Phong Chủ Liệt Diễm Sơn


Người đăng: Ma Kiếm

Lục Thanh bay trên bầu trời cao. Từng cơn gió mãnh liệt thổi qua khiến thân
hình hắn nghiêng ngả. Tuy rằng không phải là lần đầu tiên ngự không phi hành,
nhưng hiện giờ bay trên bầu trời cao gần một trăm trượng, khiến cho Lục Thanh
sinh ra chút cảm khái. Lúc ban đầu khi hắn mới lên núi Triêu Dương, làm sao có
thể nghĩ đến, có một ngày hắn cũng có thể bay lượn trên trời giống như thần
tiên thế này?

Thời gian bốn nắm, hắn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhưng hiện giờ,
do hắn tiếp xúc với những thứ khác trước, những thứ nhìn được càng ngày càng
cao thâm, khiến tâm trí của hắn cũng có biến hóa to lớn.

Nhìn ngọn núi Triêu Dương đang xa dần, trong lòng Lục Thanh lại trở nên trầm
trọng. Hắn cùng với Niếp Thanh Thiên xuất phát trước, đến khu vực biên giới
trấn Lệ Thuỷ để cùng hội hợp với ba gã phong chủ ba ngọn núi bên ngoài của núi
Triêu Dương. Sau đó, phối hợp để toàn lực tra xét sào huyệt của đàn ma chu và
chỗ ẩn thân của kiếm giả Nhân Đạo.

Hai mươi đệ tử còn lại của núi Triêu Dương, chia làm hai đội. Do Lăng Tiêu
cùng Triệu Thiên Diệp làm đội trưởng, đồng dạng hướng về trấn Lệ Thuỷ mà đi.

Về phần đám hộ pháp thì đã đi trước đến khu vực Linh Thú tiến hành tra xét.
Khu vực Thú Khư có rất nhiều chỗ bí ẩn, nhân thủ của núi Lạc Nhật rõ ràng
không đủ. Ngoài ra còn có vài tên hộ pháp ở lại trấn giữ núi Triêu Dương. Bản
thân Huyền Thanh cùng năm vị phong chủ của năm ngọn núi lớn và tông chủ đi đến
tra xét phạm vi tông vực của năm tông môn đã bị ma chu tấn công. Năm tông vực
của năm tông môn này cùng với hai tông môn Thanh Ngọc, Phù Vân tông, đều ở
xung quanh khu vực của Tử Hà tông. Một khi đều bị thất thủ, như vậy bốn phía
của Tử Hà tông đều có địch, rất khó để có thể phòng thủ.

Hiện giờ sau khi đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ, Lục Thanh khi thi triển Phong Lôi
Bộ thì Kiếm Nguyên bị tiêu hao đã có thể thông qua huyệt Bách Hội nối tiếp với
trời đất, hấp thu được nguyên khí trời đất tương đương với số bị tiêu hao. Mà
cho dù số Kiếm Nguyên bị tiêu hao lớn hơn một chút, nhưng Lục Thanh lại có
Nguyên Khí dịch bổ sung, nên cũng chẳng có vấn đề gì.

Mà lúc này thương thế của Niếp Thanh Thiên chưa khôi phục hẳn, khống chế Kiếm
Chủng cũng chưa được như ý lắm nên khi thi triển Tốn Phong bộ tiêu hao lớn hơn
nhiều so với hấp thu nguyên khí trời đất.

Ngự không phi hành, đối với cảnh giới Kiếm Chủ tiêu hao Kiếm Nguyên vẫn là rất
lờn. Cho dù là Lục Thanh, sau khi phi hành hơn hai mươi dặm hơn, Kiếm Nguyên
cũng tiêu hao khá nhiều. Hắn cùng Niếp Thanh Thiên liền hạ xuống đất nhỉ ngơi.
Chỉ sau nửa canh giờ, Kiếm Nguyên cũng đã khôi phục như lúc ban đầu. Có thể
thấy được năng lực khôi phục mạnh mẽ của kiếm giả có cảnh giới Kiếm Chủ.

Kế tiếp hai người cũng không ngự không phi hành nữa, mà thi triển bộ pháp
hướng về trấn Lệ Thuỷ chạy đi. Không hề có chút trở ngại, gặp được sông núi
ngăn trở đường đi, hai người bay vọt qua. Chỉ hơn nửa ngày, đã đi đến trấn Lệ
Thuỷ.

"Người nào?" Ở trên con đường duy nhất đi thông đến trấn Lệ Thuỷ, có bố trí
một trạm kiểm soát. Hai gã kiếm giả mặc áo giáp màu đen nhìn thấy hai người
Lục Thanh thì quát lên. Tuy rằng bọn họ thấy Niếp Thanh Thiên mặc võ y màu
trắng đại biểu cho kiếm giả ít nhất đạt tới cảnh giới Kiếm Sư. Nhưng hai người
cũng không có sợ hãi. Sự gan dạ và cảnh giác của hai người, khiến Lục Thanh và
Niếp Thanh Thiên đều âm thầm gật đầu.

Không có nhiều lời, Lục Thanh đem kiếm ấn đại biểu cho thân phận hộ pháp ra.

"Bái kiến hộ pháp đại nhân!" Hai gã kiếm giả hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới Lục Thanh nhìn qua giống như không hề có chút tu vi, mà lại là
hộ pháp của tông môn. Nhưng đây cũng không phải mà điều bọn họ phải lo lắng.

"Mang ta đi gặp nhóm ba vị phong chủ ngoại phong."

"Vâng!"

Ở gần bờ sông Lệ Thuỷ, lúc này có ba người ngồi xếp bằng. Cả ba người đều có
tuổi tác không sai biệt lắm đều là lão nhân tầm tuổi sáu mươi. Ngồi ở giữa là
một lão nhân sau lưng có đeo một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm màu đỏ. Trên
thân kiếm giống như có ngọn lửa màu hồng thiêu đốt, tản ra phong mang sắc bén.

"Đã đến rồi!" Gần như cũng một lúc, ánh mắt ba lão nhân đều mở ra. Cả ba người
lập tức đứng thẳng dậy, nhìn về phía xa.

Từ rất xa, hai người Lục Thanh đã thấy được thân hình của ba lão nhân. Liếc
nhìn nhau, hai người lập tức đi tới.

"Núi Triêu Dương Lục Thanh, Niếp Thanh Thiên bái kiến ba vị phong chủ đại
nhân." Hai người cùng mở miệng nói.

"Tốt lắm!" ba lão nhân liếc mắt nhìn hai người một cái, trên mặt đồng thời lộ
ra vẻ tán thưởng.

"Không nghĩ tới a! Mới vài năm không trở về, núi Triêu Dương chúng ta lại có
được hai gã đệ tử hậu bối kiệt xuất như vậy. Cảnh giới Kiếm Chủ a! Hai Kiếm
Chủ a! Ta xem trong thế hệ trẻ còn có ngọn núi nào có thể sánh với núi Triêu
Dương chúng ta." Một lão nhân có bộ râu dài trắng như tuyết đứng bên trái,
trên mặt lộ ra vẻ cảm thán nói.

"Đúng vậy, tương lai của núi Triêu Dương chúng ta, đều đặt trên người các
ngươi. Chỉ khoảng hơn mười năm nữa, khi chúng ta về với đất, trọng trách sẽ
giao lên người các ngươi." Một lão nhân bên phải có diện mạo hiền hòa, tươi
cười mở miệng nói. Nghe ngữ khí của lão lại có vẻ rất hiền lành.

Mà ngay tại lúc hai người Lục Thanh vừa muốn nói chuyện. Một đạo thần thức
mạnh mẻ vô cùng lan đến, không hề có chút e ngại. Cau mày, hai người Lục Thanh
cảm giác được, đạo thần thức này là từ trên người lão nhân đứng giữa phát ra.
Mặc dù có thể là cố ý, nhưng Lục Thanh cũng không có hành động gì, Huyết Sát
Kiếm Nguyên dịch cũng không có thả ra, tùy ý để lão nhân tra xét tu vi.

"Liệt lão!" Hai lão nhân bên cạnh hiển nhiên cũng phát hiện thần thức của lão
nhân đứng giữa, mở miệng nói.

"Không sao." Lão nhân cũng lắc lắc đầu nói: "Thời điểm mấu chốt! Ta cũng không
làm gì quá đáng."

Nói xong, cũng không để ý tới hai gã lão nhân. Ánh mắt xoay chuyển nhìn đến
hai người Lục Thanh, cuối cùng nhìn thẳng vào Lục Thanh nói: - "Ngươi chính là
Lục Thanh?"

Là nhắm vào ta!

Ánh mắt Lục Thanh ngưng trọng hẳn lên. Trong giọng nói của đối phương rõ ràng
có ý giáo huấn, khiến trong lòng hắn không thoải mái. Nhưng vẫn mở miệng nói:
- "Đúng là vãn bối."

"Tốt! Ngươi biết ta là ai không?" Thanh âm của lão nhân đề cao lên vài phần.
Đến cả Niếp Thanh Thiên luôn lãnh đạm cũng phải nhíu mày. Người này có ý tứ
gì?

"Ngoại phong phong chủ của Liệt Diễm sơn: Liệt Quang." Thanh âm bình tĩnh, Lục
Thanh hồi đáp.

"Tốt lắm, nói vậy trước khi cung chủ đại nhân phái các ngươi đến cũng đã nói
qua." Ánh mắt Liệt Quang sắc bén, tiếp tục nói: - "Vậy ngươi cũng biết, ta
cùng với phong chủ của núi Thanh Lộc, Phó Thanh Phong có quan hệ gì?"

Nói đến nơi đây, Lục Thanh làm sao còn không hiểu được Liệt Quang rốt cuộc là
muốn cái gì. Ánh mắt lập tức lạnh xuống: "Như thế nào? Tiền bối muốn thay hai
thầy trò bọn họ lấy lại thể diện?"

"Tốt! Khẩu khí thật lớn!" Hiển nhiên Liệt Quang bị lời nói của Lục Thanh chọc
giận. Trên đầu hắn, mái tóc dài màu đỏ không gió tự động tung bay, khí thế
mãnh liệt bộc phát. Hai lão nhân đứng bên cạnh thấy thế vội lui lại sang một
bên.

"Lục Thanh." Niếp Thanh Thiên vẫn đứng yên, nói.

"Thanh Thiên! Nội thương của ngươi còn chưa lành hẳn. Nơi này giao cho ta đi."
Trên mặt Lục Thanh lộ ra thần sắc lạnh lẽo nói.

Mà cảm nhận được khí thế từ trên người Lục Thanh. Niếp Thanh Thiên gật đầu,
thối lui đứng sang một bên.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh, Liệt Quang giận dữ: "Như thế nào? Còn muốn
động thủ với ta sao? Phó lão đệ vì tên tiểu bối ngươi mà hiện giờ phong kiếm ở
núi Thanh Lộc. Hắn không chịu mở miệng nói gì cả. Ta! Người làm anh kết nghĩa
muốn nhìn xem, tên tiểu bối ngươi rốt cuộc có bao uy phong. Ta thật muốn nhìn
xem, gia tộc họ Lục rốt cuộc như thế nào mà sinh ra một tên tiểu bối không
phân biệt tôn ti như ngươi!"

Ánh mắt bình tĩnh, Lục Thanh lạnh lùng nói:

"Tôn ti cao thấp! Bởi vì tôn ti cao thấp, gia tộc ta phải để hai thầy trò bọn
họ có thể tùy ý nhục mạ hay sao? Nếu là như vậy, thực xin lỗi! Lục Thanh ta
không chấp nhận tôn ti, chỉ biết tới đúng sai!"

"Ngươi!" Liệt Quang nhíu mày, hừ lạnh một tiếng:

"Đừng tưởng rằng ngươi đã tiến giai đến cảnh giới Kiếm Chủ, là không ai có thể
chế ngự được ngươi. Ta muốn nhìn xem, ngươi làm như thế nào, mới may mắn thắng
được Phó lão đệ."

"Liệt phong chủ!" Lúc này, lão nhân râu dài đứng một bên trầm giọng nói.

"Lúc này chính là thời điểm quan trọng. Ta hy vọng ngươi không hành động theo
cảm tình. Chẳng may bị tổn thương, để cho kiếm giả ma đạo thừa cơ hội. Chúng
ta sẽ thành tội nhân của tông môn."

Quay đầu nhìn hai người liếc mắt một cái, Liệt Quang nói: "Tính tình của ta
các ngươi cũng biết. Phó lão đệ là người như thế nào hẳn các ngươi cũng biết.
Về phần hài tử Ngọc Thư, hắn hiện giờ cũng đã hoàn toàn mất đi ý chí. Cục tức
này ta nuốt không trôi. Mặc kệ ai đúng ai sai, hôm nay không giáo huấn tên
tiểu bối này một chút, ta sẽ không bỏ qua."

Nói xong, Liệt Quang ánh mắt chuyển hướng nhìn Lục Thanh:

"Đừng nói ta không có cho ngươi cơ hội, nhường cho ngươi xuất kiếm trước."

Tuy nói như thế, nhưng Liệt Quang cũng không dám chậm trễ, chậm rãi rút thanh
Thần Kiếm cấp Thanh Phàm ở sau lưng ra. Trong không khí từng điểm khí hệ Hỏa
hiện lên bắt đầu tụ tập lại. Khí thế bạo liệt từ trên người Liệt Quang cứ thế
bốc lên.

Giận dữ cười, ở chung quanh Lục Thanh, những điểm sáng xanh tím tụ tập rất
nhanh. Từng đạo Tử Điện to bằng cổ tay nhất thời tràn ngập phạm vi hơn mười
trượng, cùng với long quyển (lốc xoáy) màu xanh cao mấy trượng dựng lên, khiến
cho bụi đất bay đầy trời.

Cảnh giới không xem uy thế. Mà hai lão nhân cùng với Niếp Thanh Thiên đứng xem
đều có cảnh giới Kiếm Chủ. Bọn họ xem chính đường lối. Thủ đoạn sử dụng lực
lượng thuộc tính hóa hình để công kích, chỉ có đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ
trung thiên vị mới có thể vận dụng tự nhiên. Mà xem động tác hiện giờ của Lục
Thanh, dẫn động khí Phong Lôi thoải mái như vậy. Giống như là vận chuyển Kiếm
Nguyên phát ra Kiếm Khí bình thường đã hoàn toàn tự nhiên.

Trình độ lĩnh ngộ như vậy, cũng khiến ba người mặc cảm. Đồng thời, ba người
cũng hiểu được một chút, chỉ cần Lục Thanh tích lũy đủ Kiếm Nguyên, thì hắn
đột phá thiên vị không thành vấn đề. Cảnh giới đã đạt tới, Kiếm Nguyên cần
tích lũy chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Khí thế của hai người không ngừng tản ra xung quanh. Mà bị khí thế của hai
người áp bách, ba người Niếp Thanh Thiên đứng xem lại lùi ra hơn mười trượng
nữa.

Giữa sân, ánh mắt Lục Thanh lạnh lùng giống như hàn băng. Từng đạo thần quang
màu xanh tím không ngưng lưu động xung quanh người hắn. Lục Thanh nhìn chằm
chằm Liệt Quang đứng trước mặt, nói:

"Ta kính trọng ngươi là một vị tiền bối Kiếm Chủ. Lại không nghĩ rằng ngươi
chẳng biết phân biệt trắng đen. Một khi đã như vậy, hôm nay ta sẽ mượn ngươi
để lập uy, cảnh tỉnh những kẻ muốn gây phiền toái."

Tiếng nói vừa dứt, khí thế trên người Lục Thanh liền bạo phát. Mặt đất dưới
chân hắn nhất thời nứt ra từng cái khe rãnh không biết sâu bao nhiêu. Vô số đá
vụn to bằng nắm tay bay lên không trung. Đồng thời, bộ võ y màu xanh trên
người Lục Thanh nát vụn. Hai ống tay áo bị phong mang khí sắc bén phóng ra
trong nháy mắt hóa thành bụi phấn.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #209