Người đăng: Ma Kiếm
"Vù..."
"Vù..."
Hai đạo kiếm quang một xanh một trắng lóe lên trong không trung rồi biến mất.
"Ầm..."
Chính giữa, trên kiếm đài, không khí trong phạm vi mười trượng bị cắt nát, tạo
ra một khoảng chân không. Không khí trong không trung nhanh chóng lao về giữa.
"Keng..."
"Keng..."
Hai tiếng kiếm ngân vang lên. Hai đạo kiếm khí một xanh một trắng dài mấy
trượng va chạm với nhau giữa không trung.
"Ầm..."
Một làn khí đáng sợ cuồn cuộn tản ra xung quanh, kéo theo phía sau nhưng vết
chân không giống như mạng nhện.
Bộ pháp của cả hai đã phát huy tới cực hạn. Ngoại trừ cường giả trong kiếm đạo
đạt tới tu vi Kiếm Chủ ra, trong Luận Kiếm cốc những kiếm giả khác chỉ thấy
hai dải ánh sáng một xanh một trắng thi thoảng lại xuất hiện giữa không trung.
"Tự Hóa Khinh Trọng!"
Ánh mắt Lục Thanh có chút khác lạ. Hắn nhìn chằm chằm về phía Long Tuyết. Cảnh
giới Tự Hóa Khinh Trọng của Long Tuyết thoáng nhìn như còn mạnh hơn của hắn
một bậc. Lục Thanh không thể nghĩ ra được tu vi của Long Tuyết làm thế nào có
thể tăng lên nhanh như vậy được. Lúc đầu, bốn năm trước khi gặp gỡ Long Tuyết,
tu vi của nàng mới chỉ là Kiếm Khách tiểu thiên vị, so với hắn chỉ thâm hậu
hơn một chút mà thôi.
Trong mấy năm qua, cảnh giới của hắn có thể tăng lên như vậy, hoàn toàn dựa
vào sự cố gắng không ngừng cũng với những kỳ ngộ khó ngờ. Hơn nữa, hắn còn có
được tuyệt học Hoàng cấp Tử Hoàng Kiếm Thân kinh kiêm tu nội ngoại nên mới có
thể có được thực lực như ngày hôm nay. Còn Long Tuyết, Lục Thanh có nghĩ thế
nào cũng không thể hiểu nổi làm cách nào mà nàng có thể đạt tới tu vi Kiếm Chủ
tiểu thiên vị đỉnh. Cho dù có được kỳ ngộ, thì làm sao mà trong bốn năm qua
không hề có một chút tin tức nào trong nội tông?
Thậm chí là trên Long Phượng bảng, cách đây một tháng trong vị trí mười người
đứng đầu cũng không hề có bóng dáng. Cứ như vậy âm thầm xuất hiện thực sự là
có chút quái dị. Nhưng khi Lục Thanh nhìn sang đám đệ tử của núi Phiêu Miễu
thì thấy bọn họ chẳng hề có gì kinh ngạc. Giống như đã biết từ trước. Ánh mắt
của năm người Lạc Thiên Phong thậm chí còn có chút hứng thú, chăm chú theo dõi
trận chiến trên kiếm đài.
Sau khi giao thủ một kiếm, ánh mắt Nhiếp Thanh Thiên trở nên ngưng trọng. Tốn
Phong bộ gần như khiến cho hắn hóa thành một trận cuồng phong trong không
trung. Nhưng bộ pháp của Long Tuyết cũng hết sức huyền bí, vẫn bám sát theo
hắn. Cho dù Nhiếp Thanh Thiên có thay đổi vị trí như thế nào thì chỉ sau phút
chốc nàng lại xuất hiện trước mặt hắn.
Sắc mặt Nhiếp Thanh Thiên trầm xuống rồi đột ngột dừng lại. Tốn Phong kiếm vọt
lên, rồi cắm xuống kiếm đài.
"Vù...vù..."
Vô số đạo Tốn Phong kiếm khí tản ra xung quanh. Khí Tốn Phong trong trời đất
nhanh chóng hội tụ, trong chớp mắt từ dưới chân Nhiếp Thanh Thiên bốc lên một
cái vòi rồng cao hai mươi trượng. Quanh bề mặt của vòi rồng, nhưng đạo Tốn
Phong kiếm khí dài bảy trượng thường xuyên lóe lên.
Trong tiếng gió rít, một đạo Tốn Phong Kiếm Ý điên cuồng bốc lên, khiến cho
vòng tròn kiếm trận cũng phải bắt đầu dao động. Một gợn sóng bắn đầu xuất hiện
trên kiếm trận.
Một chút tia lửa chợt xuất hiện trên màn mỏng của kiếm trận.
Rắc...rắc...
Kiếm đài vốn có vô số những cái hố cuối cùng cũng xuất hiện những vết nứt. Vô
số đá vụn bay lên rồi bị vòi rồng hút lấy, xoay quanh bề mặt ngoài của nó tạo
thanh một dòng chảy bằng đá.
"Vù...vù..."
Kiếm khí vòi rồng tỏa ra khí thế kinh người đánh về phía Long Tuyết.
Vẫn là một thức Thanh Phong túy nhưng lúc này dưới sự thi triển của Nhiếp
Thanh Thiên có uy lực gấp mấy chục lần so với lần đầu tiên mà Lục Thanh nhìn
thấy.
Khí thế kinh người tỏa ra khiến cho kiếm trận cũng không thể che lấp. Khí thế
cuồn cuộn hiện ra cả trong Luận Kiếm cốc, xuất hiện trước mặt mỗi một vị kiếm
giả.
Trên trời cao mấy trăm trượng, Tốn Phong màu xanh xua tan mây, cắt nát không
khí tạo ra từng khoảng chân không rộng lớn. Nơi ngọn núi này vốn có rất nhiều
chim chóc. Nhưng con chim không kịp chạy trốn bị cuốn vào bên trong liền hóa
thành một trận mưa máu.
Mà ở bên cạnh Tốn phong là một đám mây xám rộng chừng một mẫu. Từ trên đám
mây, những bông tuyết bay xuống kèm theo những cơn gió lạnh. Nơi cơn gió thổi
qua, những con chim liền bị đóng băng rồi rơi xuống núi đá mà vỡ nát.
Tại nơi Tốn Phong và đám mây tuyết giao với nhau, những tia chớp màu tím lóe
lên liên tục. Đại thế từ đó tảo ra giống như một tòa tháp cao trăm tầng, vô
cùng nguy nga khiến cho người ta nhìn lên trời phải rung động.
- Lạc tông chủ. Tử Hà tông các ngươi xuất ra đệ tử thật là tốt...
Sắc mặt Hàn Kiến Tâm trở nên khó coi nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười, quay
sang phía Lạc Thiên Phong mà chúc mừng.
- Đúng vậy! Lạc tông chủ! Tử Hà tông của ngươi nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Tần Vô Song cũng cố tươi cười mở miệng nói. Nhưng năm người Lạc Thiên phong
cũng nghe được, khi nói tới nhân tài xuất hiện lớp lớp, âm thanh có chút nặng
nề.
Đây là do Tử Hà tông bất chấp, mở ra kiếm trì, chịu sự tổn hại nguyên khí trên
cả năm ngọn núi lớn.
Đúng thế, việc đó làm ảnh hưởng tới nguyên khí trên cả năm ngọn núi chính. Mặc
dù trước khi vào Kiếm Trì, Lạc Thiên Phong cũng nói với đám người Lục Thanh.
Nhưng cho tới bây giờ, bọn họ cũng chỉ cảm thấy nguyên khí trong trời đất trên
năm ngọn núi chính chỉ ít hơn so với trước một chút, còn không có gì khác lạ.
Mà tốc độ tu luyện so với trong núi rừng thông thường cũng nhanh hơn.
Nhưng trong mắt của vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn như Tần Vô Song thì nguyên
khí của năm ngọn núi lớn bị hao tổn rất nhiều. Kiếm Trì được bố trì theo trận
thế vạn kiếm quy tông. Năm ngọn núi chính là trụ cột của Kiếm Trì. Nguyên khí
trong kiếm trì thực ra có phần lớn do năm ngọn núi chính cung cấp. Bây giờ bị
đám người Lục Thanh hấp thu, nguyên khí trụ cột hiển nhiên là giảm xuống rất
nhiều.
Nếu có người quan sát kỹ lưỡng có thể thấy được trong một số khu rừng, có một
số cây cối giỏi chịu lạnh lại dường như chui vào trong mùa đông mà khô héo.
Thậm chí, một số mảnh đất có linh khí sinh ra được linh dược thì nguyên khí
cũng biến mất, khiến cho chúng già đi.
Có lẽ bây giờ, thoáng nhìn thì không có gì. Nhưng nếu tiến triển không tốt,
sau trăm năm, năm ngọn núi chính vốn là nơi lập tông chỉ sợ cũng biến thành
năm ngọn núi chết.
Tất nhiên, năm người Lạc Thiên Phong cũng hiểu được. Đối với lời nói của Tần
Vô Song, Lạc Thiên Phong chỉ mỉm cười. Hôm nay, sau khi uy hiếp được hai tông,
nếu như còn dùng thái độ ương ngạnh để đáp trả thì đúng là khinh người quá
đáng.
Mà tới lúc này, trận so đấu trên kiếm đài, người bình thường không cần thấy
rõ. Chín phần kiếm giả vào lúc này chỉ nhìn khí thế và Kiếm Ý. Còn sự ứng biến
và kiếm thức ra sao thì không thể nhìn ra. Chẳng có cách nào khác, với thực
lực và con mắt của họ, thậm chí ngay cả động tác của hai người cũng chỉ nhìn
thấy thấp thoáng, càng chưa cần nói tới chiêu thức cụ thể.
Đứng ở vị trí đầu tiên, Lục Thanh đứng cách Lạc Tâm Vũ một khoảng chợt cảm
thấy rùng mình. Hắn thoáng cảm nhận thẩy có gì đó bất ổn. Cho dù Nhiếp Thanh
Thiên sử dụng chiêu thức một cách thích hợp, Thanh Phong túy như công kích
trong một phạm vi lớn, vây chặt lấy Long Tuyết trong phạm vi trăm trượng trên
kiếm đài. Nhưng cho tới giờ vẫn chưa thể chạm tới vạt áo của nàng.
Bộ pháp nhanh thật. Lục Thanh chăm chú theo dõi bộ pháp của Long Tuyết. Đó là
một bộ pháp hết sức tự nhiên. Nhìn bước chân của nàng, phối hợp với tay áo
tung bay trông chẳng khác gì thiên thần. Mặc dù, mỗi bước khoảng cách cũng chỉ
chừng mười trượng, nhưng mười trượng đó cho dù Lục Thanh lấy Phong Lôi bộ ra
so sánh cũng chỉ nhanh hơn được một chút mà thôi.
Cho nên mặc dù mỗi lần Long Tuyết như bị vòi rồng cuốn lấy, thì nàng lại thoát
ra trong đường tơ kẽ tóc. Thực sự can đảm của nàng quá lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Nhiếp Thanh Thiên cũng nhận ra điều đó.
Nhưng hắn không có cách nào khác. Cảnh giới kiếm pháp của hắn lại kém Long
Tuyết một cấp độ. Tốn Phong bộ mặc dù không chậm nhưng không thể trốn khỏi sự
đeo bám của Long Tuyết. Mà những chiêu kiếm pháp tinh thâm khác lại không toàn
diện như Thanh Phong túy. Nếu bỏ Thanh Phong túy, hắn không thể nào có cơ hội
để thi triển chiêu kiếm khác.
Thậm chí vào lúc này, Tốn Phong kiếm ý cũng đã tác dụng lên người Long Tuyết
nhưng cũng không làm giảm tốc độ của nàng đi bao nhiêu.
Mà có thể làm được điều đó cũng chỉ có hai nguyên nhân, một là tu vi của đối
phương cao hơn ít nhất hai thiên vị. Còn một nguyên nhân nữa chính là....
Keng....
Một đạo Hàn Băng kiếm ý không hề kém so với Tốn Phong kiếm ý tỏa ra từ người
Long Tuyết. Một đám mây băng màu trắng nhanh chóng tản ra trên không trung.
Hai làn kiếm ý vô hình va chạm nhau giữa không trung, tạo nên hai vùng xanh
trắng.
Kính khí bắn đầy ra xung quanh. Những khi nứt trên kiếm đài lan tới tận hai
bên thanh. Những làn khói bốc lên từ trên mặt đất nhung rồi nhanh chóng bị
băng khí và Tốn Phong ép xuống.
Long Tuyết khẽ cười, âm thanh nhẹ nhàng vang lên giữa không trung:
- Nhiếp sư huynh! Long Tuyết có một chiêu Băng Phượng Vũ Thiên, mời huynh
đánh giá.
Thanh trường kiếm trong suốt như ngọc trong phút chốc múa thành một dải băng.
Khí băng hàn vô cùng vô tận trong trời đất nhanh chóng hội tụ, bao quanh Long
Tuyết.
"Kíu... "
Một tiếng phương hót to rõ vang lên. Tiếng phượng kêu như muốn nói lên sự uy
nghiêm của kẻ đứng đầu các loài chim. Ngay lập tức, khí băng hàn đang bao phủ
quanh người Long Tuyết bắt đầu dao động, thực sự hóa thành một con Băng
Phượng. Sải cánh của con Băng Phương dài chừng hai mười trượng. Nó cao hơn
mười trượng. Trong khoảng khắc khi vừa mới hình thành, từ trong đôi mắt đen
nhánh của nó một tia sáng màu trắng chợt bắn ra.
Đôi cánh băng rộng lớn đập mạnh, tạo ra một khoảng chân không rộng lớn, lan
tận tới vòng sáng kiếm trận.
Xoẹt...
Những tia lửa bắn ra từ trên kiếm trận khiến cho sự rung động của nó càng lan
rộng. Sự rung động nối tiếp nhau, hợp thành những cuộn sóng màu hồng.
"Vù..."
Giống như xuyên qua không gian, Băng Phượng chợt xuất hiện trên vòi rồng, cất
lên tiếng gáy nữa. Băng Phượng do Long Tuyết ngưng tụ như có tính mạng. Hai
cánh băng của nó đập mạnh, rồi lao thẳng vào trong vòi rồng.