Hồi Sinh Sau Kiếp Nạn


Người đăng: Ma Kiếm

Trên bầu trời cách đó năm dặm, bốn người Liệt Quang dừng lại.

Từ đây họ có thể thấy đượng nơi khoảng không trên trấn Triêu Dương hội tụ ánh
sáng chói mắt màu trắng, tím. Khí thế đáng sợ so với trước đó tăng lên gấp
đôi. Cũng chỉ khi đặt tới Kiếm Chủ mới có thể cảm nhận được khí thế ẩn chứa
trong đó. Ba người kia sắc mặt trở nên ngưng trọng, duy nhất chỉ có sắc mặt
của Liệt Quang hoàn toàn tái nhợt. Lão có thể cảm nhận được trên bầu trời của
trấn Triêu Dương hội tụ một lực lượng đáng sợ đến mức độ nào.

Vốn lúc trước vẫn còn một chút tự tin thì vào lúc này, Liệt Quang biết cho dù
có độ phá tới cảnh giới Kiếm Chủ đại thiên vị, thì dưới một kiếm đó cũng phải
chết.

Quát lên một tiếng tức giận, bộ võ phục trên người Lục Thanh nát vụn, để lộ ra
những bắp thịt cuồn cuộn. Một đường gân xanh vỡ nát khiến cho máu tươi chảy
ướt đẫm thân người Lục Thanh.

Một tiếng động rung chuyển trời đất vang lên, ánh mắt hung ác của con bọ cạp
chợt mất đi ánh sáng. Cái đuôi bám đầy khói đen của nó chợt phát ra một cái
động khổng lồ. Lão già áo đen hoảng sợ trốn vào trong đó.

“Phốc...”

Lối khí tàn phá mạnh mẽ cùng với cơn giận của Thiên Phong hội tụ thành Phong
Lôi kiếm khí. Thức thứ mười tám Phong Lôi dẫn đã bộc phát toàn bộ uy lực của
nó vào thời điểm này.

Con bọ cạp độc màu đen trong nháy mắt biến thành màu trắng và tím. Một làn
nguyên khí dao đông kinh người tản ra xung quanh. Vô số nguyên khí trong trời
đất, bị khoảng chân không dồn nén, sau đó lại bị Lôi khí hung tàn làm cho nổ
tung. Những tiếng nổ rung chuyển trời đất, vang lên trong khoảng không xung
quanh người Lục Thanh.

“Oành...”

Con bọ cạp độc bị biến thành màu trắng vài tím bị nguyên khí dồn ép liền tan
biến. Mà thanh thần kiếm Phong Lôi trong tay Lục Thanh cũng thu nhỏ mười
trượng. Lúc này, thanh thần kiếm Phong Lôi chỉ còn năm mươi trượng tiếp tục
với uy thế kinh người chém vào đầu lão nhân mặc áo đen ở cách đó ba mươi
trượng.

Đối mặt với cái chết uy hiếp, lão nhân áo đen bất chấp tất cả. Chỉ thấy khuôn
mặt màu lam đen của lão chợt xuất hiện một tia máu quái dị. Đồng thời, những
lỗ chân lông trên thân thể lão cũng trào ra từng giọt máu. Trong phút chốc,
toàn bộ thân thể của lão nhân bị bao vây trong một quả cầu đỏ như máu.

Một làn ánh sáng màu hồng chói mắt loé lên. Đồng thời, thanh thần kiếm Phong
Lôi cũng chém lên trên quả cầu máu.

“Vù...”

Lão nhân kêu lên một tiếng thảm thiết, nương theo một vệt sáng đỏ như máu loé
lên phía chân trời rồi biến mất. Trên bầu trời chỉ còn lại một chum mưa máu
nóng bỏng. Khí thế vẫn không giảm, thanh thần kiếm Phong Lôi chuyển hướng về
phía con đường lớn trong trấn Triêu Dương, bổ về phía Địa Huyệt Ma Chu vương.

- Tránh ra mau. – Âm thanh của Lục Thanh vang lên mang theo một thứ uy nghiêm
của Phong Lôi. Vào lúc này, đám tống dân nghe thấy lới nói của hắn chẳng khác
nào tiếng nói của một vị thần từ trên cao vọng xuống.

- Là trấn thủ đại nhân. – Đám dân trong trấn nhận ra tiếng nói của Lục Thanh
lại trào nước mắt. Bọn họ vung thanh kiếm trong tay, đưa đám tông dân cũng
đang khóc nức nở ra cách mười trượng theo đường tắt.

“Chít...”

Đối mặt với uy áp mênh mông như biển rộng của thanh thần kiếm Phong Lôi, đặc
biệt là Lôi khí mạnh mẽ trong đó khiến cho Địa Huyệt Ma Chu vương chẳng còn
sức mà giơ chân lên, chỉ có thể gầm rít nhìn thanh thần kiếm Phong Lôi đang hạ
xuống. Trong ánh mắt hận thù của đám tông dân, ánh sáng màu tím của tia sét
cùng với cơn gió trời màu trắng quấn quanh Địa Huyệt Ma Chu vương vào bên
trong. Thậm chí ngay cả một tiếng rít thảm thiết cũng không hề có, thanh thần
kiếm Phong Lôi cứ thế mà chém xuống mặt đất con đường lớn trong trấn Triêu
Dương.

“Ầm...”

Mặt đất xuất hiện vô số khe nứt, đất đá bay đầy trời. Đồng thời, một làn khí
khuếch tán ra xung quanh khiến cho những căn nhà đá, gỗ kiên cố xung quanh
cũng nghiêng ngã. Thanh thần kiếm Phong Lôi dài năm mươi trượng chém sâu vào
trong lòng đất.

Nơi mũi kiếm, một khe nứt kéo dài về phía trước, thẳng đến tận cửa trấn mới
dừng lại.

Lúc này, bốn tiếng rít gió từ ngoài trấn vọng tới. Cho dù cách xa tới mấy trăm
trượng nhưng bốn người Nhiếp Thanh Thiên vẫn thấy rõ đượng thanh thần kiếm
khổng lô cùng với những tiếng nổ, gió rít ầm ầm trên bầu trời.

Kinh hãi trong giây lát trước chiêu kiếm mạnh mẽ của Lục Thanh, bốn người bọn
họ liền thấy được những bông tuyết đang phấp pháo bay trong không trung cùng
với một màu đỏ nhuộm khắc trấn Triêu Dương.

Trấn Triêu Dương vào lúc này, chính xác giống như màu hồng của mặt trời đang
lên. Chỉ có điều màu hồng đó không phải do ánh năng mặt trời mà là máu tươi
của mấy ngàn người nhuộm lấy. Mùi máu tanh nồng nặc cùng với sát khí của chưa
tới ngàn tông dân hợp lại một chỗ khiến cho tâm cảnh của bốn vị Kiếm Chủ cũng
phải dao động.

Có lẽ cái chết chẳng có gì đáng sợ. Bốn người Liệt Quang, cho dù là Nhiếp
Thanh Thiên cũng có thể thản nhiên đối mặt với nó. Nhưng thảm cảnh của trấn
Triêu Dương lúc này, khắc nơi đầy thi thể nằm la liệt. Tất cả đều là những
tính mạng vô tội thì cho dù thần nhìn thấy chỉ sợ cũng phải nổi giận.

Liệt Quang tu luyện kiếm khí hệ Hoả, tính tình nóng nảy. Trong nháy mắt đôi
mắt của lão đỏ như máu, nhìn toàn thân Lục Thanh nhuộm đầy máu, trong lòng lão
lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ.

- Đám súc sinh này chết đi. – Kiếm khí hệ Hoả bốc lên ngùn ngụt, toàn thân
Liệt Quang toả ra ánh sáng màu hồng, phóng về phía trấn Triêu Dương. Ba người
Nhiếp Thanh Thiên cũng nổi giận gầm lên, hướng về phía đàn Địa Huyệt Ma Chu
đang hấp hối mà huy động kiếm khí.

Cả ba đều dốc hết sức ứng phó. Bởi vì bọn họ biết rằng, chỉ cần chậm có tích
tắc thôi là có biết bao nhiêu tông dân bị Địa Huyệt Ma Chu trước khi chết cố
giãy dụa mà nằm xuống. Bao nhiêu thi thể dân trong trấn phủ trên mặt đất như
thế là quá đủ rồi.

Trong thời gian gần nửa nén nhanh, gần trăm con Địa Huyệt Ma Chu đã đền tội
tất cả. Khoảng khắc mà con Địa Huyệt Ma Chu cuối cũng bị giết, tất cả tông dân
đều ngã quỵ trên mặt đất, cất tiếng khóc khản đặc.

- Báo thù. Mẹ! Con đã báo thù cho người rồi. - Một gã đàn ông bị cụt chân,
nước mắt đỏ như máu, vung cây côn gỗ trong tay, cứ thế mà đạp lên cái đầu cảu
con ma chu đã bị chẻ làm đôi. Bên cạnh hắn, vô số tông dân vẫn không chịu bỏ
qua cái xác của ma chu, dùng hết sức mà chặt chém. Cho dù là ma chu đã bị chém
thành hai mảnh thì cũng bị họ đập cho tới khi nát bét.

- Thanh nhi. – Nhan Như Ngọc dẫn theo hai bà lão chạy tới đầu con đường lớn.
Vào lúc này, Lục Thanh ngay cả việc ngồi xếp bằng cũng không làm được. Kinh
mạch toàn thân hắn vốn cứng rắn là thế mà bây giờ cũng nứt hết tất cả. Khắp
người hắn nhuộm đầy máu tươi, chỉ cần cử động nhẹ là có cảm giác cơ bắp trên
người như bị xé rách.

Trong đan điền, Phong Lôi kiếm chủng vốn luôn toả ra ánh sáng thì bây giời
hoàn toàn tăm tối, không còn một chút kiếm nguyên nào bên trong. Điều động khí
Phong Lôi như vậy, cho dù bây giờ, thần thức của Lục Thanh gần tương đương với
Kiếm Chủ đại thiên vị cũng gần như mất hết. Thậm chí, dãi ngân hà thần thức
vốn luôn sáng chói cũng gần như tan biến.

Có thể nói, tình hình của Lục Thanh lúc này hoàn toàn không ổn. Phát ra hết
mức có thể của chiêu kiêm Phong Lôi dẫn ngay cả tâm niệm của hắn cũng dường
như cạn kiệt, đừng nó là có ý nghĩ vận chuyển kiếm nguyên công để hồi phục.
Cho dù hắn muốn thì cũng chẳng còn sức.

Cố gắn ngẩn đầu, Lục Thanh mỉm cười, nói:

- Mẹ! Con không có việc gì.

- Làm sao mà không việc gi? – Hai mắt Nhan Như Ngọc đẫm lệ, vuốt ve gò má của
Lục Thanh:

- Cha con đi. Mẹ chỉ còn lại có mình con là thân thiết. Con không thể để mẹ
lại một mình.

Hai ba vì nhìn Lục Thanh lớn lên từ bé cũng không kìm được đưa tay lên lau
nước mắt.

Bốn đạo kiếm quang hiện lên, Nhiếp Thanh Thiên lao tới. Hắn đưa tay nắm lấy
tay phải của Lục Thanh, tản ra thần thức. Một lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm.

- Thế nào? – Nhan Như Ngọc vội vàng hỏi.

- Bá mẫu yên tâm. Lục sư huynh có được kỳ ngộ trước đây, nên trong cơ thể đã
có một thứ lực lượng tinh khiết chữa trị kinh mạch. Chỉ có điều, kiếm nguyên
trong kiếm chửng của hắn gần mất hết, chỉ còn lại cái võ. Cần phải chờ Triệu
sư đệ tới đây, nhờ Phong Lôi kiếm khí của hắn dẫn động kiếm khí bản nguyên
trong kiếm chủng. Nếu không, cứ để kiếm chủng co khoảng không lại trong một
thời gian càng lâu càng bất lợi.

- Chúng ta đi tìm Triệu Thiên Diệp nhanh. - Mặc dù Nhan Như Ngọc cũng là kiếm
giả nhưng vào lúc này cũng không còn có được sự bình tĩnh, cúi người định ôm
lấy Lục Thanh.

- Bá mẫu không nên. – Nhiếp Thanh Thiên giữ lấy thân thể Lục Thanh:

- Vào lúc này, cho dù là tinh thần, ý niệm trong đầu của Lục sư huynh đều gần
như không còn, sẽ không chịu đựng nổi di chuyển. Triệu sư đệ đang đi sau chúng
ta, sẽ tới rất nhanh.

Nghe Nhiếp Thanh Thiên nói vậy, Nhan Như Ngọc mới sững sờ đứng lên. Lúc này,
nàng còn đâu sự uy nghiêm của một vị phu nhân trong một gia tộc lớn.

Cảnh tượng nhất thời trở nên an tĩnh. Có không ít tông dân nén khóc, tập tễnh
từ xa đi lại, quỳ xuống trước mặt Lục Thanh. Rồi từ từ, mọi người từ các
phương hướng trong trấn Triêu Dương tụ lại đây. Không ai nói một tiếng, chỉ
lẳng lặng quỳ xuống. Thoáng cái, gần ngàn người sống sót đều quỳ xuống trước
mặt Lục Thanh.

- Này... - Liệt Quang cảm thầy kinh ngạc nhìn đám đông tông dây trước mặt mà
không biết nói gì.

Tần Minh chỉ thở dai một cái thật sâu, nhưng không ngăn cản, lên tiếng:

- Đây là bọn họ tạ ơn với Lục Thanh. Nếu không có Lục Thanh trấn áp thì chỉ
sợ bây giờ chẳng còn người nào có thể sống trước mặt chúng ta.

Thân là Kiếm Chủ chuẩn đại sư, ngay từ đầu khi Tần Minh đến đây đã hiểu ngay
tình trạng đám Địa Huyệt Ma Chu đang nằm đơ dưới đất.

Linh thú muốn tới ngũ giai phải độ Lôi kiếp mà biến hình. Vì vậy mà so với dã
thú bình thường cùng với sinh linh khác, sự sợ hãi của linh thú đối với Lôi
khí luôn khắc sâu trong tâm. Nếu như không nhờ Lục Thanh hội tụ khí Phong Lôi
thì cho dù bất cứ một vị kiếm chủ nào tới đây cũng không thể chế ngự toàn bộ
ma chu. Có thế nói, toàn bộ kiếp nạn này là do Lục Thanh cứu lại.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #221