Người đăng: Ma Kiếm
Vù ——
Theo cánh tay phải của Lục Thanh vung lên, Luyện Tâm kiếm ở trong không trung
vẽ lên từng đường kiếm liên miên như cơn sóng. Không khí bị phá vỡ, vang lên
những tiếng ầm ầm như tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Ở trong mắt của Phó Thanh
Phong, Luyện Tâm kiếm trong tay Lục Thanh đột nhiên trở nên vặn vẹo, xuất ra
một đường kiếm có quỹ tích kì dị làm hắn không thể nhìn rõ được phương hướng
đánh tới của đường kiếm.
Một kiếm nhanh như vậy, làm Phó Thanh Phong không thể kịp biến chiêu. Hắn chỉ
có thể vội vàng thu nhỏ lại lưới kiếm, cố gắng bảo vệ toàn thân.
Từ trên thân Luyện Tâm kiếm, một tầng Phong Lôi Kiếm Khí chói mắt chợt lóe lên
rồi biến mất. Luyện Tâm kiếm chém thẳng vào lưới kiếm mà Phó Thanh Phong thi
triển.
Từ khóe miệng Phó Thanh Phong chảy ra một dòng máu tươi. Lưới kiếm liên miên
màu xanh biếc trong nháy mắt đã bị phá vỡ. Một tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc
vang lên. Phó Thanh Phong chỉ cảm thấy từ trên cánh tay của mình truyền đến
một đạo lực mạnh khủng khiếp. giống như bị một con thú hoang dã khổng lồ húc
vào. Xương cốt cánh tay phải của hắn trong nháy mắt bị vỡ vụn. Thanh Xuân Mộc
kiếm trên tay Phó Thanh Phong bắn ngược trở về, chuôi kiếm đập thẳng vào ngực
hắn.
Lập tức, trong ánh mắt không thể tin của Phó Ngọc Thư, Phó Thanh Phong giống
như một viên đá bị ném đi, bắn ra hơn mười trượng rồi mới rơi xuống mặt đất.
Thân thể Phó Thanh Phong rơi vào giữa sân viện, lập tức gắng gượng đưng dậy.
Mà Lục Thanh, trong giây lát đã hạ xuống, đứng trên mặt đất.
"Sư phụ!" Phó Ngọc Thư hô một tiếng kinh ngạc, thân hình chợt lóe lên rồi lao
ra đỡ thân hình lung lay sắp đổ của Phó Thanh Phong. Nhìn thấy cánh tay phải
bị đánh gãy của Phó Thanh Phong, sắc mặt Phó Ngọc Thư đỏ bừng. Nhưng hắn cũng
không biết nên làm cái gì cho phải. Đến bây giờ, hắn mới phát hiện sự đáng sợ
của Lục Thanh, trong lòng rất hối hận.
"Quả nhiên không hổ là Luyện Tâm kiếm. Tự Hóa Khinh Trọng! Lão phu thua cũng
không oan uổng." Phó Thanh Phong ngẩng đầu lên nói. Trên cánh tay phải hiện
lên Kiếm Nguyên màu xanh biếc rồi chỉ trong khoảng nửa khắc đã khôi phục bình
thường. Đương nhiên, đây cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, muốn chữa trị xương
cốt vỡ vụn còn phải tốn rất nhiều thời gian. Tới cảnh giới Kiếm Chủ, đã trải
qua khảo nghiệm của ý chí trời đất, tiên thiên Kiếm Khí, lực lượng thuộc tính
cũng như thân thể đều được tẩy luyện. Kiếm giả liền có được năng lực khôi phục
khủng bố. Thân thể da thịt cứng rắn không thua gì một thanh kiếm tam phẩm.
Cứ cho là như thế, thì thương thế của Phó Thanh Phong cũng phải điều trị mấy
ngày mới có thể khôi phục lại như lúc ban đầu. Giờ phút này cánh tay phải bị
phế, hắn đã mất đi hơn phân nửa lực chiến đấu. Hơn nữa nội phủ của hắn cũng bị
Xuân Mộc kiếm bắn ngược lại mà bị chấn động. Thần thức của Phó Thanh Phong lưu
chuyển một vòng liền biết, nội tạng của hắn bị chấn động mạnh, cần phải điều
dưỡng một thời gian mới khỏi hẳn.
Lẳng lặng nhìn lại Lục Thanh, ánh mắt Phó Thanh Phong có chút ảm đạm, mở miệng
nói: "Nếu ta đã thua. Ngọc Thư, ngươi cược cùng hắn đi."
Nói tới đây, Phó Thanh Phong rốt cuộc nhịn không được, lại phun ra một ngụm
máu. Ngụm máu này, là do uất nghẹn tích ứ trong người mà phun ra. Hiện giờ hắn
lại bị một gã mới tiến giai lên cảnh giới Kiếm Chủ đánh bại một cách dễ dàng.
Thanh danh hơn mười năm qua của hắn, hôm nay coi như mất sạch.
Sắc mặt phức tạp nhìn lại Lục Thanh, Phó Ngọc Thư oán hận nói: "Tốt! Ta cược
cùng ngươi!" Nhưng ai cũng nghe ra được, trong lời nói của Phó Ngọc Thư chứa
đầy sự phẫn nộ cùng không cam tâm.
"Đem Thanh Hỏa Tinh Kim lô đến đây!" Lục Thanh trầm giọng nói.
"Là ——"
Rất nhanh, một lò màu xanh vàng trông rất nặng nề được vài tên hộ vệ khiêng
ra. Chiếc lò rộng chừng tám thước vuông, cao gần bằng một người trưởng thành.
Cái lò này không biết dùng loại tài liệu nào để đúc thành, xung quanh có vầng
ánh sáng kì dị, bề mặt bóng loáng giông như thủy tinh phản xạ ra nhiều màu sắc
khác nhau. Miệng lò hình tròn có đường kính một thước, thành lò xung quanh dày
gần một tấc.
Thanh Hỏa Tinh Kim lô, đây là một cái lò thượng phẩm đã truyền thừa ngàn năm
qua của gia tộc họ Lục. Trong nhiều tông môn ở phạm vi nghìn dặm xung quanh,
chỉ có duy nhất một chiếc lò này mà thôi.
Giờ phút này nhìn đến Thanh Hỏa Tinh Kim lô được nâng ra, trong khóe mắt của
Nhan Như Ngọc mơ hồ có vài giọt nước mắt. Hiển nhiên, nàng đang nghĩ tới Lục
Vân. Lúc trước Lục Vân, kể cả khi nằm ngủ cũng nằm bên cạnh Thanh Hỏa Tinh Kim
lô. Hiện giờ đã bốn năm trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày nó xuất hiện dưới
ánh mặt trời.
Hỏa Ngọc Chùy cũng được đưa tới. Còn có chiếc kiềm bằng Hàn Ngọc, một thùng
nước màu xanh trong vắt, đó là nước lấy từ trong Bích Hàn đàm dùng để làm lạnh
trong lúc rèn. Dần dần, từng nguyên liệu tốt nhất để rèn kiếm đều được đưa ra,
như than tím, Hắc Thạch có công dụng làm tăng nhiệt độ ngọn lửa...
Lục Thanh một tay xốc lên Thanh Hỏa Tinh Kim lô . Mấy trăm cân nặng đối với
hắn hiện giờ mà nói căn bản không có ý nghĩa gì. Vài viên than tím được mấy
tên hộ vệ chậm rãi nhồi hơn phân nửa vào trong lò đúc. Thần sắc Lục Thanh
ngưng trọng. Dưới ánh mắt của mọi người, bên trong lò đúc, đột nhiên bạo xuất
vô số điểm khí Tử Điện thật nhỏ. Nhiệt độ trong lò đúc trong nháy mắt tăng
lên, những cục than tím bên trong lò bốc lên một ngọn lửa màu tím nóng bừng
làm cho nhiệt độ chung quanh đột ngột tăng lên.
Chiêu thức dùng lực lượng thuộc tính hóa hình, khiến cho Phó Thanh Phong đứng
ở một bên, trong lòng không kìm được thở dài. Cho dù là hắn theo đuổi Kiếm Đạo
nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được như thế. Nhưng muốn làm
giống như Lục Thanh nhẹ nhàng tự nhiên như vậy, thì hắn không thể nào làm
được.
Mà Phó Ngọc Thư đứng bên cạnh cũng cắn chặt hàm răng. Nhìn bộ dáng nhẹ nhàng
thoải mái của Lục Thanh, trong lòng hắn càng thêm bất an. Thậm chí hắn còn có
cảm giác, Lục Thanh thật sự có thể rèn được thanh kiếm cửu phẩm. Theo thời
gian trôi qua, loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.
Bàn tay Lục thanh giơ lên. Cái túi vải màu vàng mà Phó Ngọc Thư đặt ở trên mặt
đất, bỗng nhiên bị một thứ lực lượng vô hình lay động, bay lên rơi xuống trước
mặt Lục Thanh. Túi vải được mở ra, lộ ra bên trong có ba khối khoáng thạch tỏa
ra anh sáng nhàn nhạt màu xanh lục.
"Thần Mộc thiết." Lục Thanh kêu lên một tiếng kinh dị. hắn không ngờ, Phó
Thanh Phong lại có thể có được tài liệu rèn kiếm như vậy.
Thần Mộc thiết, do một loại cây tên là Thần Mộc sinh thành. Cây Thần Mộc cũng
không phải linh bảo của trời đất, chỉ là bởi vì nó có thể sinh trưởng trong
những mạch quặng sắt. Nó không hề cần đất và nước, vẫn có thể tự sinh trưởng
lớn lên. Mà nổi danh nhất chính là, ở chỗ rễ cây, cứ cách trăm năm lại có thể
sinh ra một khối Thần Mộc thiết. Thần Mộc thiết tụ tập linh khí hệ Mộc mà cây
Thần Mộc mất thời gian trăm năm để hấp thu. Là tài liệu thượng phẩm để rèn
kiếm thuộc hệ Mộc.
Hơn nữa, giờ phút này xem ánh sáng trên ba khối Thần Mộc thiết đã có màu xanh
lục nhàn nhạt. Nếu lại có hơn mười năm thai nghén, màu sắc sẽ trở thành thuần
màu xanh biếc, có thể đạt tới trình độ để làm tài liệu rèn Thần Kiếm cấp Thanh
Phàm.
Nhưng mà lúc này khuyết thiếu này hơn mười năm thai nghén, linh khí Mộc hệ
chưa đầy đủ, cũng chỉ dừng lại ở tài liệu rèn kiếm cửu phẩm mà thôi.
Lục Thanh cầm một khối Thần Mộc thiết lên. Tuy rằng gọi là thiết, nhưng mà
Thần Mộc thiết này lại nhẹ nhàng như gỗ mộc, cứng rắn hơn cả Huyền Thiết, rất
kì lạ.
Lục Thanh quay đầu nhìn vào trong lò. Ngọn lửa màu lam trong miệng lò không
ngừng phun ra nuốt vào. Không khí chung quanh miệng lò bị nhiệt độ tỏa ra từ
ngọn lửa làm cho vặn vẹo, bốc lên từng làn khói đen nhàn nhạt. Chỉ nhìn thôi
cũng có thể thấy được nhiệt độ ở bên trong lò rất cao. Những quặng sắt bình
thường cho vào bên trong lò, trong khoảnh khắc liền bị tan chảy.
Một đội hộ vệ thay phiên nhau quạt gió, không có sử dụng dụng cụ gì cả. Bọn họ
đều sử dụng bàn tay được bao bọc Kiếm Nguyên khí, thậm chí Kiếm Nguyên để quạt
gió. Làm như vậy thì khi tài liệu ngưng tụ thành kiếm hình sẽ thuận lợi hơn
rất nhiều.
Thần Mộc thiết tiến vào bên trong ngọn lửa, nhất thời tản mát ra một mùi hương
thảo mộc tươi mát. Thời gian trôi qua gần tàn nửa nén hương, Thần Mộc thiết
mới bắt đầu chậm rãi bị tan chảy.
"Hây ——" Lục Thanh hét lên một tiếng. Hỏa Ngọc Chùy trên tay xẹt qua không khí
vẽ nên một đường hình cung, đánh thẳng vào mặt trên của Thần Mộc thiết. Lực
phản chấn làm cho Hỏa Ngọc Chùy bắn ngược trở lại. Lập tức thân hình Lục Thanh
liền thuận thế xoay chuyển, hai chân dính chặt vào mặt đất. Cả thân mình cong
lên như một chiếc cung lớn đang căng ra. Sưu.. một tiếng, Hỏa Ngọc Chùy lại
nện xuống.
Chùy thứ nhất đánh ra, khí thế cả người Lục Thanh liền ngưng tụ. Ở trong mắt
của Lục Thanh, khối Thần Mộc thiết không có Kiếm Nguyên gì dao động. Nhưng Hỏa
Ngọc Chùy trên tay hắn lại tản mát ra quang mang màu hồng tím, mặt trên còn có
Tử Điện rất quấn quanh. Theo chùy thứ nhất đánh xuống, Lục Thanh cảm giác được
Thần Mộc thiết này như đang sợ hãi.
Đích xác, trên thế gian này, lại có mấy người không sợ Thiên Lôi. Thiên Lôi
chính là đại biểu cho uy nghiêm cùng lửa giận của trời đất. Chọc giận trời
đất, vậy sẽ bị ngọn lửa vô tận của Thiên Lôi đốt cháy.
Mà Lục Thanh vừa ra tay, ánh mắt Nhan Như Ngọc liền sáng lên. Bởi vì nàng phát
hiện, Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy mà Lục Thanh vừa thi triển không thua gì cha
hắn Lục Vân. Cũng không biết đã muốn nắm giữ tới chùy thứ mấy. Nhưng xem uy
thế của chùy thứ nhất vừa rồi. Nhan Như Ngọc có thể khẳng định, Lục Thanh tối
thiểu đã nắm giữ đến chùy thứ mười hai. Như vậy thì, rèn thanh kiếm cửu phẩm
hẳn là không thành vấn đề.
Đứng bên cạnh Nhan Như Ngọc, Hoàng Linh Nhi cũng chớp đôi mắt to, nhìn chằm
chằm vào các động tác của Lục Thanh. Trong lòng nàng, sư phụ Lục Thanh tựa hồ
là không gì không làm được. Hình ảnh khi Lục Thanh huy động Hỏa Ngọc chuỳ đầy
cao ngạo, giờ phút này đã khắc thật sâu vào trong lòng Hoàng Linh Nhi. Lúc
này, tay phải của Hoàng Linh Nhi nắm thật chặt lấy thanh Hắc Thiết kiếm, trong
lòng kích động vô cùng.
Lại nhìn đến Lục Thanh. Hỏa Ngọc Chùy trên tay hắn huy động càng lúc càng
nhanh. Mặt chùy cùng Thần Mộc thiết va chạm vào nhau, tiếng sắt thép va chạm
không ngừng vang lên. Mặt chùy sau khi va chạm vào Thần Mộc thiết lập tức thu
lại, quay lại độ cao lúc trước rồi lại nện xuống. Tiếng va chạm vang lên, tuân
theo một loại tiết tấu rõ ràng mà kì dị. Mỗi tiếng chùy đánh xuống, đều như
khảm thật sâu vào trong tâm trí mọi người.
Theo Hỏa Ngọc chùy không ngừng đánh lên. Thần Mộc thiết rất nhanh hình thành
hình dạng kiếm phôi. Tay phải Lục Thanh lại vung lên, lại một khối Thần Mộc
thiết tiến nhập vào giữa ngọn lửa. Hỏa Ngọc chùy lại vung lên, thế nhưng rất
nhanh bị hòa tan, rót vào trong kiếm phôi.
Mỗi chùy đánh ra, chùy sau đều mạnh hơn chùy trước. Toàn thân Lục Thanh xoay
chuyển, tạo thành từng đạo tàn ảnh xoay quanh lò. Mỗi một chùy đánh ra, lực
phản chấn đều bị tâm pháp độc đáo của Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy chuyển hóa
lên thân chùy, chồng chất đến chùy sau. Tốc độ đập chùy xuống của Lục Thanh
càng lúc càng nhanh. Lực đạo của mỗi một chùy không ngừng chồng chất lên. Dần
dần không khí xung quanh Lục Thanh vang lên tiếng rung động. Một đạo khí Tốn
Phong bốc lên, ngưng tụ thành một long quyển (lốc xoáy) cao gần hai trượng,
vây xung quanh Lục Thanh.
Tám chùy, chín chùy, . . . . . . Mười một chùy, mười hai chùy. Trong ánh mắt
kinh hỉ của Nhan Như Ngọc, Lục Thanh đã thi triển Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy
đến chùy thứ mười ba. Lúc này, được Hỏa ngọc chùy không ngừng đánh xuống,
nguyên bản hình dạng của kiếm phôi còn chưa thành hình đã dần hiện ra hình
dạng cơ bản của một thanh kiếm. Mà một khối Thần Mộc thiết cuối cùng cũng theo
Hỏa Ngọc chùy trên tay Lục Thanh hóa thành thép lỏng chảy lên kiếm phôi.
Giờ phút này, nhiệt độ của Thanh Hỏa Tinh Kim lô đã đạt tới mức độ rất lớn.
Ngoại trừ ba gã hộ vệ có tu vi Kiếm Thị đỉnh phong, còn toàn bộ những hộ vệ
còn lại đều thối lui đến một bên. Mắt thấy kiếm phôi dưới chùy pháp kinh người
của Lục Thanh đã dần thành hình, sắc mặt Phó Ngọc Thư trở nên tái nhợt.
Nhưng lập tức hắn lại trấn định xuống. Kiếm khí có thể hay không đạt tới cửu
phẩm còn không nhất định. Một thanh kiếm Thất phẩm là kiếm, thanh kiếm bát
phẩm cũng đồng dạng là kiếm.