Ma Chu Tái Hiện (hạ)


Người đăng: Ma Kiếm

Nhưng mọi người lại đột nhiên phát hiện, không gian chung quanh, đột nhiên
xuất hiện mùi máu tanh nồng đậm. Mùi máu không có giảm dần đi mà ngược lại
càng lúc càng nồng thêm.

Nhướng mày, đột nhiên Lục Thanh cảm thấy rùng mình. Ánh mắt xoay chuyển, nhìn
về phương hướng phía trước. Trong thức hải của hắn, vòng xoáy thần thức tỏa ra
một làn dao động vô hình tản ra xung quanh.

Bất quá có thể là khoảng cách quá xa. Thần thức của hắn ra ngoài trăm trượng,
vẫn chưa tới nơi vừa phát ra tiếng động. Mà lập tức, Mộc Phong đã phát hiện
không đúng.

"Mọi người cẩn thận!" Mộc Phong kêu to một tiếng. Đồng thời bàn tay hắn chém
ra một đạo Kiếm Nguyên khí dập tắt đống lửa.

Nghe được lời cảnh cáo của Mộc Phong, tất cả mọi người đứng lên, nhanh chóng
rút kiếm ở sau lưng ra. Mộc Kiếm Nghiêm tay phải nắm chặt thanh tứ phẩm Xích
Đồng kiếm, chắn trước mặt Lục Thanh.

Lục Thanh đầu tiên là sửng sốt, khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười. Bất quá
bởi vì bị bóng dáng Mộc Kiếm Nghiêm che khuất, cho nên không ai nhìn đến nét
mặt của Lục Thanh hiện tại. Bằng không khẳng định trong lòng họ sẽ sinh ra
nghi hoặc.

Ngay tại thời điểm mọi người vừa đứng dậy, chỉ trong thời gian một hơi thở,
không khí liền trở nên nặng nề. Thanh âm chim chóc cũng đã biến mất, cả vùng
rừng núi lập tức trở lên im lặng đến đáng sợ.

Chậm rãi, sắc mặt Mộc Phong dần trở nên ngưng trọng. Bởi vì hắn cảm nhận được
một cỗ sát khí hung lệ từ xa đang tập trung vào hắn. Ngay cả bốn gã đã đạt tới
cảnh giới Kiếm Giả trong đoàn cũng cảm thấy toàn thân căng thẳng, mồ hôi lạnh
chảy đầy sau lưng.

"Là Nhị giai Linh Thú!" Thanh âm Mộc Phong trở nên trầm trọng. "Tại sao nó lại
có khí tức hung lệ chẳng khác gì ma thú như vậy?”

Do Lục Thanh thu liễm tu vi khí tức toàn thân, cho nên cỗ sát khí kia cũng
không có tập trung vào hắn. Cẩn thận cảm giác một chút, Lục Thanh bỗng nhiên
từ trong khí tức nhận ra một cảm giác quen thuộc. Về phần ở nơi nào đã cảm thụ
qua, trong nhất thời hắn cũng không nhớ được.

"Nhị thúc!" Một nữ tử cảnh giới Kiếm Thị thở nhẹ nói: "Nhị giai Linh Thú,
chúng ta không phải là đối thủ!"

Lắc lắc đầu, Mộc Phong trầm trọng nói: "Trốn không thoát được! Không phải chỉ
có một con Nhị giai Linh Thú, còn có ba con khác đồng thời tập trung vào ta.
Hơn nữa khí tức của chúng ở ngay tại chung quanh. Một khi lui bước khí thế của
chúng ta sẽ yếu đi, khiến cho chúng nó tấn công. Đến lúc đó chúng ta một người
cũng không trốn được."

"Thiên Hành!"

"Dạ!"

"Chúng ta lập tức ngăn trở mấy con Linh Thú này. Ngươi cùng Thiên Hợp nhân cơ
hội lập tức che chở Thiếu chủ quay trở về khu vực của tông môn."

"Nhưng mà ̣Nhị thúc!"

"Không có nhưng mà cái gì !" Âm thanh của Mộc Phong hết sức uy nghiêm, tiếp
túc nói: - "Mộc gia không thể đứt mạch trong tay chúng ta được!"

Nghe được Mộc Phong quát lên một cách nghiêm khắc. Trong khóe mắt hai huynh đệ
Mộc Thiên Hành cùng Mộc Thiên Hợp đều hơi ươn ướt. Bất quá rất nhanh bọn họ
vận khởi lên Kiếm Nguyên, đồng thời, ánh mắt bọn họ trở nên kiên quyết. Hai
người bước tới bên người Mộc Kiếm Nghiêm.

Mà giờ phút này, Lục Thanh phát hiện, Mộc Kiếm Nghiêm vẫn không nói gì, bất
quá hai vai cùng cánh tay hắn lại bắt đầu run rẩy. Thần thức của Lục Thanh
nhạy bén nên cảm nhận được, trong lòng của Mộc Kiếm Nghiêm giờ phút này đang
có một sự dao động.

Lúc này Lục Thanh lại càng thêm nghi hoặc. Bởi vì trong phạm vi thần thức của
hắn, cũng không có Linh Thú nào tiến vào. Tuy nhiên hắn lại cảm nhận được khí
tức hung lệ kia đang không ngừng đến gần. Điều này rất kỳ quái!

Hí hí sách sách ——

Từ không khí chung quanh, đột nhiên vang lên tiếng kêu khó nghe, khiến người
khác cảm thấy tim đập thình thịch. Từ trong tiếng kêu, đám người Lục Thanh
nhận ra được sự hưng phấn. Hiển nhiên, đây là do Linh Thú phát hiện ra con mồi
mà phát ra tiếng kêu sung sướng.

Nhưng rơi vào trong lỗ tai đám người Mộc Phong, tiếng kêu giống như là âm
thanh dự báo giết chóc. Tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, bởi vì tiếng
kêu này đều từ bốn phương tám hướng xung quanh vọng đến. Mỗi một phương hướng,
Mộc Phong đều cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ.

"Đáng giận! Cuối cùng thì ở đâu?" Ánh mắt Mộc Phong nhìn lại. Trong phạm vi
năm mươi trượng, không hề có một cái bóng xuất hiện. Nhưng khí tức nguy hiểm
kia đã tiến nhập trong khoảng cách năm mươi trượng, bầu không khí trở nên rất
quỷ dị.

"Chẳng lẽ là Thổ Liệt Thử chui dưới đất?" Mộc Phong thấp giọng nói, bất quá
rất nhanh lại bị chính hắn phủ định : "Không phải! Thổ Liệt Thử chỉ là nhất
giai Linh Thú, mọi người cẩn thận dưới đất!"

Nghe được Mộc Phong cảnh cáo, bọn người Mộc Thiên Hành trong lòng rùng mình
nhìn chằm chằm xuống mặt đất ở chung quanh.

Từ từ.. dưới đất...

Trong lòng Lục Thanh giống như nổi sóng. Hắn cảm thụ một cách kỹ lưỡng thứ khí
tức hung lệ mà quen thuộc kia đang rất nhanh đến gần. Cuối cùng, Lục Thanh
cũng xác định được chủng loại của chúng.

"Đây là Địa Huyệt Ma Chu!" Trong mắt Lục Thanh hiện lên một tia sáng, cất
tiếng cảnh cáo.

"Địa Huyệt Ma Chu?" Mộc Phong sửng sốt. Hắn chưa bao giờ nghe nói tới loại
Linh Thú này.

"Địa Huyệt Ma Chu, Nhị giai Linh Thú, nhưng những người biết nó đều gọi là ma
thú. Chúng có năng lực của hệ Thổ rất hiếm thấy. Nó có thể xâm nhập vào lòng
đất hơn mười trượng mà di chuyển rất nhanh. Hơn nữa có lớp vỏ cứng rắn có thể
so với Hắc Thiết luyện trăm lần, khí lực rất lớn, thích quần cư. Trong số Linh
Thú Nhị giai thuộc loại khó chơi nhất."

"Mà quan trọng nhất là, bọn nó lấy con người làm thức ăn!"

"Cái gì?"

Giờ phút này, cho dù là Mộc Phong, sắc mặt cũng trở nên cực kì khó coi. Tuy
rằng không biết Lục Thanh làm sao mà phán đoán được. Nhưng là giờ phút này xem
ra, cũng không có gì phải nói dối. Hơn nữa, một câu nói cuối cùng Lục Thanh
rằng chúng lấy con người làm thức ăn, khiến cho sắc mặt hai nữ tử trong đoàn
trở nên trắng nhợt.

Nhưng là hiện tại, đã không có thời gian để hai nàng đi sợ hãi.

Ầm ầm ——

Ở chung quanh mọi người mấy trượng, mặt đất bỗng nhiên chấn động. Lát sau năm
con quái vật to lớn cao gần hai trượng chui lên từ dưới đất, trong phút chốc
xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Quả nhiên!

Trong mắt Lục Thanh, năm con Địa Huyệt Ma Chu to lớn toàn thân màu đen sẫm.
Lớp vỏ đen nhánh. Hơn mười cẳng chân có vuốt sắc bén cắm vào mặt đất, mỗi một
cái chân đều to bằng chân một người trưởng thành, dài đến gần hai trượng. Đôi
mắt của chúng hung dữ, trên hàm răng sắc nhọn còn chảy ra chất dịch nhầy màu
đen có tính ăn mòn. Chúng há cái miệng to lớn phát ra tiếng kêu chói tai.

Đồng thời, ánh sáng màu vàng đất ở trên lớp vỏ lúc ẩn lúc hiện. Khí thế mạnh
mẽ mãnh liệt tỏa về phía đám người Lục Thanh hung hăng áp chế. Trên mặt đất,
xuất hiện một trận cuồng phong.

Cho dù là Mộc Phong, giờ phút này bị khí thế cường đại áp bách lên người, cũng
cảm thấy không còn chút sức lực. Lại càng không nói đến đám người Mộc Thiên
Hành khi phải đứng đối mặt với Linh Thú hung lệ như vậy. Mấy con quái vật có
hình thể to lớn tỏa ra uy thế mạnh mẽ đã làm bọn họ giảm đi hơn phân nửa ý chí
chiến đấu. Huống chi, địch nhân lại có thực lực còn vượt xa khả năng của bọn
họ.

Đến bây giờ, Mộc Phong mới phát hiện ý tưởng muốn tranh thủ cơ hội để Mộc Kiếm
Nghiêm có thể chạy trốn viển vông như thế nào. Tình huống như bây giờ, bọn họ
đã không thể đánh ra toàn bộ thực lực. Cấp bậc chênh lệch tuyệt đối khiến cho
ngoại trừ Mộc Phong, năm tên Kiếm Giả và năm gã Kiếm Thị còn lại tay chân đều
trở lên mềm nhũn. Kiếm Nguyên khí trong đan điền bị khí thế của ma chu áp
bách, vận chuyển lưu động giống như bị rơi vào giữa bùn lầy.

Sắc mặt buồn bã, Mộc Phong cảm thấy đau đớn: "Chẳng lẽ trời muốn tuyệt đường
của Mộc gia ta sao?" Nổi giận gầm lên một tiếng, Mộc Phong rút ra trường kiếm
ở sau lưng. Thanh trường kiếm dài ba thước rít lên trong không khí rồi chém
xuống. Một đạo Kiếm Khí hệ Thổ dài gần bảy thước cắt qua không khí, chém lên
lớp vỏ của của ma chu.

“Choang”.

Một làn khí màu vàng đất chợt lóe lên. Trong ánh mắt khiếp sợ của Mộc Phong,
đạo Kiếm Khí do hắn dốc hết sức chém ra đã bị ma chu dễ dàng tụ tập khí hệ Thổ
ngăn cản lại. Mà nhìn đôi mắt khép hờ của ma chu, rõ ràng là ánh mắt trêu tức.

Hiển nhiên, năm con ma chu đều nghĩ, đoàn người Mộc Phong thật sự là quá yếu.
Ngoại trừ Mộc Phong có lẽ phải phí một chút sức lực, những người khác chỉ cần
mấy trảo là có thể thuận lợi giải quyết.

Đến bây giờ, Lục Thanh cũng không có giấu diếm thân phận của mình nữa. Sắc mặt
hắn lạnh lùng, cũng không có nói gì, nhẹ nhàng đi xuyên qua đoàn người, tới
bên cạnh người Mộc Phong.

"Tiểu huynh đệ, mau lui lại đi!" Mộc Phong khiển trách một tiếng, đồng thời
trên mặt có một chút áy náy. Mặc kệ như thế nào, Lục Thanh đi theo bọn họ.
Hiện tại có cảnh ngộ như vậy, bọn họ phải có trách nhiệm lớn nhất. Tuy rằng
trách nhiệm này có thể trong một khắc nữa sẽ bị bọn họ mang đến hoàng tuyền.

Lắc lắc đầu, Lục Thanh nói: "Ngươi hộ pháp cho bọn họ thật tốt vào, ma chu có
thể phun ra nọc độc có khả năng ăn mòn, phải phòng ngừa vạn nhất."

Giờ khắc này, ở trong mắt Mộc Phong, khí chất cả người Lục Thanh bỗng nhiên
thay đổi nhanh chóng. Nguyên bản đang bình thường bỗng nhiên từ thân thể hắn
chậm rãi phát ra một một thứ uy áp rất mạnh và uy nghiêm. Gần như trong nháy
mắt nó tản ra xung quanh. Vô số những điểm sáng màu tím nhanh chóng ngưng tụ
quanh thân thể Lục Thanh.

Trong mắt không giấu được khiếp sợ, Mộc Phong quả thực có chút không thể tin
được hai mắt của mình. Ở chung quanh người Lục Thanh, Tử Điện xuất hiện phát
ra những tiếng loẹt xoẹt, khí thế bá đạo tản ra bốn phía.

Không hề động thủ, cư nhiên liền tụ tập nhiều như vậy khí thuộc tính, quả thực
khó có thể tưởng tượng. Mộc Phong cẩn thận chú ý nhìn Tử Điện ngưng tụ xung
quanh người Lục Thanh. Trong đầu hắn nhất thời giống như bị sét đánh trúng,
cái miệng há hốc, rồi lại bị hắn cố gắng khép lại.

Tê ——

Cơ hồ ở thời điểm Lục Thanh tỏa ra khí thế, ánh mắt năm con ma chu đều tập
trung về phía hắn. Khí thế trên người Lục Thanh đang dần tăng lên, làm chúng
nó cảm thấy bị uy hiếp. Chiếc miệng đầy răng nhọn mở ra, phát ra tiếng rít
chói tai.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #191