Diệp Cô Hàn (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

"Thế nào, tiểu tử ngươi động tâm sao?" Bỗng nhiên thanh âm của Diệp lão vang
lên trong đầu Lục Thanh.

"Đâu có! Chỉ là nhớ lại quá khứ một chút mà thôi." Có chút mất tự nhiên, Lục
Thanh mở miệng nói.

"Nhớ lại thôi sao?" Diệp lão có chút hoài nghi lẩm bẩm: "Ngươi thật sự chỉ nhớ
lại là tốt rồi."

"Tốt sao?" Nghe Diệp lão lẩm bẩm, Lục Thanh có chút khó hiểu.

"Ài! Cũng không có gì cả." Diệp lão đáp qua loa một câu, rồi không hề lên
tiếng nữa.

Đại hội luận kiếm lại tiếp tục tiến hành, sự chú ý của Lục Thanh lại quay trở
về trên Kiếm đài. Tuy rằng Lục Thanh cũng không để ý tới cảnh giới Kiếm Khách,
nhưng các loại kiếm pháp tinh thâm tiếp dẫn nhiều thuộc tính khác nhau vẫn có
sức hấp dẫn với hắn. Kiếm giả ngoài tích lũy kinh nghiệm trong chiến đấu, còn
phải có nhiều kiến thức về các loại kiếm pháp. Có đủ kiến thức thì khi gặp các
loại lực lượng thuộc tính khác nhau mới có thể ứng phó dễ dàng hơn.

Các đệ tử nội tông tu vi Kiếm Khách có kinh nghiệm chiến đấu cao hơn những đệ
tử cảnh giới Kiếm Giả nhiều. Kể cả là khả năng ứng biến, phán đoán và sát khí
đều vượt rất xa, không phải những cuộc chiến ở vòng một có thể so sánh được.

Cả Luận Kiếm cốc chỉ nghe toàn tiếng Kiếm Khí xé gió. Các loại lực lượng thuộc
tính lúc tụ lúc tán vô thường, bầu trời trên không trung không ngừng biến đổi
màu sắc. Đến bây giờ, vòng thứ hai đã trải qua hơn mười trận đấu, cũng đã có
hơn mười bộ kiếm pháp tinh thâm được thi triển ra. Trên Kiếm đài có rất nhiều
vết kiếm to nhỏ không giống nhau.

Trong những trận đấu này có đến mấy loại Kiếm Khí không thuộc Ngũ Hành rất
mạnh mẽ như là Tốn Phong Kiếm Khí, Địa Hỏa Kiếm Khí, Khô Mộc Kiếm Khí, Huyền
Băng Kiếm Khí. Thậm chí có vài đệ tử tu luyện Kiếm Khí có hai loại thuộc tính
như là Băng Hỏa Kiếm Khí, Phong Hỏa Kiếm Khí. Khiến Lục Thanh phải chú ý nhất
là người tu luyện Băng Hỏa Kiếm Khí, đây là đệ tử của núi Vân Vụ, Kiếm Khí mà
hắn thi triển ra rất quỷ dị.

Khí Hàn Băng cùng khí hệ Hỏa có thuộc tính trái ngược nhau lại kết hợp thành
khí Băng Hỏa kỳ dị. Uy lực của Băng Hỏa Kiếm Khí này rất lớn, cho dù là Hàn
Băng Kiếm Khí của Minh Tuyết Nhi cũng kém xa. Băng Hỏa Kiếm Khí vừa đánh ra,
trong pham vi mấy trượng đều bị đóng băng, mặt Kiếm đài cứng rắn như vậy mà bị
Kiếm Khí này đánh vào liền vỡ vụn đến gần tấc.

Đặc biệt những kiếm giả ở các khu vực tông môn bình thường, cả đám đến việc
hít thở cũng quên mất, chỉ nhìn chằm chằm vào Kiếm đài. Những trận chiến như
vậy bọn họ làm sao đã được thấy qua. Đợi cho sau này trở về lĩnh ngộ lại, chỉ
sợ tất cả đều sẽ có đột phá không nhỏ.

Vòng hai của luận kiếm diễn ra trong một ngày rưỡi. Trong số những đệ tử có tu
vi Kiếm Khách, có rất nhiều người nổi trội, nhưng kết quả cuối cùng đều ngoài
dự đoán của mọi người. Ba người đứng đầu của vòng hai này phân biệt là: đứng
thứ nhất là Phong Hỏa kiếm Bố Dữ của núi Tử Hà có tu vi Kiếm Khách đại thiên
vị, đứng thứ hai là Băng Hỏa kiếm Hàn Ly của núi Vân Vụ. Còn đứng thứ ba,
khiến cho mọi người đều phải kinh ngạc, chính là Đoạn Thanh Vân. Lần này luận
kiếm đúng là Đoạn Thanh Vân chiếm hết sự nổi bật của núi Triêu Dương.

Mười sáu chiêu của Nhiên Mộc Khí Toàn Trảm lại được Đoạn Thanh Vân lĩnh ngộ
đến thức thứ mười, cảnh giới kiếm pháp cũng đạt tới Cử Khing Nhược Trong. Bằng
vào hai điểm này, lại thêm hắn có tu vi Kiếm Khách đại thiên vị đỉnh, đã một
đường đánh thẳng tới vị trí thứ ba.

Lục Thanh biết, thành quả như vậy của Đoạn Thanh Vân cũng là bình thường. Mấy
năm qua, Đoạn Thanh Vân phải chịu khá nhiều đau khổ, mỗi ngày tu luyện đều
không hề ít hơn Lục Thanh. Thậm chí Lục Thanh còn thường xuyên thấy hắn luyện
kiếm vào lúc đêm tối. Nhưng cái khác không nói, chỉ cần thấy vóc dáng cân xứng
của hắn bây giờ so sánh với mấy năm trước liền thấy ngay mấy năm nay hắn đã
cần cù như thế nào.

Hiện giờ một thân toàn thịt mỡ của Đoạn Thanh Vân đã biến mất, thân thể hắn
rất cân đối vạm vỡ, khuôn mặt đầy vẻ cương nghị. Đến Minh Tuyết Nhi khi nghe
đến tên hắn cũng há hốc mồm không tin được thân ảnh vừa bước lên Kiếm đài là
Đoạn Thanh Vân. Nàng không hề thấy được bóng dáng của tên mập mạp từng bị nàng
trêu đùa năm xưa.

Về phần thưởng cho ba người đứng đầu của vòng hai cũng khá phong phú. Chẳng
những mỗi người đều có cơ hội yêu cầu Chú Kiếm Đại Sư cấp Thanh Phàm chú tạo
cho một thanh kiếm, còn phân biệt thưởng cho mỗi người từ chín mươi đến ba
mươi viên Tham Vương Đan.

"Những đệ tử có tu vi Kiếm Sư vào vị trí."

Lục Thanh và Niếp Thanh Thiên đều không đứng dậy. Bọn họ đều đã là Kiếm Chủ
Chuẩn Đại Sư, không phải là những Kiếm Sư bình thường có thể khiêu chiến. Muốn
khiêu chiến bọn họ thì đều phải là người đứng đầu trong số những đệ tử có tu
vi Kiếm Sư mới được.

Đồng dạng, ở chỗ ngồi của núi Tử Hà, cũng có một thanh niên không có đứng lên.

"Đó là ——" Bỗng hai người Lục Thanh và Niếp Thanh Thiên đều đồng thời sửng sốt
kêu lên. Bởi vì ở chỗ ngồi của núi Phiêu Miểu cũng có một cô gái không đứng
dậy. Mà đến lúc này, bọn họ mới chú ý tới.

Mà dợi cho bọn họ chú ý tới mới ngạc nhiên nhận ra. Cô gái này chính là người
đã đi theo ba người Dịch Nhược Vũ tham gia trận chiến ở núi Lang Nha. Lúc
trước bọn họ cũng không biết tên họ của nàng, mà trong tông môn cũng không hề
có tin tức gì về nàng cả, kể cả cho tới hôm nay.

Ánh mắt ngưng trọng, Lục Thanh cảm thấy từ trên người cô gái này truyền tới
một sự uy hiếp nhàn nhạt. Tuy rằng không lớn, nhưng hắn vẫn cảm giác được. Mà
có thể cho Lục Thanh cảm thấy nguy hiểm, thì đến Niếp Thanh Thiên cũng không
làm được.

Nhưng như vậy cũng không thể gợi lên chiến ý của Lục Thanh được. Nếu chỉ làm
cho hắn có một chút cảm giác thế thôi, cho dù có lợi hại đến thế nào cũng
không hơn hắn được.

Nhưng Lục Thanh lại cảm thấy kỳ quái, cô gái này làm cho hắn có cảm giác rất
thần bí. Giống như bao quanh người nàng là một tầng sương mù, có nhìn thế nào
cũng không thể thấy được mặt thật của nàng. Cảm giác đó lúc lần đầu tiên hắn
gặp nàng đã có, đến bây giờ càng thêm mãnh liệt.

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn vào những Kiếm Sư
vừa đứng dậy. Hai mươi sáu gã đệ tử mặc võ y màu trắng trong nháy mắt đứng dậy
đều phóng ra khí thế, bầu trời trong nháy mắt biến sắc, không khí chung quanh
như bị chấn động trở lên cô đọng lại. Không khí dần bị khí thế của hai mươi
sáu người hợp lại phá vỡ, hình thành một tầng chân không quanh hai sáu người.
Mà đối với những kiếm giả dưới cảnh giới Kiếm Sư, nếu đến gần đó có thể bị
thương thậm chí là phải chết.

Lạc Thiên Phong nhẹ nhàng giơ tay ngăn lại: "Không thể làm càn!"

Tuy rằng hắn quát lớn như vậy, nhưng không ai nghe ra ý tứ trong tiếng quát
đó. Mà khi thấy động tác của Lạc Thiên Phong, hai mươi sáu gã Kiếm Sư lập tức
thu liễm lại khí thế của mình. Tuy rằng bọn họ thu lại khí thế khá miễn cưỡng
nhưng cũng khiến kiếm giả của các tông môn khác phải mở to mắt nhìn.

Mấy trưởng lão của các tông môn bình thường, trên mặt đều lộ vẻ chua xót. Rốt
cuộc lần luận kiếm này vẫn là để Tử Hà tông thị uy. Tuy tông môn bọn họ đều
chịu ơn của Tử Hà tông, nhưng lúc này đều cảm thấy có chút bất an.

Sau khi tiến hành bốc thăm, các trận đấu đều đã được sắp xếp xong.

"Trận đầu Diệp Cô Hàn của núi vân Vụ, Kiếm Sư đỉnh phong, đấu với Tây Môn Vô
Ngân của núi Lạc Nhật, Kiếm Sư tiểu thiên vị."

Diệp Cô Hàn!

Trong lòng Lục Thanh vừa động, đã thấy một thanh niên mặc áo trắng như tuyết
bước lên Kiếm đài. Thanh niên này ước chừng khoảng hai mươi năm, hai mươi sáu
tuổi, gương mặt tuy tuấn tú nhưng lại có vẻ lạnh lùng như băng tuyết, khí chất
lộ vẻ cao ngạo bất khuất như núi cao, làm người ta không dám nhìn thẳng. Khiến
người khác kỳ quái chính là từ trên người thanh niên này tỏa ra một luồng khí
tức lạnh như băng. Lục Thanh cẩn thận xem xét một chút liền nhạn ra ngay,
thanh niên này chính là tu luyện Huyền Băng Kiếm Khí.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Lục Thanh đang đánh giá mình, thanh niên
ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh. Tuy trên mặt hắn không lộ ra biểu tình gì,
nhưng Lục Thanh rõ ràng thấy ánh mắt hắn chợt lóe lên rồi biến mất. Trong ánh
mắt đó, Lục Thanh cảm nhận một thứ ý chí chiến đấu rất đậm. Lục Thanh không
nghi ngờ, cỗ chiến ý này mà bộc phát ra thì kinh thiên động địa đến mức nào.

Có ý tứ, Lục Thanh không khỏi lưu tâm hơn với Diệp Cô Hàn. Hơn nữa hắn nhớ
lại, Hiện giờ Diệp Cô Hàn chính là xếp vị trí thứ tư trên Long Phượng Bảng.
Hơn một năm trước, hắn chính là xếp ở vị trí thứ hai, nhưng bởi vì Lục Thanh
và Niếp Thanh Thiên tiến giai trở thành Kiếm Chủ cho nên hắn mới bị đẩy xuống
vị trí thứ tư.

Dưới ánh mắt của mấy nghìn người trong Luận Kiếm Cốc, Diệp Cô Hàn chỉ nhẹ
nhàng bước từng bước lên Kiếm đài. Bỗng một luồng sáng màu trắng hiện lên, chỉ
thấy tầng sáng Kiếm Trận bảo vệ Kiếm đài rung động một chút, đã thấy thân hình
Diệp Cô Hàn đứng giữa Kiếm đài.

Phía bên kia, Tây Môn Vô Ngân cũng đồng dạng mặc võ y màu trắng đi ra. Khí
chất trên người hắn cùng vẻ cao ngạo của Diệp Cô Hàn khác hắn. Trên người Tây
Môn Vô Ngân tỏa ra sát khí dày đặc như hóa thành thực chất. Những chỗ hắn vừa
đi qua, hơi nước trong không khí liền ngưng đọng thành băng rơi xuống mặt đất.
Tiếng băng rơi xuống mặt đất vỡ vụn như có tiết tấu vang vọng trong lòng mọi
người.

Chợt thân hình Tây Môn lóe ra, để lại vài đạo tàn ảnh trên không trung, thân
hình hắn đã xuất hiện trên Kiếm đài

Tây Môn Vô Ngân này không biết đã giết chóc bao nhiêu. Trong lòng Lục Thanh
thầm nghĩ, sát khí dày đặc như vậy hắn chỉ gặp qua ở kiếm giả của Sinh Tử Môn.
Chỉ là sát khí của Tây Môn Vô Ngân hình như có rất ít khí tức của con người,
chứng tỏ là hắn cũng không phải giết nhiều người, có thể là do hắn đã chém
giết nhiều Linh Thú mà tạo thành sát khí nặng nề như vậy. Nếu không mấy người
Lạc Thiên Phong cũng không để cho hắn có cơ hội để lên đài.

Tuy rằng tông môn không cấm giết chóc hoặc quyết đấu sống chết, nhưng tùy ý
tàn sát vẫn không được cho phép. Nếu không, sinh hoạt hằng ngày của những
người dân bình thường sẽ bị phá hỏng, sẽ ảnh hưởng tới căn bản của tông môn.

Người dân hưng thịnh, tông môn hưng thịnh; người dân suy, tông môn suy; người
dân diệt, tông môn diệt.

Hai người đứng thẳng ở trên Kiếm đài nhìn nhau.

"Động thủ đi!" Không chút biểu tình, Diệp Cô Hàn mở miệng nói. Hắn không hề có
ý rút thanh trường kiếm màu trắng sau lưng ra.

Trong mắt Tây Môn Vô Ngân bắn ra sát khí lạnh thấu xương. Trên người hắn hiện
lên một tầng khí trắng nhàn nhạt, tản ra hơi lạnh buốt xương.

Huyền Băng Kiếm Khí! Mọi ngươi đều sửng sốt. Hai người này dĩ nhiên đều tu
luyện Huyền Băng Kiếm Khí.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #235