Người đăng: Ma Kiếm
- Phải nhớ thật kỹ. Kiếm giả có thể chảy máu, nhưng không được rơi lệ. - Âm
thanh của Lục Thanh cứng rắn.
Thấy ánh mắt của Lục Thanh kiên quyết, cuối cùng Hoàng Linh Nhi cũng cố nhìn
cơn nấc xuống. Mặc dù đôi mắt vẫn còn hồng nhưng ánh mắt trở nên vững vàng hơn
trước rất nhiều.
Lúc này, Lục Thanh cũng đã nhận ra sự khác lạ của mẫu thân, liền đưa tay vỗ vỗ
đầu Hoàng Linh Nhi, nói:
- Được rồi! Nghỉ ngơi đi. Hôm nay dừng lại ở đây. Luyện kiếm cũng phải từ từ,
cần có thời gian mới được.
- Vâng! - Cố gắng gật đầu, Hoàng Linh Nhi chần chừ, đi ra khỏi đại viện.
- Mẹ! - Lục Thanh quay đầu nhìn Nhan Như Ngọc, kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy mẫu thân có gì đó khác lạ.
Nhan Như Ngọc nhướng mày, mở miệng nói:
- Niệm Vân kiếm đâu?
Lục Thanh sửng sốt nhưng nhanh chóng phản ứng đi vào phòng trong của đại viện.
Nhan Như Ngọc biết nhi tử muốn giải thích cho mình liền đi theo.
Vung nhẹ tay phải một cái, trên tay Lục Thanh có một ngọn khí Tốn Phong màu
xanh nhạt bay ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
- Đây là... - Nhan Như Ngọc sửng sốt. Nàng không hiểu tại sao mà Lục Thanh có
thể làm được điều đó. Muốn điều động khí của thuộc tính cần phải có sự lĩnh
ngộ đối với chúng sâu như thế nào mới có thể làm nổi? Nhan Như Ngọc cũng không
thể đoán nổi.
Nhưng nàng có thể khẳng định, trong ba tháng qua, Lục Thanh có sự tiến bộ vượt
bậc.
Rồi ngay lập tức, trong ánh mắt khiếp sợ của Nhan Như Ngọc, trên tay phải của
Lục Thanh có một thứ gì vô hình đang dao động. Sau đó, mũi thanh Niệm Vân từ
từ chui ra khỏi lòng bàn tay hắn. Sau khoảng chừng một nhịp hô hấp, thanh Niệm
Vân kiếm cứ vậy mà chui ra khỏi tay của Lục Thanh.
Không để mẫu thân lên tiếng hỏi, Lục Thanh nói toàn bộ những gì gặp phải trên
đường tới Phù Vân tông. Tất nhiên, về chuyện Diệp lão và Hồn thạch Lục Thanh
không hề nhắc đến. Nhưng chuyện Kiếm Cốt và Kiếm Thi cùng với Không Giới hắn
đều kể lại toàn bộ.
Một lúc lâu sau, sắc mặt Nhan Như Ngọc trở nên ngưng trọng, nói:
- Không ngờ ra ngoài mấy tháng mà ngươi có thể chiếm được nhiều bảo vật đến
vậy. Nhưng bảo bối không thể để lộ ra ngoài. Nếu mấy thứ đó mà để cho người
khác biết thì cho dù là tông môn cũng bất chấp mà tới đây. Gia tộc họ Lục
chúng ta sinh sống ở Tử Hà tông, nếu không có chuyện vạn bất đắc dĩ, không nên
xung đột với tông môn.
Lục Thanh gật đầu, nói:
- Chuyện này con biết. Mẫu thân cứ yên tâm.
Dừng một chút, Lục Thanh liền gọi Kiếm Thi ra ngoài. Mặc dù đã nghe Lục Thanh
nói, nhưng vào lúc này nhìn thấy tận mắt, cảm nhận uy áp của Kiếm Thi, Nhan
Như Ngọc vẫn phải sững sờ. Ngoại trừ việc không thể nói, Kiếm Thi chẳng khác
nào một người bình thường, khiến cho người ta rất khó có thể đối xử với nó như
một con rối.
Điểm nhẹ một cái lên mi tâm Kiếm Thi, Lục Thanh thu lại giọt máu mà hắn đã rót
vào Hồn Thạch trong huyệt Thần Đình của Kiếm Thi, sau đó để cho Nhan Như Ngọc
nhận chủ. Mặc dù lúc đầu, Nhan Như Ngọc không quen khi để Thức Hải của mình
tiếp xúc với Thức Hải của một Kiếm Hoàng như vậy. Nhưng ngay lập tức, nàng
phát hiện, sau khi thành lập mối liên lạc với Kiếm Thi, Thức Hải của nàng từ
từ lớn mạnh. Thậm chí còn có một thứ hơi thở huyền ảo truyền vào trong đầu
nàng khiến cho nàng đối với một số điều còn mơ hồ trong việc tu luyện trước
đây liền có dấu hiệu đột phá.
Với việc Kiếm Thi nhận chủ thì đây cũng là một điều tốt. Sau đó, Nhan Như Ngọc
để cho Kiếm Thi vào trong Kiếm Khố. Nàng làm theo lời nói của Lục Thanh, Kiếm
Thi đó nếu không tới thời điểm sinh tồn thì không nên dùng.
Tiếp theo, Lục Thanh cũng không ở nhà lâu mà lên thẳng Triêu Dương phong. Nếu
như hắn tính không nhầm thì ba người Nhiếp Thanh Thiên cũng bị tập kích. Nếu
bình an vô sự, chắc chắn bọn họ cũng nhanh chóng trở về.
Ngày hôm sau, cuối con đường lên núi của Triêu Dương phong, thân hình Lục
Thanh từ từ hiện ra.
- Đại sư huynh! - Hai gã đệ tử ngoại môn, khom người nói.
- Các ngươi có thấy Nhiếp Thanh Thiên, Triệu Thiên Diệp và Lăng Tiêu về chưa?
- Lục Thanh hỏi.
Nét mặt hai gã đệ tử ngoại môn cổ quái, cùng nói:
- Đều về rồi.
- Có chuyện gì vậy? - Thấy nét mặt hai người, Lục Thanh lên tiếng.
- Bởi vì ba vị sư huynh đó khi trở về cũng hỏi như ngài. - Một gã đệ tử ngoại
môn mở miệng nói.
Hơi sửng sốt, Lục Thanh liền mỉm cười. Ba người đó không việc gì, hắn cũng cảm
thấy yên tâm. Nhưng đồng thời điều đó cũng cứng tỏ rằng ba người cũng bị tập
kích. Nói cách với đường đi của ba người không có lý do gì về sớm hơn hắn.
- Nhưng hình như tình trạng của Lăng Sư huynh không được tốt lắm. - Một gã đệ
tử ngoại môn khác sau khi suy nghĩ một chút cũng mở miệng nói.
- Cái gì? - Lục Thanh rùng mình, vội vàng lên tiếng.
Sự thay đổi của Lục Thanh khiến cho hai gã đệ tử ngoại môn cảm thấy căng
thẳng. Vào lúc này, như có một thứ gì đó uy nghiêm bao phủ quanh người họ. Thứ
uy nghiêm đó khiến cho bọn họ nảy sinh sự kính sợ như đố với phong chủ.
"Thực lực của Đại sư huynh lại tiến bộ!" Đó là ý nghĩ cùng xuất hiện trong
lòng hai người. Cả hai vội vàng nói:
- Cánh tay trái của Lăng sư huynh bị chặt đứt. Hơn nữa, nghe nói tu vi cũng
bị ảnh hưởng khiến cho tính tình không được tốt cho lắm.
"Quả nhiên..."
Lục Thanh hiểu ngay ra vấn đề. Trong số ba người thì người mà hắn lo nhất
chính là Lăng Tiêu. Mặc dù Lăng Tiêu cũng có thực lực Kiếm Sư tiểu thiên vị,
hơn nữa trong hai năm qua cũng hoàn toàn củng cố. Nhưng kiếm khí hệ Phong và
cảnh giới kiếm pháp của hắn cũng chỉ có thể chống lại Kiếm Sư trung thiên vị
có kiếm khí ngũ hành, đồng thời sự lĩnh ngộ đối với lực lượng không vượt qua
hắn mới được. Nếu như gặp phải Kiếm Sư đại thiên vị, cho dù chỉ có kiếm khí
Ngũ Hành, Lăng Tiêu muốn trốn cũng khó khăn. Thậm chí khả năng bị đánh chết
còn lớn hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, hôm nay hắn cũng trở về. Mặc dù bị chặt đứt một cánh tay, tu vi bị
tổn hại, nhưng chỉ cần còn sống thì nhất định sẽ có cách. Tinh thần Lục Thanh
từ từ yên ổn. Sau khi biết ba người Nhiếp Thanh Thiên vô sự, tinh thần của hắn
thoải mái hơn rất nhiều. Thậm chí vào lúc này, hắn còn thoáng cảm ứng được tâm
thần như tỏa sáng, niệm thần trở nên sáng bóng không hề có một chút tì vết.
Bước vào trong cung Triêu Dương, Lục Thanh đi thẳng tới đại điện. Chưa kịp gõ
cửa, âm thanh của Huyền Thanh đã vang lên:
- Vào đi! - Ngay lập tức, Lục Thanh cảm nhận được một luồng khí Chân Hỏa nóng
rực bốc lên sau cánh cửa. Cánh cửa lớn như bị một thứ gì đó tác động, từ từ mở
sang hai bên.
Bước vào trong đại điện, Lục Thanh liền thấy ba bóng người đang ngồi dưới đất.
Ba người đó chính là đám người Nhiếp Thanh Thiên.
Đập vào mắt hắn là cánh tay trái trống không của Lăng Tiêu cùng với khuôn mặt
tái nhợt. Mặc dù nét mặt vẫn như bình thường, nhưng Lục Thanh lại có thể cảm
nhận được trên người hắn một làn dao động rất mạnh. Hiển nhiên, tinh thần Lăng
Tiêu bị tổn thương rất mạnh. Hơn nữa, Lục Thanh còn cảm giác được hơi thở của
hắn yếu bớt, thậm chí so với Kiếm Sư vừa mới ngưng kết Kiếm Chủng còn yếu hơn
một phần.
Sau đó, nhìn sáng Nhiếp Thanh Thiên, đồng tử trong mắt Lục Thanh chợt co lại.
Bởi vì, hắn không thể nhìn thấu tu vi của gã. Cẩn thận cảm nhận một chút, Lục
Thanh phát hiện, hơi thở của Nhiếp Thanh Thiên không kém so với Thảo thành chủ
của Thanh Hà thành. Chỉ có điều, hơi thở của gã dao động rất mạnh, chứng tỏ
cảnh giới vẫn chưa được củng cố.
Hơn nữa, lúc này, ý chí của trời đất vẫn bao phủ quanh người Lục Thanh khiến
cho hắn càng thêm mẫn cảm với sự đặc biệt của nó. Vì vậy mà từ trên người
Nhiếp Thanh Thiên, hắn cảm ứng được ý chí của trời đất vẫn chưa hoàn toàn mất
hết. Mà lúc này, ý chí của trời đất vẫn còn quanh quẩn bên người hắn cũng cảm
ứng được điều đó, sau mấy ngày yên lặng lại bắt đầu rung động.
- Ngươi độ kiếp rồi? - Lục Thanh hơi ngập ngừng, lên tiếng hỏi. Cảnh giới của
Nhiếp Thanh Thiên trước đó hắn biết rất rõ. Bởi vì chuyển tu Kiếm Nguyên công
địa cấp của hệ Phong nên cần phải tới nửa năm nữa mới có thể củng cố vững
chắc, làm sao đã có thể độ Nguyên khí kiếp nhanh như vậy?
Trên mặt xuất hiện một nụ cười khổ, Nhiếp Thanh Thiên nói:
- Không còn cách nào khác. Lúc đầu, người đuổi giết ta có tu vi Kiếm Chủ tiểu
thiên vị đỉnh phong. Hơn nữa, kiếm khí cũng là hệ Phong. Cho dù ta dốc hết sức
chạy trốn, thậm chí sử dụng Kiếm Ý áp chế cũng không thể ngăn cản sự truy đuổi
của hắn. Chẳng còn cách nào khác, ta đành vội vàng dẫn động Phong kiếp, nhờ ý
chí của trời đất để ngăn cản sự công kích của hắn. Cũng may là mạng của ta còn
lớn, nhờ có hai viên Sâm Vương đan mà trước đây ngươi đưa cho nên cố gắng vượt
qua, nhặt lại được cái mạng.
- Nhưng do vội vàng độ kiếp, nên sau khi vượt qua Nguyên Khí kiếp cũng khiến
cho tinh thần của ta bị hao tổn rất nhiều. Chỉ sợ không mất một năm, khó có
thể hồi phục. - Nhiếp Thanh Thiên thở dài nói.
Nhưng Lục Thanh không hề nhận thấy trên mặt Nhiếp Thanh Thiên có một chút suy
sụp. Dù sao, mất thời gian một năm tu luyện, nhưng cũng vượt qua được Nguyên
khí kiếp thì cũng có thể coi như một sự thu hoạch.
- Sư phụ! - Lục Thanh khom người, nói với Huyền Thanh.
- Ngồi.
Chờ sau khi Lục Thanh ngồi xuống bồ đoàn, bốn đại đệ tử của núi Triêu Dương
cũng tề tụ đủ ở đại điện.
Người mở miệng đầu tiên là Triệu Thiên Diệp.
- Đám thủy tặc này nhất định phải diệt. - Chỉ một câu nói, mọi người đã nhận
ra sự quyết tâm của Triệu Thiên Diệp.
Huyền Thanh gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nghe những gì các ngươi gặp phải, chỗ eo sông đó chắc chắn có người ẩn nấp.
Vốn bên trong Tụ Ác trang có cả người của Tử Hà tông chúng ta, nhưng không còn
đường về. Hơn nữa, bọn họ cũng chưa hề phá hoại kế lớn của tông môn chúng ta
vì vậy mà một số chuyện do bọn họ làm vẫn không hề để ý. Nhưng vào lúc này,
nếu chúng đã có dã tâm như vậy, thì coi như tự tìm đường chết.
Giọng nói của Huyền Thanh bình thản, nhưng bốn người Lục Thanh lại cảm nhận
được sát khí khiến cho bọn họ run rẩy. Đây là lần đầu tiên, trên người Huyền
Thanh xuất hiện sát khí như vậy khiến cho bốn người như rơi vào giữa trời đông
giá rét.