Bố Trí, Quái Nhân


Người đăng: Ma Kiếm

Ở phía bên dưới, tâm thần Liệt Quang rung động không thôi. Hắn thật sự không
ngờ, Lục Thanh lại dám bằng vào thân thể xác thịt mà tiếp dẫn Thiên Lôi. Đây
không phải là Lôi khí bình thường ngưng kết, mà chân chính la Thiên lôi đến từ
lôi vân. Nghe đồn đó là hình phạt của trời đất khi Kiếm Hoàng độ lôi kiếp.

“Điều này sao có thế.” Không riêng gì hai lão nhân, Niếp Thanh Thiên đứng bên
cạnh cũng kinh hãi. Chiêu kiếm này của Lục Thanh thật bá đạo.

Không khí xung quanh Thiên Lôi cụ kiếm liên tục bị chấn nát, lộ ra một mảnh
chân không, Thiên Lôi vừa xẹt qua, khí hệ Hoả trong không trung liền bị tiêu
tán.

Quả cầ lửa màu lam do Kiếm khí hệ Hoả ngưng tụ thành trong nháy mắt bị chém
thành hai nửa. Lại bị Thiên Lôi xẹt qua, chưa kịp tan ra đã tiêu biến mất
trong hư vô.

Phốc

Lôi kiếm phóng tới như tia chớp. Nhất thời máu huyết bay tung toé, Liệt Quang
đến phản ứng còn chưa có đã bị Thiên Lôi cự kiếm xẹt qua, đánh bay đi.

Thiên Lôi cự kiếm thế không giảm, đánh thẳng vào mặt đất bên dưới.

Oanh

Trên mặt đất xuất hiện đầy lôi điện tán loạn. Ở trước mặt mọi người xuất hiện
một khe rãnh không biết sâu bao nhiêu, dài hơn năm mươi trượng, trộng đến mấy
trượng, khe rãnh kéo dài đến tận bờ sông Lệ Thuỷ, để lại chung quanh mặt đất
nứt nẻ khô cằn.

Lôi quang tán đi, Lục Thanh từ trên không trung hạ xuống. Sắc mặt hắn có chút
tái nhợt, trên khoé miệng còn có một chút máu chảy ra. Chiêu thức Tử Tiêu
Phong Lôi Dẫn này chính là thành quả hơn một tháng hắn ở nhà lĩnh ngộ ra.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thi triển. Vốn lục Thanh tưởng rằng bằng vào
thân thể có thể so sánh với thanh kiếm bát phẩm, đủ để tiếp dẫn Thiên Lôi.
Nhưng không nghĩ đéên hắn vẫn xem nhẹ sự bá đạo của Thiên Lôi. Trong khoảng
khắc, khi bị Thiên Lôi nhập thể, kinh mạch toàn thân của hắn đã bị tổn thương.

Nhưng may mắn hắn tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh. Lại sử dụng hai giọt Huyết
Sát Kiếm Nguyên dịch là dịu đi kinh mạch bị thương. Nhưng uy lực của chiêu Tử
Tiêu Phong Lôi Dẫn này vẫn kiến Lục Thanh rất hài lòng. Chỉ mới tiếp dẫn Thiên
Lôi đã có hiệu quả như thế, đợi cho thân thể hắn đạt tới trình độ cửu phẩm
hắng có thể đồng thời tiếp dẫn cả Thiên Lôi cùng Thiên Phong. Đến lúc đó cho
dù gặp phải Kiếm chủ đại thiên vị, hắn cũng vó vốn liếng để liều mạng.

Lục Thanh ngẩng dầu lạnh lùng nhìn Liệt Quang ở cách đó không xa. Lúc này
trông Liệt Quang thê thảm vô cùng, bộ võ y trên người toàn bộ nát vụn, một
cánh tya trái không cánh mà bay. Trên mặt hắn lộ vẻ không cam lòng nhưng ánh
mắt vẫn rất bình tĩnh.

“Hôm nay ta phế một cánh tay của ngươi để khiển trách. Cho dù ngươi là tiền
bối của ta thì cũng phải lấy lý mà xem việc. Nếu còn có lần sau, chi dù bị
trục xuất tông môn, ta cũng sẽ dùng toàn lực giết ngươi!.” Ánh mắt Lục Thanh
loé lên, lới nói lộ ra vẻ quyết tâm.

Hừ lạnh một tiếng, Liệt Quang cố gắng đứng dậy nói:” Nếu ta đã bị đánh bại, về
sau tất nhiên sẽ không tìm ngươi gay phiền toái nữa. Chỉ cần Lục Thanh ngươi
đi đến chỗ nào, thì Liệt Quang ta nhất định nhượng bộ thoái lui.” Trên đầu
ngón tay hắn loé ra Kiếm Nguyên, che lại kinh mạch bị đứt của cánh tay trái.

Không ai mở miệng nhiều lời, đội nhân mã của Triểu Thiên Diệp lập tức đi tới
gần.

Chỉ mới ngồi sếp bằng một lúc, Lục Thanh và Liệt Quang đã đồng thời đứng đậy.
Sau đó những người có mặt được chia làm năm tổ, mỗi tổ có bốn người, do năm vị
sư jhuynh có tu vi cao nhất làm đội trưởng. Rất nhanh đoàn người đã chia ra
năm phương hướng mà đi. Mọi người ước định lấy Kiếm Khí để làm báo hiệu. Nếu
cần triệu tập khẩn cấp thì phát ra ba đạo Kiếm khí. Mà bọn Lục Thanh, Niếp
Thanh Thiên năm Kiếm chủ sẽ phụ trách quan sát và bảo vệ khu vực trên không
của năm khu vực tra xét.

Mà để phòng ngừa hai người Lục Thanh cùng Liệt Quang có xung đột, hai người
lão nhân râu dài là tần Minh – phong chủ của núi Thuý Vi cùng vị còn lại là
Dịch Thuỷ - phong chủ của núi Thiên Thuỷ đều phân công tách ra. Niếp Thanh
Thiên được phân công ở khu vực bên trái khu vực của Lục Thanh.

Sau khi Lục Thanh và Liệt Quang chiến đâu, ánh mắt hai vị phong chủ Tần Minh
và Dịch Thuỷ nhìn về phía Lục Thanh khác hẳn. Đó là sự nhìn nhận chân chính
cùng kiêng kị đối với cường giả. Tuy rằng bọn họ tiếp xúc cùng Lục Thanh không
lâu nhưng sự quyết đoán của hắn cũng khiến bọn họ ghi tạc trong lòng.

Hiện giờ là thời điểm quan trọng nên sau khi phân phối công việc xong mọi
người đều lập tức xuất phát đến vị trí nhiệm vụ của mình. Những tên trấn vệ
cũng được phái đi bảo vệ nhiều khu vực phạm vi lớn. Vốn không phải làm như vậy
nhưng Địa Huyệt Ma Chu lại có năng lực di chuyển trong lòng đất nên dãy núi
liên miên đối với chúng không hề có chút trở ngại. Để phòng ngừa tình hứông
bất ngờ, kể cả một ít ngọn núi cùng với khu vực rừng cây lớn đều bị đưa vào
phạm vi phải tra xét.

Về phần đám thành vệ ước chừng có trăm người, cũng chia làm năm tổ, đều tự đi
theo đám đệ tử nội tông.

Lập tức, Lục Thanh cùng Niếp Thanh Thiên hướng về phía Tây bay đi. Hai người
bay cao không quá năm mươi trượng, đó cũng là độ cao tốt nhất để giám thị mặt
đất, nếu bay cao hơn nữa thì sẽ ra khỏi phạm vi thần thức của hai người.

Phi hành hơn nửa canh giờ, hai người mới hạ xuống đất nghỉ ngơi một lát rồi
lại tiếp tục. Lúc này Lục Thanh cảm thấy kinh mạch bị tổn thương lúc trước đã
không còn có trở ngại nữa. Hiên giờ hắn đã tiến vào cảnh giới Kiếm Chủ, thân
thể vốn cường hãn của hắn được têin thiên Phong Lôi khí tầy luyện, năng lực
khôi phục đã đạt tới một mức độ không tưởng.

Nhìn xuống bên dưới, trên mặt đất có một đội kiếm giả thành vệ. Bên đường còn
có một ít người dân sống ven sông ngoan cố không chịu di dời. Trầm ngâm một
lúc, Lục Thanh nói:” Tại sao không thấy người của Kiếm Thần Điện. Chẳng lẽ
phát sinh chuyện lớn như vậy mà họ không can thiệp vào?.”

“ Kiếm Thần Điện? ” Niếp Thanh Thiên nghe vậy sửng sốt, lập tức lắc đầu nói:”
Kiếm Thần điện chính là nơi duy trì để Kiếm Đạo truyền bá. Bọn họ có thể trở
giúp chống đỡ các thiên tai lớn. Nhưng sự tranh chấp chinh phạt của các công
môn thì họ sẽ không nhúng tay vào.”

“ Vì cái gì?”

“Trong Thập Vạn Đại Sơn các tông môn đâu chỉ có hơn một nghìn. Muốn có hoà
bình là khó có khả năng. Việc này khó mà nói rõ ràng được. Tuy rằng Kiếm Thần
Điện rất mạnh nhưng không thể chiếu cố hết mọi việc được. Cho nên chỉ cần
không phải trên hai mươi tông môn chinh phạt lẫn nhau và không có tông môn
trên cấp Kim Thiên nhúng tay vào thì Kiếm Thần Điện sẽ không nhúng tay vào.
Mấy vạn năm qua đó đã thành cách đối xử của Kiếm Thần Điện.” Niếp Thanh Thiên
nói một cách đầy thâm ý.

Lục Thanh nghe cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Niếp Thanh Thiên. Ở thế
giới lấy Kiếm Đạo làm hàng đầu thì sự hoà bình cũng chỉ trở ngại cho sự phát
triển của Kiếm Đạo mà thôi. Chỉ có chiến đấu không nhừng thì Kiếm giả mới
không ngừng vươn lên, mới có được thu hoạch to lơn.

Trải qua nửa ngày ngự không phi hành, rốt cuộc Lục Thanh cũng đã tới khu vực
mà hắn phụ trách. Đây là khu vực ầu nguồn của sông Lệ Thuỷ. Hai bên là núi
rừng rậm rạp uốn lượn chập trùng. Lúc trước ở đây cũng có hai thôn trang nhỏ,
nhưng sau khi người dân tạm thời chuyển đi thì chỗ này trở thành chỗ bọn Lục
Thanh dừng lại nghỉ chân.

Một đội thành vệ liền tản ra vào trong thôn nhỏ tìm đồ ăn. Bởi vì người dân
vội vàng di dời cho nên trong thôn còn rất nhiều lương thực, nên bọn họ dễ
dàng tìm được. Sau khi ăn cơm xong, đám đệ tử nội tông bắt đầu dắt đội thành
vệ tiến hành tuần tra phạm vi khu vực hai mươi dặm. Trong đội ngũ đệ tử đi
theo Lục Thanh có Triệu Thiên Diệp cầm đầu, còn có Dư Cập Hoá, Vũ văn Nộ và
Đoạn Thanh Vân. Cầm đầu đội ngũ tra xét khu vực cùng Lục Thanh chính là Triệu
Thiên Diệp, mà Vũ văn Nộ cũng xin đi theo. Hắn cùng với Dư Cập Háo đã nảy sinh
tình bằng hữu sau khi trải qua trận đấu lúc trước.

Đứng trên bầu trời, chờ cho mọi người tản đi hết, Lục Thanh mới lấy từ trong
người ra ba viên đá hệ Thổ tản ra khí hệ Thổ mênh mông. Trên bàn tay Lục Thanh
bỗng hiện lên một đạo Phong Lôi Kiếm Khí sắc bén, rồi soa hai tay vào nhau, bị
Lục Thanh sử dụng đến mấy ngàn cân lực lượng tác động vào, ba khối đá hệ Thổ
cứng rắn liền hoá thành bụi phấn.

Dựa theo lời của Diệp lão, Địa Huyệt Ma Chu có thể sinh ra đá hệ Thổ. Mà đồng
dạng dá hệ Thổ cũng có lực hấp dẫn rất lớn đối với chúng nó. Lục Thanh lập tức
rải bụi phấn đá hệ Thổ vào khu vực vài dặm bên dưới. Nếu ma chu mà ở gần đây
thì nhất định sẽ bị hấp dẫn. Lục Thanh tin nếu có động tĩnh gì thì với tốc độ
của hắn có thể tới rất nhanh.

Mà ngay tại thời đểim mọi người còn đang bố trí nhân thủ. Ở cách bờ sông Lệ
Thuỷ khoảng mười dặm, trong Tứ Giới Sơn Mạch, có một quái nhân đang lơ lửng
đúng giữa không trung, trên đỉnh một ngọn núi cao gần trăm trượng. Quái nhân
này mặc một bộ quần áo màu xám rách nát, bên trên còn dính đầy bùn đất. Nhìn
hắn giống như bị chôn ở trong lòng đất mấy tháng vậy.

Đặc biệt khuôn mặt của hắn tái xanh trông như khuôn mặt người chết. Cơ mặt
cứng ngắc, không có biểu tình giống như một cương thi. Nếu lúc này Lục Thanh ở
đây thì có thể nhận ra ngay quái nhân này chính là gã kiếm giả Nhân Đạo tu
luyện Ngũ Độc Kiếm khí đã bị hắn doạ cho bỏ chạy.

Trên mặt quái nhân lộ ra nụ cười dữ tợn. Ngay sau đó, từ giữa mi tâm hắn hỗng
có một tầng sóng gợn vô hình khếch tán ra núi rừng xung quanh.

Lát sau, một khung cảnh khiến người xem kinh dị xuất hiện.

Oa_ oa__

Vô số tiếng rít của rắn rết ở khắp núi rừng vang lên, nhanh chóng lan xa.
Tiếng răn rết, côn trùng vang lên giống như lập tức đã tới thời điểm giữa trưa
hè. Trong phạm vi núi rừng quanh đó một dặm, một ít dã thú thậm chí cả Linh
thứ đều nhận ra, phát ra tiếng kêu bất an.

Một lát sau, quái nhân từ trên không trung hạ xuống trên đỉnh núi. Quét mắt
nhìn xung quanh, trong mắt hắn loé ra từng đạo ánh sáng sặc sỡ.

“ Hắc hắc! Đã có người phát hiện ra chúng ta. Ta liền chơi đùa với các ngươi
một chút!” Trong miệng quái nhân phát ra tiếng cười quái dị, lẩm bẩm nói. Đồng
thời từ trên người hắn hiện lên một tầng Kiếm khí năm màu sặc sỡ. Cỏ cây xung
quanh đang mơn mởn bỗng trở nên héo rũ.

“ Các bảo bối! Có trò chơi cho các ngươi rồi.”


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #212