Hoàng Linh Nhi


Người đăng: Ma Kiếm

Trên thân Hắc Thiết kiếm hiện lên một tầng Kiếm Nguyên khí màu tím nhạt, Hoàng
Linh Nhi lùi về phía sau một bước. Hắc Thiết kiếm trên tay vẽ theo một đường
hình cung, đánh về phía trước.

Xuy ——

Một trận tia lửa chói mắt tóe ra. Hắc Thiết kiếm chém thẳng vào một khối Hắc
Thiết để ở trước mặt Hoàng Linh Nhi, để lại một vết kiếm rõ ràng.

Mà một kiếm này đã tiêu hao phần lớn Kiếm Nguyên khí của Hoàng Linh Nhi. Thu
kiếm lại mà đứng, trên mặt nàng mồ hôi càng chảy ra nhiều hơn. Cái miệng nhỏ
nhắn thở hổn hển, Bộ võ phục mặc trên người ướt đẫm, lộ ra những đường cong lả
lướt vẫn còn hơi non nớt.

"Tốt lắm! Linh nhi! Nghỉ ngơi một chút đi." Lúc này, Nhan Như Ngọc rốt cục mở
miệng nói. Nàng cũng nhận ra lúc này này Hoàng Linh Nhi đã không còn thể lực
nữa. Lại nhìn đến thanh Hắc Thiết kiếm nặng ba mươi cân trong tay, trong lòng
Nhan Như Ngọc không khỏi cười khổ. Một nữ nhân chân yếu tay mềm lại sủ dụng
thanh kiếm nặng như thế, thật sự là có chút tự hành hạ mình. Tuy rằng nàng
biết đây là Hoàng Linh Nhi rèn luyện khả năng khống chế lực đạo. Nhưng mà đứng
nhìn, thật sự là làm người ta đau lòng.

Chần chờ một chút, Hoàng Linh Nhi vẫn gật gật đầu. Ngồi xuống tại chỗ xếp
bằng, vận chuyển Húc Nhật tâm kinh tầng thứ hai. Một tầng Kiếm Nguyên khí màu
tím nhạt ôn hòa xoay quanh người, ngăn cản cái nóng bức của ánh nắng mặt trời.

Sau nửa canh giờ, Hoàng Linh Nhi lại mở mắt. Không có chút do dự, lại cầm lên
thanh Hắc Thiết kiếm tiếp tục tập luyện Triêu Dương Thất Thức. Nhìn thấy Hoàng
Linh Nhi như thế, Nhan Như Ngọc không khỏi lắc lắc đầu. Đồng thời trong lòng
cũng có chút cảm thán về chuyến đi của con trai. Không nói thu được một nữ đồ
đệ, mà ngay cả tính nết của cả hai cũng giống nhau. Vốn cũng nghĩ chính mình
phải đốc thúc nhiều hơn, nhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ đó thật ra lại là dư
thừa.

Thực ra nàng không biết, Hoàng Linh Nhi đối với Kiếm Đạo si mê như thế nào.
Nhìn thanh Hắc Thiết kiếm nắm trong tay, Hoàng Linh Nhi không khỏi nhớ lại lúc
trước. Khi đó nàng thích nhất chính là mỗi ngày ôm chuôi kiếm mà tổ tiên để
lại mà chìm vào giấc ngủ. Cùng với mỗi ngày lúc sáng sớm, đi đến chỗ vị sư phụ
trong thôn xem luyện kiếm.

Cho nên, tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là có thể trở thành một kiếm giả.
Hiện giờ cuối cùng thì mong muốn của nàng đã được đền đáp, bái làm đệ tử của
Lục Thanh. Mà trong mấy tháng này, cũng đủ để nàng hiểu biết về vị sư phụ trẻ
tuổi đó. Nàng hiểu biết càng nhiều, thì đối với sư phụ lại càng thêm tò mò
cùng kính sợ. Kể cả là thực lực đủ để chống lại Kiếm Chủ, hay là tốc độ tu
luyện cùng với chiến tích, đều khiến nàng sợ hãi.

Hiện giờ nàng, đã không phải là cô gái thiếu hiểu biết ở làng chài nhỏ nữa.
Với sự chỉ điểm cùng giảng giải của sư tổ mẫu, nàng đối với việc phân chia
thực lực kiếm giả cũng đã có hiểu biết rõ ràng. Nhờ đó, nàng mới biết được sư
phụ nàng có bao nhiêu lợi hại.

Kiếm Sư đỉnh phong, đó là cảnh giới mà bao nhiêu người cả đời đều không đạt
được. Mà sư phụ của nàng, chỉ mới mười sáu tuổi đã đạt tới. Tuy rằng đến bây
giờ nàng đối với tuổi tác của Lục Thanh có chút hoài nghi. Dù sao lúc trước
nhìn Lục Thanh kể cả lúc giơ tay nhấc chân, diện mạo hoặc là ngôn ngữ uy
nghiêm, cũng không giống với một gã thanh niên vừa mới làm lễ trưởng thành.

Mà càng biết được Lục Thanh lợi hại bao nhiêu, thì nàng càng thêm biết được
chính mình hiện giờ có được cơ hội quý giá như thế nào. Vì vậy mà nàng cũng
không dám lười biếng. Lúc trước Lục Thanh lưu lại yêu cầu tu luyện, mỗi ngày
nàng đều gần như hoàn thành hai lần. Mà tiến bộ của nàng, cũng khiến tất cả
mọi người ngỡ người. Chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, nàng đã thành
công luyện được một tia Kiếm Nguyên khí, cũng trong nửa tháng rất nhanh trở
lên lớn mạnh.

Tốc độ tu luyện như thế khiến mười tám người được tuyển làm hộ vệ của gia tộc
trợn mắt há hốc mồm. Bất quá lập tức bọn họ nghĩ đến đó là đệ tử của gia chủ
Lục Thanh, cũng không dám đoán loạn thêm nữa. Nếu không có một chút đặc thù,
thì với gia chủ có thực lực cùng địa vị như vậy, làm sao có thể tùy ý thu đồ
đệ.

Trong đại viện của gia tộc họ Lục, giờ phút này tiếng kiếm vang lên soàn soạt.
Hắc Thiết kiếm nặng đến hơn ba mươi cân lướt trong không khí, phát ra tiếng xé
gió vù vù. Trên người Hoàng Linh Nhi, Kiếm Nguyên khí màu tím nhạt tinh thuần
không tỳ vết. Triêu Dương Thất Thức bắt đầu từ thức thứ nhất là Bát Vân Kiến
Nhật, sau này phân biệt là Triêu Dương Sơ Hiện, Vân Chưng Hà Úy, Quang Mang
Vạn Trượng, Ánh Nhật Sơn Hà, Vân Tiêu Vụ Tán, Dương Quang Phổ Chiếu. Liên tiếp
bảy thức, từ từ được Hoàng Linh Nhi thi triển.

Học kiếm nhanh như vậy! Nhan Như Ngọc tuy rằng ngoài miệng không nói gì thêm,
nhưng trong lòng cũng cảm thán. Nếu đúng như Lục Thanh đã chuyển lời về, thì
dựa theo tốc độ tiến bộ của Hoàng Linh Nhi lúc này, không cần năm năm, chỉ sợ
cũng có thể thuận lợi đạt tới cảnh giới Kiếm Khách.

Lúc này, vào thời điểm Hoàng Linh Nhi thi triển kiếm thức đến thức thứ sáu Vân
Tiêu Vụ Tán, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Lát sau Kiếm Nguyên khí trên người
nàng phát ra một tiếng động rồi tán loạn, ngã xuống mặt đất.

"Linh nhi!" Nhan Như Ngọc biến sắc, nhấc chân muốn tiến lên. Nhưng nàng lập
tức ngừng lại. Bởi vì ở bên người Hoàng Linh Nhi, giờ phút này không khí hơi
hơi vặn vẹo một chút, thân ảnh Lục Thanh xuất hiện.

Nhướng mày, Nhan Như Ngọc phát hiện, Niệm Vân kiếm thường đeo sau lưng Lục
Thanh đã biến mất không thấy. Lúc này trên lưng hắn đeo một thanh cự kiếm xa
lạ, vừa nhìn đã biết không phải. Tâm trạng Nhan Như Ngọc lập tức trầm xuống,
lẳng lặng đứng thẳng tại chỗ, đợi lát nữa nghe Lục Thanh giải thích.

Lại nhìn Lục Thanh, giờ phút này ngón tay hắn điểm nhẹ. Trên đầu ngón tay xuất
hiện một chút ánh sáng màu trắng trong suốt. Ngón tay vừa điểm vào sau lưng
Hoàng Linh Nhi, Nguyên Khí dịch tinh khiết liền được Lục Thanh rót một giọt
vào trong cơ thể nàng . Thần thức của hắn tỏa ra, khống chế giọt Nguyên Khí
dịch đó. Đối với Hoàng Linh Nhi mà nói thì đây là lượng nguyên khí khổng lồ,
làm dịu đi kinh mạch đang khô cạn, cùng với thân thể đầy vết bầm tím.

Trong thần thức của Lục Thanh, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi diễn biến .Toàn
thân Hoàng Linh Nhi có rất nhiều vết thương rất nhỏ. Tuy rằng mỗi vết thương
đều bé nhỏ không đáng kể, nhưng xét về số lượng thì không thể tưởng tượng nổi.

Nguyên Khí dịch được Lục Thanh khống chế, đầu tiên làm dịu đi đan điền của
Hoàng Linh Nhi. Nguyên Khí dịch ở trong đan điền của Hoàng Linh Nhi tan ra,
rót vào trong Kiếm Nguyên khí mới chỉ to bằng đầu ngón tay. Giống như nắng hạn
gặp mưa rào, quả cầu Kiếm Nguyên khí bắt đầu tham lam hấp thu chất dịch Nguyên
Khí. Mà ý thức của Hoàng Linh Nhi đang uể oải cũng dần tỉnh táo lại.

Biết có người giúp nàng, Hoàng Linh Nhi không dám chậm trễ. Vội vàng vận
chuyển Húc Nhật tâm kinh tầng thứ hai thúc dục đan điền vận lên Kiếm Nguyên
khí. Tốc độ hấp thu Nguyên Khí dịch nhất thời tăng lên mấy lần. Ngoài ra, một
nửa Nguyên Khí dịch còn lại được Lục Thanh dẫn dắt, dần rót vào trong da thịt
Hoàng Linh Nhi, chữa trị những vết thương nhỏ.

Giờ khắc này, Hoàng Linh Nhi cảm thấy bản thân giống như đang được ngâm mình
trong dòng nước ấm áp. Mỗi một lỗ chân lông trên thân thể đều mở ra. Chưa bao
giờ nàng cảm thấy được chính mình có sự thoải mái như thế. Không có chút áp
lực, thật giống như đứng trong đám mây, không khí mát lạnh xung quanh khiến
nàng say mê.

"Tĩnh tâm ngưng khí! Không nghe thấy ngoại vật! Giữ cho lòng yên tĩnh! Tập
trung tinh thần!" Ngay tại thời điểm Hoàng Linh Nhi sắp mất đi sự tỉnh táo,
một tiếng quát trầm trọng như tiếng chuông vang lên trong đầu nàng. Thanh âm
mặc dù có chút hơi xa lạ, nhưng lại giống như được khắc sâu trong trí nhớ.
Khiến ý thức Hoàng Linh Nhi sắp bị chìm đắm trong nháy mắt liền tỉnh táo.

Là sư phụ!

Trong lòng Hoàng Linh Nhi vang lên tiếng kêu kích động, lập tức ý thức lại dao
động một chút. Không dám phân tâm nữa, đem tâm thần hoàn toàn tập trung, toàn
lực vận chuyển Húc Nhật tâm kinh. Phối hợp với Lục Thanh hấp thu một giọt Kiếm
Nguyên dịch mà cơ hồ tương đương với toàn bộ Kiếm Nguyên khí của một gã Kiếm
Thị đỉnh phong.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từ trên người Hoàng Linh Nhi chậm rãi hiện lên
một tầng Kiếm Nguyên khí màu tím. Kiếm Nguyên khí bây giờ so với lúc trước
càng thêm tinh khiết. Nhìn nó chẳng khác gì thủy tinh trong suốt, tản ra ánh
sáng mỹ lệ. Hơn nữa, ở trên người Hoàng Linh Nhi, nguyên bản chỉ là mới vào
cảnh giới Kiếm Thị, khí tức rất nhanh tăng lên. Chỉ trong một lát, liền đạt
tới Kiếm Thị trung kỳ, vẫn còn tiếp tục có xu thế tăng dần lên.

Sau thời gian tàn nửa nén hương, trên người Hoàng Linh Nhi hiện lên một tầng
Kiếm Nguyên khí một màu tím. Kiếm Nguyên khí nồng đậm bao phủ cả thân thể, lưu
chuyển không ngừng, khiến cho những giọt mồ hôi còn đọng lại trên người bốc
thành hơi. Trên đỉnh đầu Hoàng Linh Nhi ngưng kết, hội tụ thành một quả cầu
sương mù màu trắng, bị gió thổi qua, liền tản ra bốn phía.

Gần nửa canh giờ sau, Kiếm Nguyên khí trên người Hoàng Linh Nhi chậm rãi thu
liễm. Trên mặt nàng lộ ra một tầng khí tím nhàn nhạt, mặc dù còn không rõ
ràng, nhưng đã có thể nhìn thấy.

Mở mắt ra, Hoàng Linh Nhi liếc mắt một cái liền thấy được Lục Thanh đứng bên
cạnh.

"Sư phụ!" Trên mặt Hoàng Linh Nhi lộ ra thần sắc kích động.

Gật gật đầu, sắc mặt Lục Thanh đột nhiên trầm xuống, mở miệng nói: "Ngươi đã
biết sai chưa?"

Hoàng Linh Nhi nghe vậy sửng sốt, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, khép nép
nói: "Linh nhi biết sai rồi."

Hơi nhướng mày, Lục Thanh tiếp tục nói: "Kiếm Đạo phải khổ luyện là đúng.
Nhưng không hiểu điều dưỡng mà chỉ biết khổ luyện chính là sai lầm to lớn. Con
đường Kiếm Đạo, ngoại trừ lúc ngồi xuống luyện kiếm khí, đồng dạng phải rèn
luyện thân thể. Chỉ có thân thể cùng tu vi phối hợp, mới có thể đạt tới viên
mãn. Nếu người nào cũng giống như ngươi, gần như tự mình hại mình đi tu luyện.
Tới ngày Trúc Cơ, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, tu vi bị phế bỏ."

Giờ phút này Lục Thanh nghiêm khắc quát lớn khiến Hoàng Linh Nhi có chút ủy
khuất. Cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, trong khóe mắt xuất hiện làn nước mắt
trong suốt.

"Lau nước mắt của ngươi đi" Sắc mặt Lục Thanh trầm xuống. "Kiếm giả coi trọng
kiên nhẫn, dũng mãnh tinh tiến. Nếu chỉ có chút răn dạy đó ngươi đều chịu
không nổi, như vậy tương lai của ngươi trên Kiếm Đạo ta đã có thể thấy rõ
rồi."

"Phải nhớ kỹ! Kiếm Giả đổ máu, không đổ lệ!"


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #195