Người đăng: Ma Kiếm
"Nếu ngươi bị Kiếm Khí của hắn đánh trúng, kể cả thân thể ngươi có tương đương
với Thanh Phàm Kiếm Thể, cũng sẽ bị khí Ngũ Độc xâm nhập. Rồi cũng dần đánh
mất khống chế đối với Kiếm Chủng, cuối cùng sẽ bị đối phương giết chết. Cho dù
may mắn chạy thoát, lúc sau cũng sẽ bị Ngũ Độc khí xâm nhập vào tâm mạch, kinh
mạch vỡ vụn mà chết."
Trong lòng Lục Thanh thất kinh, không ngờ Ngũ Độc Kiếm Khí lại ác độc như vậy.
Nếu vừa mới rồi hắn tùy tiện cùng quái nhân kia chiến đấu, không biết chính
mình có thể ngăn cản nổi một đạo Kiếm Khí của quái nhân hay không.
"Đương nhiên, Ngũ Độc Kiếm Khí tuy rằng ác độc bá đạo, nhưng là không phải
không thể kháng trụ được. Chỉ cần ngươi vượt qua nguyên khí kiếp, tiên thiên
Phong Lôi khí nhập thể, Kiếm Nguyên được tẩy luyện. Lấy Lôi khí bá đạo trong
khí Phong Lối, chút khí Ngũ Độc ấy không kháng cự được bị nó luyện hóa." Diệp
lão nghẫm nghĩ rồi nói.
"Từ từ ——" Diệp lão giống như phát hiện ra cái gì. Một cỗ dao động linh hồn vô
hình tỏa ra một vòng. - "Đáng giận, tên hỗn đản này dám tự tiện nâng độ phì
của đất trong hang của ma chu. Chăc hẳn hắn từ nơi đó mà có được ma chu."
Từ trong lời nói của Diệp lão, Lục Thanh lần đầu tiên thấy lão phẫn nộ.
"Chẳng lẽ có cái gì không hay?" Lục Thanh cũng cảnh giác lên.
"Rất nguy hiểm!" Thanh âm Diệp lão trở lên trầm trọng. - "Ta nhớ rõ lúc trước
tất cả chủng loại ma chu đều bị tập trung tiêu diệt, các tông môn trên Đại Lục
liên hợp tìm tòi mất trăm năm, phá huỷ toàn bộ hang ổ của ma chu. Kể cả là ở
tuyệt địa, chỉ cần tồn tại ma chu, cho dù chỉ là Linh Thú loài nhện bình
thường, cũng bị tàn sát không còn. Cho nên hiện giờ không cần phải nói đến Địa
Huyệt Ma Chu, chỉ Linh Thú loài nhện thôi cũng có thể coi như tuyệt chủng."
Lục Thanh nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp lão. Ma chu này căn bản không
được tồn tại đến hậu thế.
"Nhưng tới bây giờ Địa Huyệt Ma Chu lại xuất hiện trên Đại Lục. Tuy rằng xem
ra chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện hai lần, nhưng mà lấy năng lực sinh sản kinh
người của ma chu, khẳng định còn có nữa. Hơn nữa dựa theo dấu hiệu hiện tại mà
xem, chắc chắn là chúng ở trong tay kiếm giả Nhân Đạo. Đáng giận! Bọn họ chẳng
lẽ đã quên giáo huấn hơn hai vạn năm trước rồi sao?" Trong lời nói Diệp lão có
sát khí khiến Lục Thanh cảm thấy rùng mình.
"Diệp lão! Ý của người là ——" Lục Thanh mở miệng nói.
"Có người muốn Địa Huyệt Ma Chu này sinh sôi nảy nở với số lượng lớn. Tuy rằng
không rõ mục đích, nhưng là dụng tâm nhất định cực kỳ hiểm ác. Phải biết rằng,
Địa Huyệt Ma Chu muốn trưởng thành, phải cần rất nhiều máu thịt làm lương
thực. Mà muốn thực sự trưởng thành, nhất định phải ăn thịt hơn trăm người
trưởng thành. Nếu không, cho dù là dùng tam giai Linh Thú nuôi nấng, đều không
được. Đó cũng là nguyên nhân lúc trước Đại Lục quyết tâm tiêu diệt ma chu. Địa
Huyệt Ma Chu là thiên địch trời sinh của con người. Không có con người, chúng
nó căn bản không thể trưởng thành."
Nét mặt trở nên ngưng trọng, Lục Thanh ngẫm nghĩ, hỏi: - "Ta có nên đem chuyện
này báo cho tông môn không? Ta nghĩ nếu để tông môn phái người đến tra rõ việc
này, hẳn là có thể phát hiện một ít manh mối."
"Có thể. Dù sao việc này quan hệ đến sống còn của toàn bộ loài người trên Kiếm
Thần đại lục. Nếu cho ma chu có thời gian sinh sản số lượng lớn, tản ra khắp
cả Thập Vạn Đại Sơn thì đó là một tai nạn khủng khiếp. Hiện giờ còn có người
cả gan nuôi dưỡng ma chu, chứng tỏ số lượng ma chu còn chưa nhiều. Phải giải
quyết sớm, tránh xảy ra biến cố gì đó ngoài mong muốn."
Gật gật đầu, Lục Thanh nhảy xuống mặt đất, đem nhưng bình da có chứa máu tươi
của ma chu thu vào Không Giới. Ngẫm nghĩ một lúc, Lục Thanh lại thu vào thi
thể của một con ma chu. Còn thi thể các con khác bị Lục Thanh sử dụng kiếm khí
tiêu hủy.
Hắn cũng không đi tìm đám người Mộc Phong. Trong mấy ngày qua, đường đi tới Tử
Hà tông hắn đã giảng giải kỹ lưỡng cho bọn họ. Không có hắn, đám người Mộc
Phong vẫn có thể đi tiếp được. Giờ phút này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy,
hắn phải mau chóng chạy về Triêu Dương phong.
Mơ hồ trong lòng Lục Thanh như cảm thấy bồn chồn lo lắng. Giống như có đồ vật
gì đó nghẹn ở trong lòng. Điều này làm cho Lục Thanh cảm thấy không thoải mái,
mà lại không biết vì sao. Mà thiên địa ý chí vào lúc này cũng không hề thúc
giục Lục Thanh. Giống như không khí bình thường, chỉ lẳng lặng bao quanh bên
người Lục Thanh.
Lục Thanh toàn lực thi triển Phong Lôi bộ mà chạy đi. Vùng Tứ Giới Sơn Mạch
rộng lớn mà hắn chỉ mất ba ngày đã vượt qua. Sáng sớm ngày thứ tư, hắn đã tới
bờ sông Lệ Thủy, rồi lên một chiếc thuyền nhỏ để qua sông.
Ngồi ở đầu mũi thuyền, Lục Thanh khép hờ hai mắt dưỡng thần. Ba ngày liên tục
thi triển Phong Lôi Bộ, khiến cho tâm thần của hắn cũng tiêu hao một chút.
"Lão Hoàng! Chăm chỉ như vậy, tháng nầy ngọc tệ thu được không ít nha." Lúc
này nhìn đến cách đó không xa trên mặt sông, một chiếc thuyền đánh cá không
lớn hơn thuyền Lục Thanh đang ngồi bao nhiêu chậm rãi đi tới gần. Trên thuyền
là một người đánh cá cởi trần, tuổi tầm trung niên. Hắn đang thu lại lưới đánh
cá đã đầy lại, đồng thời nói với lão nhân chèo đò.
Cười sang sảng vài tiếng, lão nhân hiển nhiên cũng đang cao hứng, dùng sức đẩy
mái chèo. Đầu hai chiếc thuyền nhất thời tựa vào nhau.
"Đúng vậy, từ sau ngày hôm đó, cường đạo của Tụ Ác trang cũng không dám ...
nữa đi ra. Nếu ngày nào cũng bị bọn chúng cướp đoạt, thì làm sao có thể sống
yên ổn được!" Trong lời nói của lão nhân mang theo cảm thán.
Trên mặt người đánh cá cũng lộ ra vẻ cảm khái vẻ, nói: "Thực là ông trời có
mắt, giáng xuống Thiên Lôi và gió lốc trừng trị bọn ác đạo. Lão Hoàng ngươi
không biết, lúc trước chúng ta chạy tới bên bờ sông, trên mặt nước nổi lên rất
nhiều cá." Người đánh cá đứng trên thuyền khoa chân múa tay hưng phấn nói.
"Lúc đó phải có đến mấy ngàn con cá lớn, tới mấy vạn cân! Chúng ta dùng hơn
mười chiếc thuyền đều còn không chở hết được. Mặc dù có rất nhiều con đã bị
Thiên Lôi đánh chết, nhưng vẫn là có rất nhiều con chỉ bị hôn mê. Gần ngàn
con cá sống, là có thể có được mấy chục Tử Ngọc tệ đấy."
Nhìn thấy Hoàng lão đầu có vẻ hâm mộ, người đánh cá nói tiếp: - "Có điều không
ngờ nữa là ở phía sau, ngươi không biết, có trên dưới một trăm tên ác đạo! Thi
thể bọn chúng đều cháy đen nổi trên mặt nước. Ngươi nói, không phải ông trời
trừng phạt thì là cái gì? Đó là báo ứng!"
"Đúng vậy, mười năm nay, chúng ta bị bọn họ cướp đoạt rất nhiều. Hiện giờ có
kết cục như vậy, cũng là do bọn họ gieo gió gặt bão. Ông trời có mắt, mới thay
chúng ta trừng phạt bọn chúng."
"Đúng vậy! Hiện tại mỗi nhà đều có hương khói thờ cúng trời đất. Ngươi xem,
hiện tại ông trời có hủy diệt tiếp bọn ác đạo này nữa không? Trước đó vài ngày
ta nghe Hàn lão đầu nói chuyện, Tụ Ác trang cũng im lặng rất lâu. Tất cả đều
co đầu rút cổ ở trong trang, không có một ai dám ra ngoài!" Người đánh cá có
chút hả hê nói.
"Ha hả, thực là sảng khoái nhân tâm a! Ta nói này, hôm nay buổi tối đến chỗ
ta. Ta chuẩn bị rượu ngon, chúng ta uống vài chén. Ngươi có đi không?"
"Đi! Đương nhiên đi!" Hai mắt người đánh cá nhất thời tỏa sáng, hiển nhiên
rượu của lão nhân đối với hắn rất hấp dẫn.
Hai thuyền lại tách ra rồi vượt qua nhau. Mà từ trong lời nói của hai người,
Lục Thanh nghe ra được Tụ Ác trang hiện giờ đã thu liễm lại. Có lẽ cũng bởi vì
lúc trước bọn hắn đã ra tay. Hắn vẫn có cảm giác đang có âm mưu nào đó sắp nổi
lên. Lục Thanh nghĩ đến nhưng có chút không rõ ràng, chuyện này chắc chắn
không bình thường.
Nhưng thông qua câu chuyện vừa rồi giữa lão nhân cùng người đánh cá nói chuyện
với nhau, cũng khiến Lục Thanh có chút kinh ngạc. Ngư dân cùng thôn dân thuần
phác bên bờ sông, không ngờ lại đem chuyện lúc trước bọn hắn thi triển kiếm
pháp tinh thâm đánh giết đám cường đạo cùng Huyền Thủy mãng trở thành là do
ông trời trừng phạt. Bất quá hắn cũng chẳng giải thích. Những kẻ cặn bã đó thì
ai giết đều giống nhau.
Một ngày sau.
Triêu Dương trấn, trong sân viện của gia tộc họ Lục, một cô gái nhỏ tuổi mặc
võ y màu xám đang cố gắng huy động một thanh Hắc Thiết kiếm dài gần bốn thước.
Thanh Hắc Thiết kiếm này có bản rất rộng, cơ hồ rộng gần hai tấc, không sai
biệt lắm phải nặng đến hơn ba mươi cân.Giờ phút này Hắc Thiết kiếm được cô gái
huy động, xẹt qua không khí phát ra tiếng gió.
Lúc này nhìn chiêu thức của cô gái tuy rằng còn rất non nớt. Nhưng đường kiếm
rất liền mạch, bắt đầu đã có quy luật. Không cần phải nói, cô gái này đúng là
nữ đồ đệ mà lúc ở bờ sông Lệ Thủy, Lục Thanh đã thu làm đệ tử. Hoàng Linh Nhi.
Mà đứng ở bậc thanh trước sân, Nhan Như Ngọc mỉm cười đứng yên, thỉnh thoảng
lại lên tiếng chỉ điểm vài kiếm thức, hoặc là tư thế biến hóa. Nhìn trên khuôn
mặt non nớt của Hoàng Linh Nhi chảy đầy mồ hôi, trong mắt Nhan Như Ngọc có
chút thương xót, nhưng không có mở miệng.
Thân là một Kiếm Khách, lúc trước nàng cũng phải bước từng bước một như vậy.
Nàng biết rất rõ, giờ phút này mà có ý thương tiếc, có thể khiến cho trụ cột
cơ bản của Hoàng Linh Nhi bất ổn, lại càng không nói về sau tiếp xúc đến kiếm
pháp cao thâm. Muốn luyện kiếm pháp cao thâm mà không kiên trì củng cố trụ cột
thì tuyệt đối luyện không thành.
Cho dù là lúc trước Lục Thanh tu luyện. Nhan Như Ngọc cũng nhớ rõ, trong ba
năm ban đầu khi Lục Thanh mới tiếp xúc với Kiếm Đạo, dưới sự đốc thúc của
nàng, hắn phải chịu rất nhiều đau khổ. Cơ hồ một đường kiếm cơ bản, mỗi một
ngày đều phải luyện tập mấy ngàn lần, cho đến khi hoàn toàn nắm giữ được mới
thôi.
Tới lúc tiếp xúc với bộ kiếm pháp nền tảng đầu tiên là Triêu Dương Thất Thức,
thậm chí có thời điểm, Lục Thanh vì rèn luyện một chiêu kiếm pháp, mà hai ngày
liên tục không có chợp mắt, mà không ngừng quơ kiếm. Hắn mải mê đến nỗi bàn
tay rách toạc, chảy đầy máu cũng không thèm để ý, kệ cho máu tự động ngưng kết
mới thôi.
Nó cùng với cha của nó là Lục Vân giống nhau, đều là người tính tình cương
cường. Giờ phút này, nghĩ đến Lục Thanh, khóe miệng Nhan Như Ngọc nở nụ cười
mỉm, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Trong đại viện, động tác của Hoàng Linh Nhi đã ngừng lại. Chân phải nàng hơi
hơi lui ra phía sau nửa bước. Đồng thời, ở trên người chậm rãi hiện ra một
tầng Kiếm Nguyên khí màu tím, tuy rằng rất loãng, nhưng cũng rất tinh thuần.
Trên người Hoàng Linh Nhi khí thế dần trở lên trầm ổn.