Người đăng: Ma Kiếm
Trong một tháng này, năm phong chủ của Tử Hà Tông đều quay về. Ngoại trừ tông
chủ Lạc Thiên Phong, bốn phong chủ khác đều bị thương. Mặc dù bọn họ đối với
tai kiếp của trấn Triêu Dương đầu cảm thấy phẫn nộ, nhưng bốn người lần lượt
bước vào bế quan, không để lại một lời nào.
Sau mấy ngày, mọi người đang lo lắng thì nhận được tin tức rằng nguy cơ đối
với năm tông môn đã được giải trừ. Nhưng nghe nói rằng số lượng người chết rất
nhiều, phải tới hơn mười vạn.
Tông vực bình thường chiếm phạm vi hơn trăm dặm, cũng có khoảng mười ngọn núi
chính. Chỉ cần một vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn là đủ, vì vậy mà bọn họ không
được Kiếm Thần điện để ý. Tông dân của mỗi một tông môn như vậy không vượt quá
trăm vạn, mà lần này chết mất mười vạn người trên thực tế đã bị ảnh hưởng tới
gốc rễ. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn giữ được khu vực tông môn. Chỉ cần tông môn
còn thì vẫn có hy vọng.
Sau lần này, toàn bộ Tử Hà Tông đều yên tĩnh. Kể cả các tông môn xung quanh
như Thanh Ngọc, Phù Vân Tông cũng tổn thất không nhỏ. Sau lần đầu tiên bị đẩy
lùi, liên minh tông môn Nhân đạo như thương lượng với ba tông Tử Hà, Thanh
Ngọc, Phù Vân nên cả hai bên đều yên tĩnh, không hề có một hành động nào khác.
Liên minh tông môn Nhân đạo cũng không hề có một hành động nào khiêu khích. Mà
trong phạm vi ngàn dặm với sự đứng đầu của Tử Hà Tông, cũng không hề có một
hành độntg nào phản kích.
Dường như tất cả mọi chuyện đều trở nên an tĩnh. Ngoại trừ máu tươi và những
phần mộ ra, tất cả đều như trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng đám người Lục
Thanh lại phát hiện, bầu không khí có một sự quái dị. Giống như một đám mây
đen che khuất mặt trời, khiến cho người ta không thấy rõ được chân tướng.
Tất cả lại trở lại quãy đạo bình thường. Đám để tử nội tông cũng bắt đầu chuẩn
bị cho luận kiếm giữa năm ngọn núi. Từ củng cố tâm cảnh, tu vi, dưỡng tâm tĩnh
khí cho tới mỗi ngày đều khổ luyện kiếm pháp, cảm ngộ hiểu thêm về lực lượng
thuộc tính.
Cho tới thời điển này cũng chỉ còn cách thời điểm luận kiếm giữa năm ngọn núi
khoảng chừng tám tháng. Đám để tử nội tông đều bắt đầu lao vào chuẩn bị. Luận
kiếm giữa năm ngọn núi cứ mười năm lại diễn ra một lần. Mỗi lần đều được ghi
chép vào trong Luận kiếm phổ của tông môn, để giữ gìn. Có thể lưu lại danh
tiếng trong Luận kiếm phổ, các thế lực lớn đều tốn rất nhiều công sức.
Cho dù là kiếm hay thứ khác, thậm chí là đan dược, các thế lực lớn cũng đều
nghĩ ra đủ mọi biện pháp. Vào cái thời điểm trước khi luận kiếm giữa năm ngọn
núi diễn ra ngày, mỗi thế lực lớn đều bắt đầu những trận so đấu tích lũy.
So đầu ở đây là so đấu về tại lực, nhân lực và sự tích góp.
Cũng có không ít đại diện các thế lực mang tới tài liệu chú kiếm quý giá cũng
với vô số Tử Ngọc tệ định nhờ Lục Thanh rèn kiếm nhưng đều bị hắn từ chối. mặc
dù cảm thấy không hài lòng, nhưng không nười nào co can đảm lên tiếng. Cho dù
là gia tộc Tư Đồ ở Lạc Nhật thành, sau khi nghe thấy tu vi Lục Thanh đột phá
cũng phái người mang lễ tới chúc mừng. Thậm chí thái độ bọn họ còn đặt mình
vào thế dưới.
Sự thay đổi như vậy khiến cho Lục Thanh cảm thấy coi thường, nhưng hắn cũng
không thể phủ nhận sự thật đang diễn ra. Trong thế giới của tông môn, thực lực
là vấ để được đặt lên bàn cân đầu tiên. Mặc dù còn có đạo nghĩa nhưng cuối
cùng khi trở mặt với nhau thì thực lực vẫn là thứ quan trọng nhất.
Sau một tháng điều dưỡng, thương thế của Lục Thanh cơ bản khỏi hẳn. Chỉ có
điều thân thể tương đương với thanh kiếm bát phẩm sau lần bị thương này nếu
muốn hồi phục cần có rất nhiều thời gian.
Đứng bên dòng Lệ Thủy, Lục Thanh nhìn mặt sông đang gợn sóng. Trên người hắn
xuất hiện một vầng kiếm khí nhàn nhạt.
Kiếm khí tản ra bao quanhy người Lục Thanh như một quả cầu màu xanh tím ngăn
cản nước sông ở ngoài. Sau đó, Lục Thanh lặn xuống dưới đáy sông.
Thần thức trong Thức Hải tản ra ngoài, bao phủ quanh người trong phạm vi năm,
sáu trượng. Sau lần trong thường này, nhờ vào Luyện Hồn quyết, thần thức của
hắn trở nên tăng tiến và tinh khiết hơn rất nhiều. Nhưng ở dưới nước vẫn không
thể bằng trên mặt đất. Vốn phạm vi thần thức của Lục Thanh có thể bao phủ phạm
vi một trăm năm mươi trượng thì bây giờ cũng chỉ có thể tản ra ba mươi trượng.
Cái mà hắn tu luyện chính là Phong Lôi Kiếm khí, không hợp với nước sông nên
bị bài xích.
Nếu như một gã Kiếm Chủ tu luyện kiếm khí hệ Thủy ở đây thì có thể vận dụng
được một nửa khả năng của thần thức. Điều này cũng khiến cho Lục Thanh hiểu
thêm được rằng, khi khu vực thay đổi thì thực lực của kiếm giả cũng có sự thay
đổi theo.
Vào lúc này đã là đúng ngọ, ánh mặt trời tỏa ra rực rỡ. Lục Thanh yên lặng
nhìn cảnh tượng xung quanh. Hắn thấy vô số bầy cá bơi lội. Bây giờ, tiết trời
đang vào mùa hạ, đúng là lúc mà chúng sinh sản. Mà nơi Lục Thanh lặn xuống lại
ở hạ lưu, còn bầy cá lại bơi lên đầu nguồn ấm áp.
Kiếm khí xuyên qua bên ngoài cơ thể thỉnh thoảng lại có một chút không khí
tinh khiết truyền truyền vào miệng, mũi của Lục Thanh. Kiếm giả sau khi luyện
tiên thiên, Kiếm Nguyên trải qua tẩy luyện đã trời thành tiên thiên Kiếm
Nguyên. Chẳng những uy lực của nó tăng lên mà mức độ tinh khiết so với trước
đây cũng hơn rất nhiều. Đồng hời, kiếm giả cũng có được khả năng nội hô hấp,
có thể nhờ vào huyệt bách hội đã được khai thông mà hấp thu không khí tinh
khiết xung quanh.
Thậm chí, sau khi đạt tới Kiếm Sư, mượn uy của kiếm CHủng còn có thể tự hấp
thu nguyên khí trong trời đất, và cà không khí trong đó để mà nội hô hấp. Vì
vậy chỉ cần đạt tới cảnh giới Kiếm Nguyên là có thể thích ứng đối với mọi hoàn
cảnh khốc liệt.
Sông Lệ Thủy rất sâu. Lục Thanh lặn xuống hơn một trăm trượng vẫn không chạm
tới đáy. Lúc này, ánh mặt trời đã từ từ biến mất khiến cho xung quanh trở nên
ảm đạm. Thông qua sự cảm ứng của kiếm khí, nước sông ở đây lạnh hơn so với
trên mặt sông gấp mấy lần, áp lực lại gấp tới mười lần. Những loài sinh vật có
thể sống ở đây cũng không nhiều lắm.
Ánh mắt sáng như sao, những tia sáng màu xanh tím bắt đầu hội tụ trong mắt Lục
Thanh. Mặc dù xung quanh hắn chỉ có một màu đen, nhưng với nhãn lực của Kiếm
chủ vẫn có thể nhìn rõ trong phạm vi mười trượng có những cái gì.
Lúc này, một con cá có hình thù quái dị dài ba bốn trược, bơi qua bên cạnh Lục
Thanh. Toàn thân con cá đen thui, có đầy vẩy. Mỗi một cái vẩy cũng chỉ to bằng
một hạt đầu. Phía trên đầu còn có một cái sừng trắng như tuyết, có cả ánh sáng
màu lam di chuyển.
Linh thú hệ Thủy.
Ánh mắt Lục Thanh sáng lên. Thần thức của hắn di chuyển một vòng quanh người
con cá, phát hiện linh lực hệ Thủy của nó hùng hậu không hề kém Kiếm Giả đại
thiên vị. mà hiển nhiên, con cá này cũng chỉ coi Lục Thanh là một loài sinh
vật kỳ lạ, không có chút thu hút. Nó uể oải bơi qua người Lục Thanh. Cái duôi
của nó giống như cái quạt quẫy mạnh tạo ra một dòng chảy. Độ sâu ở nơi đây vẫn
còn chưa đủ. Lục Thanh căn cứ một chút có thể ước lượng, cho dù là Kiếm giả
trung thiên vị cũng chỉ có thể ở đây khoảng nửa giờ. Tất nhiên, với điều kiện
là hắn ở đây có thể hô hấp được.
Chẳng hề do dự, thúc dục Kiếm Nguyên, Lục Thanh tiếp tục lặn xuống đáy sông.
Bắt đầu từ đây, mỗi khi lăn xuống khoảng mười trượng đều có một cấp độ. Cho
tới khi Lục Thanh lặn xuống một trăm năm mươi trượng, liền gặp được một con
linh thú nhị giai hệ Thủy. Áp lực nơi đây, chỉ có Kiếm Khách đỉnh phong mới có
thể chịu nổi.
Tất nhiên, điều quan trọng là độ lạnh của nước sông ở đây cho dù là một thanh
kiếm nhất phẩm cũng phải ngần ngại. Không có được thân thể của Kiếm Khách với
thực lực đỉnh thì khó có thể sống ở đây.
Nhưng đối với Lục Thanh mà nói thì nó còn lâu mới đủ. Theo lời nói của Diệp
lão thì thân thể tương đương với một thanh kiếm bát phẩm như của hắng nếu chỉ
tu dưỡng bình thường thì cần phải mất tới nửa năm. Cho dù tư chất tiên thiên
của hắn bây giờ đã tới tám phần, nhưng chỉ chỉ còn bảy tháng nữa là tới luận
kiếm. Nếu mất nửa năm cho việc dưỡng thương thì cho dù hắn muốn trước đó có
thể tăng thêm môt thiên vị cũng là chuyện khó khăn. Mà cho dù có tăng lên thì
thời gian củng cố cũng không có. Nhưng vậy, không nắm vững lực lượng trong
tay, vận dụng sẽ không được thoải mái.
Cho nên, dưới sự sắp xếp của Diệp lão, Lục Thanh tới sông Lệ Thủy muốn nhờ áp
lực của dòng nước sau làm cho thân thể tương đương với thanh kiếm bát phẩm đã
bị tan ra mà ngưng kết lại. Đồng thời, có thể dựa vào hoàn cảnh khắc nghiệt mà
rèn luyện kiếm thức. Qua sự quan sát của Diệp lão, do cảnh giới của Lục Thanh
đột phá quá nhanh nên cơ bản có đôi chỗ còn có khuyết điểm, nên muốn lợi dụng
nơi này để củng cố.
Hít một hơi thật sâu, Lục Thanh lăn xuống đáy sông thật nhanh. Mãi cho tới khi
Phong Lôi kiếm khí hộ thân hơi biến dạng hắn mới ngừng lại cảm nhận một cách
kỹ lưỡng. Nơi này còn cách đáy sông mười trượng, cách mặt sống khoảng chừng
hai trăm trượng.
Khi Lục Thanh chạm xuống lớp bùn, kiếm khí hộ thân bị ép lõm vào trong.
“ Được rồi. “
Lục Thanh ổn định tinh thần, bước tới một tảng đá ngầm. Bàn chân của hắn cảm
nhận thấy tảng đá này có thể tồn tại ở đây thì phẩm chất của nó có thể rèn
được một thanh kiếm ngũ, lục phẩm.
“ Bắt đầu đi. “ Diệp lão trầm giọng nói.
Lục Thanh gật đầu, từ từ thu hồi Phong Lôi kiếm khí hộ thân. Khi nước sông
chạm vào thân thể hắn, cho dù thân thể tương đương với một thanh kiếm bát phẩm
nhưng cũng phải run run. Nước sông thực sự rất lạnh, chẳng kém với nước của
Bích Hàn đầm là bao.
Hơi lạnh thấu xương bao phủ toàn thân Lục Thanh. Áp lực của dòng nước sâu hai
trăm trượng ép lên người khiến cho Lục Thanh đứng không vững, phải ngồi lên
tảng đá.
Vào lúc này, cho dù thân thể của Lục Thanh có thể chịu được áp lực đó, nhưng
lục phủ ngũ tảng của hắn thì khác. Áp lực quá mạnh khiến cho không khí vẫn
được hít vào liên tục, nhưng cũng cảm thấy khó khăn. Xương cốt toàn thân phát
ra những tiếng kêu lắc cắc.
“Tĩnh tâm thủ nguyên. Vận chuyển Kiếm thân kinh.”