lưỡng bại câu thương, nhưng nếu chờ đợi khôi phục thì nhất định
cuối cùng người thua là ta. Lục Thanh! Ngươi thắng!"

Lời nói của Lạc Tâm Vũ vừa dứt, mọi người trong Luận Kiếm cốc đều ồ lên. Cho
dù mấy năm nay thanh danh của Lục Thanh không ngừng tăng cao, bọn họ vẫn không
ngờ đến kết quả này. Lạc Tâm Vũ mười mấy năm nay vẫn vững vàng ở vị trí đứng
đầu trong thế hệ trẻ của Tử Hà tông, hôm nay đã bị đánh ngã.

Nhưng xem biểu tình lúc này của Lạc Tâm Vũ không hề có một chút tiếc hận nào.
Ngược lại, trên mặt của hắn còn hiện lên thần sắc vui vẻ như được giải thoát
khỏi gông cùm. Có lẽ, không ai biết được gánh nặng của hắn mấy năm qua.

Ở vị trí của đệ tử nội tông, Diệp Cô Hàn vốn lạnh lùng cao ngạo cũng nở ra nụ
cười, bàn tay nắm chặt thanh kiếm cũng buông lỏng.

Lúc này không ai lên tiếng quấy rầy hai người nữa. Bọn họ đều chìm đắm trong
tưởng tưởng về uy thế của trận chiến vừa rồi. Cảnh giới chiến đấu như vậy, tuy
rằng phần lớn kiếm giả đều không đạt tới, nhưng tất cả đều có một phần lĩnh
ngộ. Bọn họ đều cố gắng ghi nhớ lại trận chiến, đợi cho sau này khi đột phá
tới cảnh giới đó, sẽ có trợ giúp rất lớn.

Cho đến nửa canh giờ sau, hai người Lục Thanh mới đứng thẳng dậy. Tuy rằng
thân thể hai người còn chút run rẩy, nhưng đi đứng đã không có vấn đề gì.

Lục Thanh bước tới nắm lấy Niệm Vân Kiếm. Trong lòng hắn lúc này trở nên vô
cùng trong sáng, tâm thần bỗng nhẹ nhõm giống như trút bỏ đi tảng đá trong
lòng.

"Hiểu rõ thần niệm! Tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng bỏ đi được một tảng đá trong
lòng. Chỉ cần ngày sau ngươi bảo trì được tinh thần đó, không ngừng tiến lên,
thì cảnh giới Kiếm Hồn cũng không khó." Lúc này, thanh âm có chút cảm thán của
Diệp lão vang lên.

Diệp lão nói đúng. Niệm Vân kiếm, chính là tảng đá lớn đã ràng buộc Lục Thanh
năm năm nay. Lúc này rốt cuộc hắn cũng buông bỏ được nó xuống.

Tuy rằng lúc này Thức Hải của Lục Thanh vẫn còn ảm đạm, nhưng trong mắt hắn
lại hiện lên hào quang trong suốt. Đôi con ngươi đen nhánh giống như một viên
ngọc, hiện lên vẻ tinh thuần.

Đồng dạng như vậy còn có Lạc Tâm Vũ. Lúc này hai người nhìn nhau, đồng thời
cất tiếng cười to.

Long Tuyết đứng bên cạnh thấy thế, trong mắt lóe lên một tia sáng, cười khẽ
nói với hai người: "Tiểu muội xin chúc mừng tâm cảnh của hai vị sư huynh có
đột phá." Nói xong, nàng hơi chắp tay thi lễ với cả hai. *Truyền Thần Ngọc
Bích—Ám chỉ là hình tượng Linh Thú đại diện cho lực lượng thuộc tính ngưng tụ
hóa hình của kiếm giả. Tên do tác giả đặt thế, không có ý nghĩa đặc biệt nào.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #247