Người đăng: Ma Kiếm
- Ta muốn nhờ Lục gia rèn cho ta một thanh kiếm cửu phẩm...
Câu nói của Phó Thanh Phong khiến cho Nhan Như Ngọc phải nhướng mày. Thực ra
ngay từ lúc nhìn thấy cái gói trên tay Phó Ngọc Thư, nàng đã có cảm giác.
Nhưng tới giờ khi nghe Phó Thanh Phong nói thẳng, khiến cho nàng cảm thấy đau
đầu.
Trong Chú Kiếm phương của tông môn, Lục gia của nàng cũng có ba gã Chú Kiếm sư
bát phẩm. Nhưng muốn rèn được một thanh kiếm cửu phẩm lại không hề chắc chắn.
Còn Thanh nhi một lòng tu luyện kiếm đạo chỉ sợ đối với chú kiếm cũng không có
nhiều tiến bộ. Cho dù có được sáu thức Đại Diễn tam thập lục chuy thì cũng chỉ
có thể tương đương với một gã Chú Kiếm sư lục phẩm.
Vào lúc này, Lục gia lại không có được một gã Chú Kiếm sư cửu phẩm. Nhưng Nhan
Như Ngọc làm sao có thể trả lời được rằng Lục gia của mình không thể, để cho
họ mời người khác cao hơn.
Chỉ sợ rằng lời nói đó mà truyền ra ngoài, thì ngày hôm sau, danh dự của Lục
gia sẽ mất hết. Mặc dù không ngại người khác dám khinh nhờn đối với Lục gia,
nhưn thanh danh chú kiếm bao năm của gia tộc chỉ sợ sẽ trôi theo dòng nước.
Nhận ra được sự do dự của Nhan Như Ngọc, Phó Thanh Phong thở dài, nói:
- Quả nhiên là Lục gia chủ dốc sức cho kiếm đạo nên không có thời gian cho
chú kiếm.
Đối với lời nói của Phó Thanh Phong, Nhan Như Ngọc chỉ biết cười khổ trong
lòng, nhưng đối phương đã giữ mặt mũi cho gia tộc, nàng cũng không tiện có ý
kiến khác.
- Lục Thanh không làm được, chẳng lẽ Lục gia không còn người nào khác nữa
sao? - Phó Ngọc Thư cười nhạo một tiếng, mở miệng hỏi.
Câu nói sổ toẹt khiến cho sắc mặt của Nhan Như Ngọc không giấu được sự tức
giận. Hoàng Linh Nhi đứng bên, mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói do
thời gian ở Lục gia vẫn còn ít, nhưng nhìn sắc mặt của Nhan Như Ngọc như vậy,
đôi mắt liền mở to nhìn chằm chằm Phó Ngọc Thư.
- Ngọc Thư làm càn. - Phó Thanh Phong quát lên:
- Tên họ của Lục gia chủ có thể để cho người gọi một cách thoải mái hay sao?
Phó Thanh Phong không thể ngờ được rằng tên đồ đệ của mình hôm nay lại khác
thường như vậy. Mặc dù bình thường lão cũng biết tên đồ đệ đó có sự bất mãn
đối với Lục Thanh, nhưng không ngờ lại tới mức độ này.
Tất cả mọi việc vẫn để lại một đường nhưng không ngờ Phó Ngọc Thư lại gây sự.
Thấy sư phụ của mình giữ gìn chút thể diện cho Luyện Tâm kiếm, khóe miệng của
Phó Ngọc Thư giật giật. Tuy nhiên, trong mắt hắn chợt có sự cố chấp, nói:
- Sư phụ! Con nói cũng không có gì sai. Căn cứ theo bối phận thì con cùng với
Lục Thanh hẳn là cùng tương đương chức vụ hộ pháp. Hơn nữa, nói về tu vi, con
cũng là Kiếm Sư. Mặc dù thiên vị khác nhau nhưng cũng chẳng cần phải giữ lễ
cho kẻ vãn bối bên ngoài. Chưa nói, yêu cầu của con cũng chẳng có gì quá đáng.
Nếu kỹ thuật của Lục Thanh chưa tinh thì để cho một vị Chú Kiếm sư khác của
Lục gia đến để rèn. Chẳng lẽ, đường đường là đệ nhất gia tộc rèn kiếm của Tử
Hà tông, sau khi gia chủ qua đợi, ngay cả một thanh kiếm cửu phẩm cũng không
có người nào rèn được hay sao?
Lời nói của Phó Ngọc Thư coi như là chẳng còn gì nể mặt, không để cho người ta
một con đường sống.
- Ngươi! - Nhan Như Ngọc cảm thấy uất nghẹn. Tinh thần mất bình tĩnh suốt
mười ngày qua càng nặng thêm. Ngay cả Kiếm Nguyên hệ Thủy trong Đan Điền cũng
thoáng mất đi sự khống chế.
Vốn sự đột phá của Nhan Như Ngọc rất vội vàng, cộng thêm lo lắng kéo dài khiến
cho nàng không thể yên tâm mà củng cố tu vi. Vào lúc này, thêm một câu nói của
Phó Ngọc Thư, Kiếm Nguyên có xu thế mất đi khống chế.
- Nghịch đồ! Ngươi còn dám mở miệng. - Ngay cả Phó Thanh Phong cũng cảm thấy
tức giận. Uy nghiêm của Kiếm Chủ khiến cho Phó Ngọc Thư cảm thấy không khí
xung quanh như đứng lại. Mặc dù không đến mức trói buộc, nhưng cũng khiến cho
động tác của hắn trở nên khó khăn.
Phó Thanh Phong thực sự không ngờ khi tới Lục gia lại gặp phải chuyện như vậy.
Không nói tới chuyện khác, tổ tiên của lão từng chịu ân rèn kiếm của tiền bối
Lục gia. Ngay cả thanh Xuân Mộc kiếm trên lưng vào lúc này cũng là do Lục Vân
rèn cho lão. Vì vậy mà đối với Lục gia, lão có tình cảm rất tốt. Cho nên cho
dù không có nhiều hy vọng, nhưng lão vẫn đem khoáng thạch tới Lục gia.
Nhưng không ngờ việc làm của lão lại khiến cho sự việc xảy ra thế này, làm sao
không khiến cho lão tức giận.
- Theo ta đi về. - Phó Thanh Phong đứng dậy quát:
- Lòng dạ như thế thì mấy năm du ngoạn của ngươi vất cho chó gặm rồi phải
không?
Xoay người về phía Nhan Như Ngọc, Phó Thanh Phong khom người, xin lỗi:
- Tiểu đồ đắc tội, mong phu nhân thứ lỗi. Lão phu trở về nhất định sẽ nghiêm
trị.
Thấy Phó Thanh Phong như vậy, Nhan Như Ngọc vội vã đứng dậy đáp lễ, cười nói:
- Không sao! Cũng là do Lục gia làm cho Phó đại nhân phải thất vọng.
Phó Thanh Phong thở dài không còn mặt mũi ở đây, xoay người nói:
- Đi.
Phó Ngọc Thư còn muốn nói gì đó nhưng toàn thân bị khí thế uy nghiêm của Kiếm
Chủ bao phủ, ép chặt yết hầu khiến cho muốn nói cũng không được.
Bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, hắn đành đi theo Phó Thanh Phong ra
ngoài.
Tuy nhiên, vào lúc Phó Thanh Phong đặt chân tới cửa, đang định bước tiếp chợt
dừng lại. Đồng thời, sắc mặt lão trở nên ngưng trọng.
Trong lúc Phó Ngọc Thư cảm thấy ngạc nhiên, một luồng Kiếm Ý như muốn chẻ đôi
trời đất từ trên cao giáng xuống. Ý chí mạnh mẽ trong nháy mắt bao phủ cả hai
thầy trò.
Phó Thanh Phong nhanh chóng chắn trước mặt Phó Ngọc Thư. Trên người hắn cũng
nhanh chóng bộc phát khí thế mạnh mẽ. Kiếm khí hệ Mộc bao phủ, nhưng do bị áp
chế nên chỉ dao động quanh người lão mà thôi.
Sắc mặt không giấu được sự kinh hãi. Từ trong làn kiếm ý mênh mông, Phó Thanh
Phong cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong. Cho dù là tu vi Kiếm Chủ trung
thiên vị đã được mấy năm nhưng cũng bị áp chế hơn nửa.
Trong làn Kiếm Ý đó, Phó Thanh Phong cảm nhận được khí Lôi bá đạo cùng với khí
Tốn Phong. Hơn nữa, trong Kiếm Ý ẩn tàng thần thức cực mạnh gần như áp đảo
lão.
- Là Thanh nhi! - Lúc này, nét mặt Nhan Như Ngọc không giấu được sự mừng rõ.
Ngay cả Hoàng Linh Nhi đang đứng bên cạnh nàng cũng vậy. Phong Lôi Kiếm Ý của
Lục Thanh nàng đã được nhìn thấy. Mặc dù chỉ có một lần nhưng hình ảnh trận
đại chiến đã khắc sâu vào trong đầu.
- Sư phụ! - Hoàng Linh Nhi cũng kêu lên.
Ngay lập tức, trong ánh mắt khiếp sợ của thầy trò Phó Thanh Phong, một bóng
người từ trên cao rơi xuống, tới trên cánh cửa chừng một trượng liền lơ lửng ở
đó.
- Kiếm Chủ! - Sắc mặt Phó Thanh Phong trở nên ngưng trọng, nhìn người thanh
niên mặc bộ võ phục màu xanh trước mặt. Thanh kiếm to không có vỏ sau lưng tỏa
ra một làn khí rất mạnh. Đặc biệt trên mũi kiếm của những tia sáng màu xanh,
chứng tỏ đó là một thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm.
- Xem ra những gì ghi chép trên Long Phương bảng cũng chưa đúng. Kiếm Chủ
tiểu thiên vị lại còn có thần thức mạnh như vậy. Lục sư phụ! Bái kiến. - Phó
Thanh Phong cảm thản, đồng thời, ôm quyền hành lễ với Lục Thanh.
Từ trên không trung hạ xuống, Lục Thanh cũng chẳng đáp lễ, ánh mắt nhìn về
phía Phó Ngọc Thư. Mặc dù ánh mắt của Lục Thanh hết sức bình thản, thậm chí
không hề lóe ra chút ánh sáng nhưng Phó Ngọc Thư cảm thấy rất áp lực. Hơn nữa,
Phong Lôi Kiếm Ý áp chế khiến cho Kiếm Chủng trong Đan Điền của hắn hoàn toàn
bị ngăn chặn, cho dù là một tia Kiếm Nguyên cũng không thể sử dụng.
Cho tới bây giờ, Phó Ngọc Thư mới biết suy nghĩ của mình lúc trước đáng buồn
cười như thế nào. Nếu bây giờ, Lục Thanh muốn giết hắn thì chỉ sợ một kiếm
cũng vẫn thừa. Nét mặt hắn không giấu được sự sợ hãi, nhìn sư phụ đang đứng
trước mặt. Vào lúc này, trong lòng hắn có chút áy náy.
Nhưng đồng thời, cảm nhận được phong thái đại sư của Lục Thanh, trong lòng Phó
Ngọc Thư muốn bùng cháy. Trước đây, cứ mỗi lần nghe người khác nhắc đến Lục
Thanh, hắn đều tự bảo lòng rằng bản thân không được may mắn như Lục Thanh.
Nhưng vào lúc này, sự chênh lệch giữa hai người đã là quá lớn. Khiến cho một
người cao ngạo như Phó Ngọc Thư không thể chấp nhận nổi.
"Vù..."
Phong Lôi kiếm ý mạnh mẽ như một cơn thủy triều rút đi. Hai sư đồ Phó Thanh
Phong cảm thấy trên người nhẹ hẳn, Kiếm Nguyên trở lại bình thường. Tuy nhiên,
uy nghiêm và áp lực của Lục Thanh vẫn bao phủ quanh hai người.
Phó Thanh Phong không ngờ được. Nhìn trên mặt Lục Thanh vẫn còn khí Phong Lôi
màu xanh tím rất dầy chứng tỏ là vừa mới củng cố cảnh giới Kiếm Chủ tiểu thiên
vị. Nhưng khí thế uy nghiêm của hắn đã vượt xa Kiếm Chủ tiểu thiên vị bình
thường. Ngay cả lão cũng không dám khinh thường.
Kiếm Chủng hệ Mộc trog cơ thể cũng có chút run rẩy. Phó Thanh Phong thầm nghĩ
trong lòng: "Đây là uy thế của Phong Lôi kiếm khí hay sao?"
Tới lúc này, cuối cùng Lục Thanh cũng mở miệng:
- Ngươi nói Lục gia của ta không có người nào có thể rèn được thanh kiếm cửu
phẩm hay sao?
Âm thanh của Lục Thanh bình thản nhưng lại khiế cho người nghe là Phó Ngọc Thư
cảm thấy áp lực. Hắn có cảm giác câu nói đó giống như của trưởng bối đang mắng
vãn bỗi. Chẳng biết ăn được can đảm ở đâu, Phó Ngọc Thư mở miệng nói:
- Đúng.
- Ngọc Thư. - Phó Thanh Phong cuống lên, kiếm chỉ của tay phải xuất hiện kiếm
khí điểm vào yết hầu của Phó Ngọc Thư.
Chợt có hai ngón tay như xuyên thủng không gian, đột nhiên xuất hiện trước
kiếm chỉ của Phó Thanh Phong vừa đúng nơi đầu ngón tay.
Bốn ngón tay chạm nhau, sắc mặt của Phó Thanh Phong trong nháy mắt thay đổi.
Trên kiếm chỉ kiếm khí hệ Mộc chợt hiện ra rất dày.
"Đinh..."
Giữa kiếm chỉ của hai người, một làn khí vô hình giống như một thanh kiếm sắc
bổ ra. Hai tiếng động vang lên, trên hai cánh cửa dày nhất thời xuất hiện hai
vết dài ba thước, sâu tới một tấc.
Phó Thanh Phong chỉ cảm thấy từ trên đầu ngón tay một đạo lực rất mạnh tràn
tới khiến cho bản thân phải lùi lại hai bước, hoảng sợ mà nhìn Lục Thanh. Còn
về phần Lục Thanh, sau khi ngăn cản Phó Thanh Phong ra tay liền dừng bước.