Người đăng: Ma Kiếm
Sau nửa canh giờ, tất cả mọi người hoàn toàn im lặng. Mà điều khiến cho ba
người Liệt Quang cảm thấy kinh ngạc đó là những vết thương đầy máu trên người
Lục Thanh đang nhúc nhích, toả ra chút ánh sáng. Còn Lục Thanh từ sau khi nói
một câu với Nhan Như Ngọc hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Vào lúc này, những biến hoá trên người hắn khiến cho ba người Liệt Quang đứng
xung quanh cảm thấy thất kinh. Còn Nhiếp Thanh Thiên thì đỡ hơn, bởi vì hắn là
một trong số ít người biết được thân thể Lục Thanh mạnh tới mức độ nào. Vì vậy
mà cho dù Lục Thanh đang ngủ say vẫn có sự hồi phục như vậy cũng không cảm
thấy kinh ngạc lắm. Nhiều nhất thì đó cũng chỉ do thân thể mạnh mẽ mà có được
khả năng tự hồi phục thôi.
Nhưng trong mắt của ba người Liệt Quang thành danh Kiếm Chủ đã lâu thì hoàn
toàn khác. Kiếm giả phải thường xuyên chiến đấu. Có thể là luận bàn, có thể là
so đấu, hoặc chiến đấu sinh tử nên việc bị thương đều hết sức bình thường. Cho
dù kiếm giả tu luyện kiếm nguyên và thân thể nhưng bình thương cũng chỉ căn cứ
vào mức độ tăng tiến của tu vi mà mạnh hơn. Ngay cả khi bọn họ đạt tới cấp bậc
Kiếm Chủ thì thân thể cũng chỉ tương đương với một thanh kiếm tam phẩm hay hắc
thiết trăm lần luyện mà thôi.
Càng không cần phải nói tới việc Lục Thanh có được khả năng hồi phục nhanh đến
vậy. Cho dù là đan dược hạ phẩm chỉ sợ cũng không thể sánh bằng. Nếu trong lúc
quyết đấu sinh tử mà có được khả năng hồi phục như thế thì chẳng biết chiếm
được bao nhiêu phần trăm lợi thế. Ba người Liệt Quang khó có thể tưởng tượng
được. Bởi điều đó đồng nghĩa với việc kẻ sống sót cuối cùng chính là Lục
Thanh.
Sau nửa canh giờ, đám người của Triệu Thiên Diệp lần lượt chạy đến. Tất cả mọi
người đều bị thảm trạng ở trấn Triêu Dương làm cho bàng hoàng. Trong khoảng
khắc ngắn ngủi, cho dù là kiếm giả có tinh thần vững chắc thì cũng không nén
nổi sự xúc động trược cảnh tượng đổ nát hoang tàn và máu tươi dính đầy khắp
nơi.
Sau khi Nhiếp Thanh Thiên nói ngắn gọn tình hình, Triệu Thiên Diệp và Nhan Như
Ngọc liền đưa Lục Thanh trở về. Còn bốn người Nhiếp Thanh Thiên và đám đệ tử
nội tông cũng với thành vệ bắt đầu thu xếp cho đám tông dân sống sót. Đồng
thời bắt tay vào với họ thu dọn mấy ngàn cái xác. Ngay cả những thôn trấn gần
đó bị phá huỷ cũng được bọn họ thu dọn.
Tất nhiên, với sức của mấy trăm người không thể nào cáng đáng hết mọi việc.
Sau khi nhận được tin tức, thành chủ Phó Viêm của thành Triêu Dương cùng với
vài tên Kiếm Sư, thậm chí cả gia tộc số một, nhà Hoàng Phủ cũng có hai vị
trưởng lão chạy tới trấn Triêu Dương. Cho tới mấy ngày sau, thảm trạng ở nơi
đây mới tạm được thu dọn.
Tuy nhiên, trên mặt đường của trấn Triêu Dương, mặt đất bị nhuổm đỏ bởi máu
huyết hoà với bông tuyết không thể nào rửa sạch được. Cho dù thành vệ có đào
xuống tới vài thước thì vẫn tản ra mùi máu tanh như trước.
Cho tới lúc này, từ trên cao nhìn xuống trấn Triêu Dương, thôn trân vốn bình
yên thực sự hoá thành một vầng mặt trời đỏ. Màu đỏ tươi của trấn sẽ là dấu vết
để sau này người đời nhớ mãi dấu ấn đau thương ngày hôm nay.
Sau nửa thành, trong một căn phòng ở Lục phủ, Lục Thanh ngồi tĩnh lặng trên
giường. Trên người hắn xuất hiện những tia sáng đỏ như máu. Vốn hắn cũng không
muốn sử dụng chất dịch Huyết Sát kiếm nguyên, nhưng vạn bất đắc dĩ đành sử
dụng nó để chữa trị thân thể.
Sau hai ngày được Triệu Thiên Diệp liên tục dẫn động, hắn mới có thể khơi dậy
được trong Kiếm Chủng của Lục Thanh một tia kiếm nguyên mầm mống. Hơn nữa, Lục
Thanh cũng hồi phục được một chút thần niệm nên mới có thể vận chuyển được
Phong Lôi quyết.
Sau khi xem xét kỹ tình trạng thân thể, Lục Thanh chỉ biết cười khổ. Lần này
hắn bất chấp lời khuyên can của Diệp lão sử dụng Phong Lôi dẫn khiến cho thân
thể bị thương nặng. Cho dù thần thể tương đương với một thanh kiếm bát phẩm,
có thể giúp hắn hồi phục những vết thương bên ngoài, nhưng tình trạng bên
trong cơ thể thì không được như ý.
Không biết bao nhiêu kinh mạch đã được đã thông thậm chí cả những kinh mạch
nhỏ bí mật mà sau khi bước vào cảnh giới Kiếm Chủ mở ra cũng với những kinh
mạch khác vốn rất dẻo dai vậy mà bây giờ cũng gần như đứt toàn bộ.
Trong khi đó, chất dịch nguyên khí không hề có tác dụng chữa thương. Bất đắc
dĩ, Lục Thanh đành sử dụng chất dịch Huyết Sát kiếm nguyên vẫn luôn tiết kiệm.
Hơn trăm giọt chất dịch Huyết Sát kiếm nguyên hoà vào thân thể rồi được Tử
Hoàng Kiếm Thân kinh dẫn dắt khiến cho thân thể từ từ hồi phục.
Mãi sau một tháng, những tia sáng đỏ như máu trên người Lục Thanh mới từ từ
biến mất. Hắn mở hai mắt, từ trong đó bắn ra một tia sáng màu xanh tím.
Xem xét thân thể một cách kỹ càng, Lục Thanh lẩm bẩm:
- Chữa trị thân thể có thể nói là đã ổn. Chỏ có điều lần này làm tổn hại thân
thể chỉ sợ lại phải điều dưỡng nữa năm mới có thể đột phá. Như thế, tu vi lại
phải tu luyện chậm lại rồi.
- Tiểu tử! Ngươi biết như vậy là tốt rồi. – Lúc này, âm thanh của Diệp lão có
chút không hài lòng, vang lên trong đầu Lục Thanh.
- Sư phụ. – Lục Thanh kêu lên nho nhỏ.
- Nếu gọi là sư phụ thì lúc đó nên nghe ta đừng xúc động như vậy. Không thể
khống chế được mình như vậy, sau này còn có thể tái diễn mạnh hơn nữa.
Từ trong âm thanh của Diệp lão, mặc dù Lục Thanh cảm nhận được sự nghiêm khắc,
nhưng cũng nghe được một sự ân cần trong đó.
- Là do con thiếu suy nghĩ. – Lục Thanh nói lí nhí. Nhưng sau đó, trong mắt
hắn thoáng hiện lên một tia máu:
- Nhưng nếu có một lần như vậy, đệ tử vẫn sẽ làm thế.
- Đúng thế. Chẳng những ngươi mà là cả Lục gia. – Âm thanh của Diệp lão nặng
nề, nhưng lới nói rất rõ ràng. Hiễn nhiên là Diệp lão biết tất cả việc này.
- Cả Lục gia của con? – Sát khí thoáng hiện lên trong mắt Lục Thanh, nhưng
ngay lập tức, hắn lại cảm thấy khó hiểu:
- Lục gia của con làm sao mà lại có ân oán với một vị Kiếm Hoàng? Với thực
lực của Lục gia thì không có tư cách để động tới một vị cường giả như vậy.
Diệp lão cất tiếng cười dài rồi mở miệng nói:
- Đừng nghĩ Lục gia đơn giản như vậy. Năm đó có thể sinh ra một vị Kiếm Hoàng
như Lục Thiên Thư trong khi tại sao các gia tộc khác ngay cả một vị Kiếm Chủ
cũng khó? Điều này ngươi cần suy nghĩ cho kỹ.
Nghe thấy vậy, Lục Thanh chợt rùng mình, nhất thời nghĩ tới chiêu kiếm manh mẽ
khiến cho mình bị thương. Cũng là do hắn chưa chịu nhìn nhận các đời tiền bối.
Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư để lại Tử Tiêu Phong Lôi kiếm với mười tám chiêu. Mỗi
chiêu đều có uy lực rất mạnh. Hơn nữa, nó lại thoát thai từ bộ Đại Diễn Thập
Tam Chuy của Lục gia. Chỉ cần như vậy cũng đủ thấy điều bí ẩn trong đó.
Cho đến lúc này, cho dù với sự lĩnh ngộ của hắn đối với hai loại khí Phong
Lôi, hiểu được chiêu thứ mười chín, nhưng vẫn không tin rằng chuy phát chuyển
hoá thành chiêu kiếm lại có thể có sự huyền ảo. Cho dù muốn suy nghĩ, thì hắn
cũng cảm thấy chuyện này quá rắc rối. Nhưng trong thời điểm khó khăn này, Lục
Thanh thầm đoán rằng những chiêu kiếm phía sau còn mạnh tới mức độ nào.
- Như vây ...
- Không cần hỏi. Tạm thời chưa đến lúc biết. Ngươi chỉ cần biết rằng bây giờ,
thời gian của ngươi không còn nhiều lắm. Cho du là ta cũng không thể chắc chắn
trong vòng sáu năm đưa ngươi lên tới cảnh giới Kiếm Hoàng. Vì vận mà tất cả
đều cần phải nhờ vào sự cố gắng và may mắn của ngươi.
Dừng lại một chút, Diệp lão nói tiếp:
- Kiếm Thi chỉ là vật có trí nhớ và thần thông của Kiếm Hoàng mà thôi, còn
kiếm của nó đã chết. So với ma nữ kia là một vị cường giả Kiếm Hoàng chính
thức thì khi cả hai quyết đấu. Kiếm Thi chắc chắn sẽ không chịu nổi mấy chiêu.
Chỉ một câu nói đã phá nốt niềm hy vọng cuối cùng của Lục Thanh.
- Con hiểu rồi.
Suy nghĩ một lúc, Lục Thanh thấp giọng nói. Ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng.
- Con hiểu rồi.
Bây giờ đã vượt qua nguyên khí kiếp đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ. Bất luận là
tâm tính hay tâm cảnh của Lục Thanh đều có một sự lột xác không ngờ. Sự thay
đổi đó không thể biết được, mà nó cũng thay đổi theo thực lực. Muốn làm cho
niềm tin của một gã Kiếm Chủ dao động, thì trừ khi đối diện với cái chết. Thậm
chí, đối với Lục Thanh mà nói thì cái chết cũng chẳng có gì đáng sợ. Bởi vì
cảm giác cái chết cận kể, hắn cũng đã từng trải qua.
Ra khỏi căn phòng, có thể thấy Lục phủ từ sau khi có Dịch lão trở về sắp xếp
đã được thu dọn lại. Sau đó Lục gia sử dụng số tiền hai vạn tử ngọc tệ của
tông môn bồi thường, bắt đầu xây dựng lại trân Triêu Dương.
Đối diện với cuộc sống mới, dân trong trấn đều cảm thấy rất hào hứng. Mặt dù
bên cạnh họ có rất nhiều người đã mất đi người thân, nhưng cũng chính vì thế
mà bọn họ mới biến đau thương để lao đầu và công cuộc xây dưng lại trấn.
Trải qua trận đánh đó, năm vạn dân cư của trấn Triêu Dương còn chưa tới bốn
vạn. Nhưng đám tông dân tới đây tị nạn sau trận chiến cũng có không ít người ở
lại, bắt đầu cuộc sống mới. Mà trấn Triêu Dương, sau khi được sự cho phép của
thành Triêu Dương đã mở rộng thêm ba dặm. Cuối cùng, dân số của trấn cũng đạt
tới con số sau vạn.