Người đăng: Ma Kiếm
- Biết là tốt rồi. Nhanh chóng thả ta ra. Nếu không toàn bộ ma chu của các
tông môn Nhân đạo chúng ta thả ra hết thì gốc rễ của tông môn các ngươi hoàn
toàn đoạn tuyệt. - Quái nhân phát ra tiếng cười quái dị, giống như tìm được
chỗ dựa, nét mặt trở nên kiêu ngạo.
Lục Thanh biến sắc, giơ chân lên, chẳng hề do dự đạp mạnh xuống một cái.
Một tiếng răng rắc vang lên. Với mấy ngàn cân sức mạnh, thân thể của gã quái
nhân làm sao có thể sánh được với một thanh kiếm bát phẩm. Mà cho dù là một
thanh kiếm bát phẩm cũng bị đạp gãy chứ nói gì thân thể quái nhân.
Cái chân phải của quái nhân sau cú đạp của Lục Thanh liền nát bét. Một làn máu
màu xanh biết chảy ra đất. Tuy nhiên, quái nhân vẫn ương ngạnh, cắn chặt răng
không thốt ra một tiếng.
Bốn người Tần Minh đứng bên cạnh thấy động tác của Lục Thanh chẳng hề thương
xót. Nếu như đó là bọn họ thì còn tàn nhẫn hơn Lục Thanh gấp mấy lần.
- Nói mau! Đàn ma chu khác của các ngươi muốn qua đâu để vào Tử Hà tông? -
Liệt Quang quát lên.
- Muốn ta nói cho các ngươi? Nằm mơ à? Sớm muộn gì cũng chết, tại sao ta phải
nói cho các ngươi. - Cất tiếng cười giễu cợt, khuôn mặt tái xanh của quái nhân
hơi co quắp rồi quay đầu đi.
- Ngươi! - Nhất thời, Liệt Quang tức muốn nghẹn thở, mặt đỏ bừng. Chân phải
của hắn xuất hiện kiếm khí hệ Hỏa đang định dẫm xuống chân khác của quái nhân.
- Khoan đã.
- Ngươi muốn thế nào? - Sắc mặt Liệt Quang hơi khó chịu, nhìn Lục Thanh chằm
chằm.
- Ta có cách làm cho hắn mở miệng.
- Ngươi có... - Mấy người Liệt Quang sửng sốt. Dù sao thì quái nhân cũng là
Kiếm Chủ. Ý chí của Kiếm Chủ đâu có thể phá hủy một cách dễ dàng. Vì vậy mà
khi Lục Thanh nói có cách khiến cho bốn người bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
Bước lên từng bước, rồi trong ánh mắt khó hiểu của bốn người Tần Minh, Lục
Thanh vươn hai tay. Trong không khí nhất thời hội tụ vô số điểm sáng màu tím.
- Dừng tay! Ngươi dừng tay lại cho ta. - Chẳng ngờ vào lúc này, quái nhân lại
hoảng sợ như vậy. Đôi mắt của hắn sợ hãi nhìn quả cầu sét màu tím đang xuất
hiện giữa hai tay Lục Thanh. Khí Lôi nhất thời xuất hiện dầy đặc trong phạm vi
không gian một trượng.
"Quả nhiên!"
Nhìn trên người quái nhân từ từ bốc lên một làn khói xanh, Lục Thanh cười lạnh
trong lòng. Diệp lão vừa mới nói cho hắn, kiếm giả tu luyện Ngũ Độc Kiếm Khí,
thậm chí là kiếm giả Nhân đạo không tu luyện năng lượng bản nguyên của trời
đất luôn có một sự sợ hãi bẩm sinh đối với Lôi khí. Đặc biệt là một ít Kiếm
Nguyên công tàn độc thì rất nhiều Lôi khí đủ khiến cho kẻ đó hình thần câu
diệt, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.
Cái chết có lẽ cũng không đáng sợ, nhưng hình thần câu diệt thì thực sự biến
mất trong trời đất. Cho dù có là Kiếm Chủ chuẩn đại sư cũng phải suy nghĩ. Hơn
nữa, vào lúc này, nhìn vẻ mặt của quái nhân vừa rồi ngay cả bàn chân nát bét
cũng chẳng rên lên một tiếng nhưng khi nhìn thấy quả cầu sét trong tay Lục
Thanh lại đau đớn một cách khó hiểu thì có thể tưởng tượng được quái nhân phải
chịu đau khổ thế nào.
Với kiến thức vài chục năm của ba người Tần Minh cũng có thể đoán ra được một
chút. Ánh mắt của họ nhìn Lục Thanh đã hoàn toàn thay đổi. Mà đây cũng là lần
đầu tiên, ánh mắt Nhiếp Thanh Thiên nhìn Lục Thanh có chút khác lạ. Bởi đây
cũng là lần thứ nhất, hắn không thể nhìn thấu được Lục Thanh.
Đối mặt với uy hiếp hình thần câu diệt, cuối cùng thì sự cao ngạo của quái
nhân cũng phải gục xuống.
- Khu vực tông môn Nhân đạo các ngươi tại sao lại động thủ đối với Tử Hà tông
chúng ta và khu vực tông môn Thiên đạo xung quanh?
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dịch Thủy một cái, quái nhân mở miệng nói:
- Việc này thì phải hỏi tông chủ các ngươi xem các cuối cùng các ngươi chiếm
được cái gì mà làm cho bốn đại tông môn cấp Thanh Phàm chúng ta phải vất bỏ tị
hiềm trước đây hợp tác lại với nhau để chinh phạt các ngươi.
- Bảo vật quan trọng? - Năm người Lục Thanh đều sửng sốt. Bọn họ chưa từng
nghe thấy lời đồn như vậy. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt của năm người có sự
thay đổi. Lời nói của quái nhân có thể rất đúng. Chinh phạt khu vực tông môn
cần phải tốn rất nhiều công sức. Nếu như không thu hoạch được cái gì thì người
ta sẽ không dại gì mà bỏ ra một cái giá lớn để xuất binh. Chưa kể, khu vực
tông môn Thiên đạo cùng với khu vực tông môn Nhân đạo luôn không hề qua lại
với nhau. Lần này làm như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.
- Đàn ma chu khác của các ngươi để ở đâu? Tin tức mà chúng ta có được thì lần
này tới Tử Hà tông chúng ta có tới gần ngàn con. - Âm thanh của Lục Thanh lạnh
lẽo. Nghĩ tới số lượng Địa Huyệt Ma Chu nhiều như vậy có nghĩa là đã có tính
mạng của vạn người chui vào miệng chúng. Loại ma thú tàn nhẫn như vậy nhất
định phải giết hết mới được.
- Gần ngàn con? Làm gì có nhiều như vậy? - Quái nhân tự cười giễu cợt.
- Đó chỉ là tin tức mà liên minh mấy tông môn cố ý thả ra để hù dọa các
ngươi. Địa Huyệt Ma Chu nuôi dưỡng đâu phải dễ dàng. Cho dù tông môn chúng ta
nuôi dưỡng bao nhiêu năm những cũng mới chỉ có được ba ngàn con, làm sao có
thể xuất ra hết. Chúng ta chỉ muốn mượn điều đó để gây áp lực đối với các
ngươi mà thôi. Ngoại trừ hai trăm chín mươi lăm con ở đây ra cũng chỉ còn gần
trăm con khác đang bí mật vào từ hướng Đông.
- Phía Đông? - Lục Thanh biến sắc. Phía Đông đúng là hướng của trấn Triêu
Dương. Quả cầu sét trong tay suýt chút nữa thì tản ra khiến cho quái nhân run
lẩy bẩy.
- Nói! Từ phía Đông làm gì? - Thấy thần sắc của Lục Thanh thay đổi, bốn người
Nhiếp Thanh Thiên cũng biết hắn đang lo lắng, đều trợn mắt nhìn quái nhân.
Bị bốn đại Kiếm Chủ nhìn như vậy cho dù cũng là Kiếm Chủ nhưng quái nhân vẫn
cảm thấy sợ hãi, ngoan ngoãn mở miệng nói:
- Còn có thể làm gì? Theo kế hoạch thì hai Kiếm Chủ chúng ta làm tiên phong,
phối hợp theo hai hướng, cùng phá hủy thành Triêu Dương và các thôn trấn xung
quanh. Căn cứ theo thời gian thì với tốc độ của lão bất tử đó cũng có lẽ
đến...
- Ngươi...
Quái nhân còn chưa nói xong, trên người Lục Thanh đã tỏa ra sát khí nồng nặc.
Trong tay phải hắn nhanh chóng ngưng tụ một quả cầu sét màu tím, rồi chẳng hề
do dự ấn thẳng lên người quái nhân.
"Xoẹt..."
Trong ánh mắt hoảng sợ của đám đệ tử nội tông, quái nhân hét lên một tiếng
thảm thiết rồi kháp người tỏa ra những tia chớp rồi bốc lên từng làn khói xanh
đen.
Lục Thanh nắm chặt tay phải, quả cấu sét nổ tung khiến cho thân thể quái nhân
cũng phát nổ theo.
Dẫm mạnh lên mặt đất một cái khiến cho mặt đất xuất hiện mấy vết nứt dài cả
trượng. Phong Lôi kiếm khi bộc phát mạnh mẽ khiến cho Lục Thanh bay lên trời,
nhanh chóng lao về phía trấn Triêu Dương, chẳng hề để lại một câu.
Đứng ở đó, Nhiếp Thanh Thiên đảo mắt nhìn đám đệ tử nội tông, Triệu Thiên
Diệp, Đoạn Thanh Vân, Dư Cập Hóa và Vũ Văn Nộ cùng với Lăng Tiêu rồi lao lên
đuổi theo Lục Thanh.
- Chúng ta đi! Các ngươi đuổi theo sau. - Tần Minh trầm giọng quát lên đối
với những người còn lại sau đó cùng với hai người Liệt Quang phóng lên không
trung đuổi theo Lục Thanh.
Lục Thanh thi triển Phong Lôi bộ tới cực hạn. Chất dịch Kiếm Nguyên trong
người chẳng hề tiếc cứ thế dốc vào trong Đan Điền, bổ sung Kiếm Nguyên tiêu
hao. Cứ như vậy, tốc độ của Lục Thanh như một tia chớp lao thẳng về phía trấn
Triêu Dương.
Phía sau, sau vài nhịp hô hấp, bốn người Tần Minh chỉ còn thấy thấp thoáng
bóng dáng của Lục Thanh. Cả bốn người nhìn nhau mà hoảng sợ. Đây là lần đầu
tiền, bọn họ được thấy Lục Thanh dốc hết sức thi triển Phong Lôi bộ. Cho dù là
Nhiếp Thanh Thiên cũng là lần đầu tiên thấy được Lục Thanh có tốc độ như vậy.
Ngay cả Tốn Phong bộ của hắn cũng không thể sánh bằng.
Trên bầu trời một vệt sáng màu xanh tím lướt qua để lại phía sau những tiếng
nổ kinh người.
Vào lúc này, cánh trấn Triêu Dương một khoảng ba dặm, trên một sườn dốc có một
người quấn một tấm vải màu đen, lưng đeo một thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm
cũng màu đen đang đứng im. Không khí xung quanh dường như sợ hãi đối với người
đó. Bên ngoài người hán có một làn khói đen bao phủ khiến cho không một ai có
thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn như thế nào. Tuy nhiên, nhìn thân hình cũng có
thể đoán đó là một người trung niên.
Một lúc lâu sau, kiếm giả mặc đồ đen quay đầu nhìn về phía sông Lệ Thủy phát
ra một tiếng hừ lạnh:
- Tên tiểu tứ thối không dám tới sao? Như vậy bao nhiêu đồ ăn ngon ở đây, bảo
bối của ta sẽ hưởng hết.
Âm thanh của kiếm giả mặc đồ đen hùng hậu khiến cho người ta không thể phán
đoán được tuổi tác. Nhưng qua âm thanh hung dữ của hắn có cảm giác như không
phải thực sự là con người. Nếu như không nhìn hình dạng của hắn mà chỉ bằng
vào sự cảm ứng thì chỉ sợ rằng đó chính là một con mãnh thú đang đói.
Đồng thời, một đạo thần thức quái dị dao động từ mi tâm của kiếm giả áo đen
truyền ra xung quanh khiến cho trên sườn dốc ngay cả những ngọn cỏ cũng phải
run rẩy. Rồi lập tức, một con Địa Huyệt Ma Chu cao hai trượng từ dưới đất chui
lên. Cái đầu lâu dữ tợn của nó cùng với đôi mắt đỏ như máu không giấu được sự
hưng phấn. Hai cái răng nanh trên miệng cứ đập vào nhau phát ra những tiếng
động giống như sự va chạm của sắt thép. Từng giọt nước bọt thối hoắc từ trong
miệng nó rơi xuống đất khiến cho mặt đất xuất hiện những cái hố cùng với mùi
hôi kinh người.
- Các bảo bối, cứ tận tình mà thưởng thức đi. - Kiếm giả áo đen chẳng hề
kiêng nể, cất tiếng cười điên cuồng. Thân hình lão từ từ nâng lên không trung,
rồi rơi xuống trên một con Địa Huyệt Ma Chu Vương.
"Chít..."
Địa Huyệt Ma Chu Vương vừa phát ra miệng tiếng kêu chói tai, gần trăm con ma
chu cũng đồng loạt xuất hiện. Những cái chân cứng cỏi dài hơn trượng đủ giúp
chúng có khả năng nhảy xa kinh người. Mỗi một con Địa Huyệt Ma Chu có thể bật
xa tới mười trượng, cao bảy tám trượng. Con Địa Huyệt Ma Chu Vương lại càng
mạnh hơn. Thân thể cao bốn trượng của nó chỉ cần khẽ động là trên mặt đất xuất
hiện bốn đám bụi, bùn đất bay tung tóe mà vượt qua hai mười trượng. Hơi thở
hung dữ của nó chẳng hề che giấu cứ vậy mà tản ra xung quanh.
Tiếng kêu hung dữ của trăm con Địa Huyệt Ma Chu gần như trong chốc lát truyền
khắp các thôn trấn trong phạm vi vài dặm xung quanh.