Người đăng: Ma Kiếm
Liếc mắt nhìn bốn người Lục Thanh, Huyền Thanh nói:
- Việc tiếp theo không cần các ngươi phải nhúng tay. Tông môn sẽ đòi lại công
đạo cho các ngươi. Trong thời gian tiếp theo, các ngươi chỉ có một việc chính
là dốc hết sức vào tu luyện. Bốn người các ngươi, ta cho phép không cần phải
tham gia luận kiếm trong cung vào giữa năm. Còn tu luyện như thế nào thì tự
các ngươi sắp xếp.
Dừng lại một chút, Huyền Thanh nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt có phần trìu mến, nói:
- Chỉ là đứt một cánh tay mà thôi, làm sao phải như vậy? Năm đó, tổ sư đời
thứ năm là Mạnh Dương cũng bị mất cánh tay phải, nhưng có ai thấy người như
vậy đâu. Sau đó, người lại dựa vào nghị lực của mình mà tu luyện tay trái sử
dụng kiếm, thành công giác ngộ Kiếm Hồn, đứng vào hàng ngũ số một trong khu
vực của tông môn. Ngươi có hiểu không?
Nét mặt Lăng Tiêu vốn đang chán nản, nghe vậy liền sửng sốt. Nhưng ngay lập
tức, ánh sáng trong mắt hắn tỏa ra rực rỡ. Mặc dù không nói gì, nhưng mấy
người Lục Thanh vẫn cảm nhận được khí thế của bản thân hắn thay đổi, đang từ
từ tăng lên. Hiển nhiên, câu nói của Huyền Thanh đã kích thích lòng kiêu ngạo
của Lăng Tiêu.
Kiếm giả có thể tu luyện đến tu vi Kiếm Sư có người nào là không có ý chí sắt
thép. Chút đả kích ngắn ngủi đó với họ cũng chưa có gì nghiêm trọng.
- Sư phụ! - Lục Thanh chợt mở miệng nói.
Đưa mắt nhìn sang, Huyền Thanh nói:
- Nói đi.
Sắc mặt Lục Thanh trở nên ngưng trọng, mở miệng nói:
- Không biết sư phụ đã nghe nói đến một loại linh thú có tên là Địa Huyệt Ma
Chu?
- Địa Huyệt Ma Chu? - Huyền Thanh sửng sốt nhưng ngay lập tức nhíu mày. Một
lát sau, lão mở mắt, trong mắt tỏa ra thần quang đáng sợ:
- Địa Huyệt Ma Chu? Ngươi nói tới Địa Huyệt Ma chu đã bị diệt tộc cách đây
hai vạn năm trước?
- Đúng vậy. - Lục Thanh gật đầu.
- Có chuyện gì? - Đôi mày của Huyền Thanh nhíu lại càng lúc càng sâu, gần như
thành một đường thẳng. Ánh mắt của lão không giấu nổi một sự trịnh trọng. Lão
biết, nếu không có chuyện, không bao giờ, Lục Thanh lại nhắc đến thú linh thú
mà hiếm người biết như vậy.
- Địa Huyệt Ma Chu lại xuất hiện. - Lục Thanh trầm giọng nói.
"Vù..."
Trong nháy mắt, từ người Huyền Thanh một luồng uy áp tỏa rộng ra xung quanh.
Kiếm Nguyên dao động giống như những con sóng thần ngoài biến, bao phủ quanh
người Lục Thanh. Vào lúc này, Lục Thanh cảm thấy bản thân như một chiếc thuyền
độc mộc đang chao đảo giữa biển khơi, lúc nào cũng có thể bị lật úp.
- Chuyện ngươi nói là sự thật? Có phải là linh thú nhị giai hệ Thổ, Địa Huyệt
Ma Chu? - Lời nói của Huyền Thanh mang theo một sự uy nghiêm khiến cho người
ta sợ hãi.
Gật đầu khẳng định, Lục Thanh nói:
- Xác của Ma Chu con đã cho người chuyển lên núi. Giờ này chắc là cũng tới
cửa cung rồi.
Liếc mắt nhìn Lục Thanh rồi không thấy Huyền Thanh làm thế nào, nhưng chỉ một
lát sau, cánh cửa đại điện lại mở ra. Bốn gã đệ tử ngoại môn khênh một cái
thùng gỗ rộng khoảng trượng đi vào.
Lục Thanh cảm thấy chấn động. Đúng là cảnh giới Kiếm Hồn đại sư. Thần thức
truyền âm mà hắn không hề cảm nhận được một chút dao động.
Đưa tay chộp vào khoảng không, từ trong tay của Huyền Thanh, một ngọn lửa lóe
lên sau đó, cái thùng gỗ bay lên cao, toàn bộ những thứ bên trong đều rơi
xuống đất.
Bịch
Một cái xác của Ma Chu từ trên đó rơi xuống. Thân thể khổng lồ cùng với cái
đầu lâu dữ tợn của nó khiến cho ba người Lăng Tiêu rùng mình. Đặc biệt cái đầu
của nó bị chẻ làm đôi, bên trên còn dính một chút não màu xanh đen. Mặc dù Ma
Chu đã chết nhưng nhìn cái vỏ đen bóng của nó như vậy cũng cảm nhận được lúc
còn sống, nó khó chơi như thế nào.
Nhìn thấy cái xác của Địa Huyệt Ma Chu, Kiếm Nguyên trên người Huyền Thanh dao
động càng mạnh thêm chứng tỏ tinh thần lão không còn giữ được sự bình tĩnh.
Một lúc lâu sau mới ổn định lại được, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của ba người
Lăng Tiêu, Huyền Thanh nói:
- Có phải các ngươi nghĩ một con linh thú nhị giai hệ Thổ không đủ nguy hiểm
đúng không?
Không để cho ba người Lăng Tiêu kịp nói, Huyền Thanh nói tiếp:
- Địa Huyệt Ma Chu là linh thú nhị giai. Nhưng người biết tới nó thường gọi
nó là Ma Thú. Con linh thú này hấp thu hệ Thổ trong ngũ hành, có thể đi lại
dưới đất hơn mười trượng với tốc độ rất nhanh. Hơn nữa, lớp vỏ cứng rắn của nó
có thể so với Hắc Thiết đã luyện trăm lần. Chúng sống thành đàn, và là một
loại linh thú nhị giai vô cùng nguy hiểm. Điều quan trọng là chúng thích ăn
thịt con người để sinh sống.
- Mỗi một con Ma Chu để trưởng thành cần phải ăn một trăm con người mới được.
Có thể nói, chúng chính là thiên địch đối với con người sinh sống trong Thập
Vạn đại sơn.
Nghe được lời giải thích của Huyền Thanh, ba người Lăng Tiêu cảm thấy khiếp
sợ. Nếu đúng như Huyền Thanh nói thì Địa Huyệt Ma Chu quả thực là đáng sợ.
Sau đó, Lục Thanh mới kể lại từ lúc hắn đánh chết Địa Huyệt Ma Chu ở Lạc Nhật
thành cho tới đá hệ Thổ hắn cũng không hề giấu. Nếu như tông môn thực sự muốn
cướp của hắn thì đúng là chẳng còn gì để nói nữa.
Đồng thời, hắn kể tiếp chuyện gặp phải trong dãy núi ở bốn tông môn, sự xuất
hiện của kiếm giả đó. Về phần chuyện chất dịch Huyết Sát Kiếm Nguyên, Huyền
Thanh và mấy vị phong chủ đều đã biết được nên cũng chẳng cần phải giấu diếm.
Nghe Lục Thanh nói, ánh mắt của Huyền Thanh càng lúc càng tối lại. Đến cuối
cùng, lão vẫn bình tĩnh, thở dài rồi nói:
- Ngươi làm tốt lắm. Công tích của ngươi, tông môn sẽ ghi nhớ. Việc này, ta
sẽ bẩm báo với tông chủ, không cần các ngươi phải nhúng tay. Các ngươi nhớ kỹ,
luận kiếm giữ năm núi mới là chuyện quan trọng nhất. Cho dù trời sập xuống,
cũng có tông môn chống đỡ. Việc bây giờ của các ngươi là dốc hết sức tu luyện.
Đi đi.
Bốn người Lục Thanh nhìn nhau, cùng đứng dậy, cáo lui.
Ra khỏi đại điện Triêu Dương, Lục Thanh và ba người Nhiếp Thanh Thiên nói
chuyện với nhau một lúc. Sau đó, hắn cùng với hai người Nhiếp Thanh Thiên đi
gặp Đoạn Thanh Vân và Dư Cập Hóa. Gần bốn tháng, tu vi của hai người đó có sự
tiến bộ khác nhau. Dư Cập Hóa đã đạt tới đỉnh phong của Kiếm Khách, tự tin chỉ
cần củng cố mấy tháng là có thể thử đột phá Kiếm Sư.
Mà sự tiến bộ của Đoạn Thanh Vân còn lớn hơn. Trong bốn tháng qua, hắn tu
luyện một cách khắc khổ, thuận lợi đột phá tới Kiếm Khách đại thiên vị. Mặc dù
chỉ mới đặt chân tới nhưng như vậy cũng rất đáng khen.
Thấy ba người Lục Thanh trở về, hai người Dư Cập Hóa rất vui vẻ. Sau khi năm
người nói chuyện với nhau một lúc, liền tản đi. Lúc này, thời gian tu luyện
rất quý giá, năm người không muốn lãng phí thời gian.
- Ngươi muốn độ kiếp? - Trong Luyện Tâm viện, Nhiếp Thanh Thiên nhìn Lục
Thanh chằm chằm, cất tiếng hỏi.
Không hề cảm thấy kinh ngạc, Lục Thanh gật đầu nói:
- Ý chí của trời đất vẫn bám theo ta từ Phù Vân tông tới giờ. Nếu không độ
kiếp ta chỉ sợ có chuyện xấu. Lần này xuống núi xử lý xong một số chuyện của
gia tộc xong, ta sẽ tìm một chỗ để độ kiếp.
- Được! - Nghe Lục Thanh nói vậy, Nhiếp Thanh Thiên mỉm cười:
- Đợi đến luận kiếm giữa năm núi, chúng ta phải đánh một trận. Lúc đó, ngươi
sẽ thấy kiếm của ta có sự thay đổi như thế nào.
Không để Lục Thanh lên tiếng, Nhiếp Thanh Thiên cười hai tiếng, xoay người rời
đi.
Cất tiếng cười ha hả, Lục Thanh cũng không ở lại cung Triêu Dương mà đi thăm
Hoàng lão. Cho tới bây giờ, Lục Thanh có thể cảm nhận được tu vi của Hoàng lão
là Kiếm Sư trung thiên vị. Nhìn thấy Lục Thanh, Hoàng lão vui vẻ, lôi hắn vào
nói chuyện một lúc lâu mới để cho Lục Thanh đi.
Sau đó, Lục Thanh cũng không ở lại cung Triêu Dương tới một ngày mà nhanh
chóng xuống núi.
Núi Tử Hà vẫn còn nguyên dáng vẻ như cũ. Nhưng trong điện Tử Hà, không khí có
phần nặng nề. Cái xác của con Ma Chu do Lục Thanh mang lên cung Triêu Dương
đang nằm trên mặt đất trong điện.
- Chẳng lẽ sắp loạn rồi hay sao? - Ánh mắt Lạc Thiên Phong đảo qua đảo lại,
nhìn cái xác Ma Chu trên mặt đất.
- Kiếm giả ma đạo cứ nghĩ rằng có thể uy hiếp chúng ta hay sao?
- Tông chủ! Chuyện đã đến mức này chẳng lẽ lại đưa người ra giao thủ với
chúng hay sao? - Huyền Minh nói có chút lo lắng.
- Chẳng lẽ Tử Hà tông chúng ta còn sợ bọn họ. Ta đang hỏi tại sao trong hai
năm gần đây, có người báo tông dân mất tích vô cớ. Nhưng do thời gian quá lâu,
ta cũng không chú ý. Bây giờ, nhớ lại, chắc chắn là đám người kia gây ra.
Huyền Phong chủ! Chẳng lẽ chúng ta để cho bao nhiêu tông dân phải chết như
vậy? Nợ máu phải trả bằng máu... - Tầm Thiên Kính tức giận, nói chuyện không
hề khách khí.
- Nhưng tông môn của chúng ta bây giờ...
- Không nói nữa. - Lạc Thiên Phong lên tiếng, ngắt lời hai người. Ánh mắt lão
nhìn Huyền Thanh, nói:
- Việc này do Huyền sư đệ đưa ra. Ta nghĩ, Huyền sư đệ chắc chắn có chủ ý.
Nghe Lạc Thiên Phong nói vậy, ánh mắt ba người Minh Tịnh Nguyệt đều nhìn về
phía Huyền Thanh.
Ngần đầu nhìn Lạc Thiên Phong, Huyền Thanh trầm giọng nói:
- Ta nghĩ việc này phải điều tra mới được. Hơn nữa, không riêng gì Tử Hà tông
chúng ta mà cả Phù Vân, Thanh Ngọc và các tông môn thuộc Thiên đạo cũng đều
phải vào cuộc.
- A...
Trong mắt Lạc Thiên Phong lóe lên một tia sáng.
Sau đó, Huyền Thanh lại nói tiếp:
- Hiển nhiên, Địa Huyệt Ma Chu phá hoại cơ bản của chúng ta. Mà đám thủy tặc
Tụ Ác trang ở giữa nên chắc chắn cũng có bàn tay của chúng. Hôm nay, mục đích
của họ đã rất rõ ràng. Nếu như bây giờ mặc kệ, đợi tới khi toàn bộ Địa Huyệt
Ma Chu trưởng thành thì chỉ sợ hiệp nghĩ mà chúng ta ký kết trước đây lại phải
thỏa thuận lại.
- Không nói tới Tử Hà tông chúng ta, cho dù là tông môn cấp Kim Thiên cũng
không thể chịu nổi sự uy hiếp như vậy. - Huyền Thanh nhấn mạnh từng từ từng
chữ khiến cho ba người Minh Tịnh Nguyệt đầu gật đầu.
Vào lúc này, mặc dù ánh mắt của Huyền Minh không hài lòng, nhưng cũng không
nói thêm câu gì nữa. Bởi hắn biết, Huyền Thanh nói chẳng sai. Đối với đại sự
của tông môn, không thể có chút nương nhẹ.
Trong lúc năm người Lạc Thiên Phong bàn cách hành động ở điện Tử Hà thì Lục
Thanh cũng về tới Lục phủ ở trấn Triêu Dương.