Ma Chu Tái Hiện (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

Tới nửa đêm, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi trong màn đêm yên tĩnh, khiến cho
đống lửa phát ra tiếng vang tí tách. Cành cây tiếp thêm năng lượng khiến cho
ngọn lửa tỏa ra từng tia sáng ấm áp, không gian xung quanh trở lên đỏ rực.

Mở hai mắt, Lục Thanh gạt hết phiền muộn trong lòng ra ngoài, tùy ý để thiên
địa ý chí bao quanh bên người, không để ý tới nữa. Trong thức hải của hắn,
vòng xoáy thần thức sáng lên. Dựa theo Luyện Hồn quyết vận chuyển, nó tạo nên
một quỹ tich huyền ảo, bảo vệ cả thức hải, không để cho ý chí thiên địa quấy
nhiễu.

Giờ phút này, Lục Thanh phát hiện, Mộc Kiếm Nghiêm một mình ngồi bên ngoài bãi
cỏ. Hắn đang giương mắt nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, ánh mắt có một
chút ngơ ngẩn.

Cầm lấy bình rượu cạnh người còn một nửa, Lục Thanh đứng dậy đi đến ngồi xuống
bên cạnh Mộc Kiếm Nguyên. Hắn đưa bầu rượu ra, rồi nói: "Suy nghĩ cái gì vậy?"

Nhếch môi cười cười, bất quá lập tức chính Mộc Kiếm Nghiêm cũng phát hiện, nụ
cười của hắn rất là gượng gạo.

"Cha ta trúng độc. Nó là một loại Hoả Độc rất bá đạo." Lập tức, thanh âm Mộc
Kiếm Nghiêm trầm thấp vang lên.

"Hoả Độc." Lục Thanh thì thào một câu. Dường như từ trên điển lục của tông
môn, hắn đã thấy qua một chút miêu tả về Hoả Độc. Hoả Độc thực ra chính là bởi
vì trong cơ thể tích ứ quá nhiều khí hệ Hỏa mà sinh ra. Loại độc này rất mạnh,
không trị liệu mà để lâu dài sẽ đốt cháy lục phủ ngũ tạng, thậm chí bị đốt
cháy toàn thân mà chết.

"Sao lại thế?" Lục Thanh hỏi. Bởi vì căn cứ theo ghi chép trong điển lục, Hoả
Độc tuy rằng nguy hiểm, nhưng chỉ cần có một gã kiếm giả tu luyện Kiếm Khí hệ
Thủy đạt tới cảnh giới Kiếm Khách, lấy Kiếm Nguyên săn sóc ân cần, là có thể
đuổi đi Hỏa Độc trong cơ thể. Mà xem gia thế của Mộc Kiếm Nghiêm, như thế nào
mà không mời nổi một kiếm giả đạt tới tiên thiên Kiếm Khách tu luyện Kiếm Khí
hệ Thủy.

Dù sao những kiếm giả tu luyện Kiếm Khí Ngũ Hành vẫn chiếm bộ phận lớn nhất.
Trên cơ bản cứ mười Kiếm Khách tiếp dẫn lực lượng mầm mống, thì có chín người
là tu luyện Kiếm Khí. Ngũ Hành. Cho nên nói, kiếm giả tu luyện Kiếm Khí hệ
Thủy là có rất nhiều.

Thở dài, Mộc Kiếm Nghiêm nói: "Nếu chỉ là Hỏa Độc bình thường thì tốt rồi,
đáng tiếc gia phụ bị Hoả Độc là bởi vì tiếp dẫn Địa Hỏa nhập thể mà sinh ra.
Bị khí Địa Hỏa xâm nhập vào xương tủy. Hiện giờ, người chỉ có thể được Dược Sư
cho dùng thuốc và kim châm duy trì tạm thời, chỉ còn lại thời gian nửa năm mà
thôi."

"Địa Hỏa? Cha ngươi muốn tu luyện kiếm pháp tinh thâm Chân Hỏa hệ sao?" Lục
Thanh có chút ngạc nhiên nói.

"Vân Thanh ngươi cũng biết không ít a." Mộc Kiếm Nghiêm nói một cách kinh
ngạc, lập tức cầm lấy bình rượu Lục Thanh đưa qua uống một ngụm, rồi nói tiếp:
- "Khí Địa Hỏa căn bản khó có thể loại trừ, hơn nữa đã xâm nhập đến xương tủy.
Cho dù là Kiếm Sư chúng ta đều đã mời qua, nhưng căn bản không thể trừ hết
được."

"Mà cho đến khi một Dược Sư tra cứu sách cổ. Nói là phải lấy Hỏa Luyện Xà chỉ
có ở Tử Hà tông làm thuốc dẫn, lại phối hợp với mấy vị dược liệu hiếm có pha
chế thành nước thuốc, có lẽ có thể có tác dụng. Vì vậy mà chúng ta mới phải
gấp rút khởi hành. Bất quá rốt cuộc giải pháp đó có hiệu quả hay không vẫn
không biết được."

Nói tới đây, Lục Thanh cũng không biết nên nói gì. Kiếm Khách tiếp dẫn lực
lượng mầm móng, họa phúc thật sự là khó có thể đoán trước. Đặc biệt là thuộc
tính không thuộc Ngũ Hành. Không phải có thể chất thích hợp, tùy tiện tiếp dẫn
thử, thực có thể đánh mất tính mạng. Tuy rằng không biết phụ thân Mộc Kiếm
Nghiêm là như thế nào, nhưng nếu đã lựa chọn tiếp dẫn Địa Hỏa, như vậy sống
chết đều phải có chuẩn bị tâm lý trước.

Thức gần hết đêm, đến gần sáng Mộc Kiếm Nghiêm vẫn không thể kháng cự được cơn
buồn ngủ. Sau khi uống hết nửa bình rượu còn lại, cuối cùng cũng nằm xuống
ngủ. Mà Lục Thanh hiện giờ có tu vi cảnh giới cao thâm, mười ngày nửa tháng
không ngủ, căn bản cũng không có vấn đề gì. Huống chi hắn lại tu luyện Luyện
Hồn quyết, buổi tối không ngủ cũng chẳng hề ảnh hưởng. Vì thế Lục Thanh liền
thay thế Mộc Kiếm Nghiêm gác đêm.

Ngày hôm sau, mới tảng sáng, mọi người đều đã tỉnh giấc. Nhìn đến Mộc Kiếm
Nghiêm vẫn còn nằm ngủ say, Mộc Phong không khỏi lắc đầu, trong mắt không giấu
được sự đau lòng, trầm giọng nói: "Đánh hắn thức dậy."

"Nhị thúc." Một gã kiếm giả đứng bên cạnh chần chờ nói.

"Tự tiện rời khỏi vị trí, đánh thức hắn dậy!" Thanh âm Mộc Phong tỏ rõ sự kiên
quyết, đồng thời nhìn sang Lục Thanh đang ngồi bên cạnh Mộc Kiêm Nguyên nói:
"Đa tạ Vân tiểu ca."

Không có cách nào, kiếm giả kia liền đi đến bên cạnh Mộc Kiếm Nghiêm. Bàn tay
hắn vung lên, một đạo Kiếm Nguyên màu vàng đất xuất hiện, đánh thẳng vào lưng
Mộc Kiếm Nghiêm.

Giật mình kêu lên một tiếng, Mộc Kiếm Nghiêm liền nhảy dựng lên. Khi nhìn thấy
tất cả mọi người đang trợn mắt nhìn mình, hắn lập tức tỉnh ngủ hẳn, sắc mặt
nhất thời có chút khó coi. Ánh mắt hắn hoàn toàn uể oải.

"Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại như thế nào?" Sắc mặt Mộc Phong âm trầm, đánh
ra một chưởng. Lòng bàn tay lóe lên Kiếm Nguyên hệ Thổ màu vàng đất, đánh bay
Mộc Kiếm Nghiêm ra ngoài.

Lăn hai vòng trên mặt đất, Mộc Kiếm Nghiêm chậm rãi đứng dậy. Mà Lục Thanh
đứng ở một bên nhìn. Hắn nhận ra, kể cả là gã đệ tử Mộc Thiên Hành vừa ra tay,
hay là Mộc Phong, đều không có đánh thật. Chỉ là đánh ra chưởng phong đem Mộc
Kiếm Nghiêm đánh bay đi mà thôi.

"Ngươi phải biết rằng, ngươi là gia chủ tiếp theo của gia tộc họ Mộc chúng ta.
Bất kể như thế nào, ngươi cũng không thể lười biếng, cũng không thể để cho
tinh thần suy sụp. Gánh vác trên vai ngươi, chính là tương lai của gia tộc
chúng ta. Nếu ngươi còn như thế, không nói Nhị thúc ta không dạy nổi ngươi,
cho dù là tất cả mọi người kể cả là người của gia tộc cũng sẽ đều xem thường
ngươi."

"Xem thường?" Mộc Kiếm Nghiêm cười khổ một tiếng. "Hiện tại chính ta cũng bắt
đầu xem thường chính mình. Mười tám tuổi, ta đã được mười tám tuổi a! Chín
tuổi luyện kiếm, cho tới bây giờ suốt chín năm, ta cũng vẫn chỉ ở cảnh giới
Kiếm Thị. Nhị thúc người bảo ta làm sao không coi thường chính mình!"

Trong lời nói của Mộc Kiếm Nghiêm mang theo một sự đau đớn thật sâu. Hắn có tư
chất tiên thiên không cao, chỉ ở tầm trung, hơn nữa trời sinh lại có chút ngốc
nghếch. Cho dù là bốn gã huynh đệ thuộc nhánh phụ cũng có tư chất tiên thiên
giống hắn, nhưng từ lúc mười sáu tuổi đã hoàn thành Trúc Cơ. Mà chỉ có hắn,
cho tới bây giờ đã là lần thứ ba tiến hành Trúc Cơ, mà vẫn không thể thành
công.

Mà kiếm giả khi Trúc Cơ, lần đầu tiên là quan trọng nhất, khả năng thành công
cũng là cao nhất. Càng về sau cơ hội lại càng nhỏ. Mà qua ba lần, thì trên cơ
bản khả năng có thể Trúc Cơ là rất nhỏ bé. Như thế nào mà không khiến Mộc Kiếm
Nghiêm chán nản. Huống chi, hắn lại là người nối dõi duy nhất của gia tộc,
cũng là người kế vị duy nhất vị trí gia chủ. Mà tu vi của hắn lại như thế thì
sao có thể khiến hắn có được tự tin.

Kể cả không có ai cười nhạo hắn, thậm chí tất cả huynh đệ tỷ muội đều giúp
hắn, cổ vũ hắn. Nhưng cũng bởi vì như thế, hắn càng cảm nhận được chính mình
thật sự là kẻ vô dụng.

Mà nghe được Mộc Kiếm Nghiêm nói như vậy, Mộc Phong trợn mắt, một đạo chưởng
phong hung hăng đánh xuống.

”Bốp”

Lúc này đây, Mộc Phong rõ ràng đã dùng tới vài phần lực lượng. Mộc Kiếm Nghiêm
giống như bao cát bay thẳng ra ngoài, khóe miệng đã tràn ra máu tươi.

"Lần đầu không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. Chỉ cần còn
sống một ngày, sẽ càng không ngừng cố gắng. Nói cho ta biết, ngày đầu tiên
ngươi cầm kiếm, ta đã nói qua với ngươi cái gì?" sắc mặt Mộc Phong trầm xuống,
từng bước một đi tới bên người Mộc Kiếm Nghiêm. Khí thế của Kiếm Khách đè ép
khiến cho Mộc Kiếm Nghiêm nhất thời cảm thấy một làn áp lực nặng như núi đập
vào mặt mà đến.

"Nói cho ta biết! Ngày đầu tiên ngươi cầm kiếm ta đã nói qua với ngươi cái
gì?" Thanh âm của Mộc Phong càng ngày càng cao. Mấy gã kiếm giả bên cạnh, kể
cả hai nữ Kiếm Thị nét mặt đều có chút không đành lòng. Nhưng là không có ai
bước lên ngăn cản. Bởi vì bọn họ biết, nhị thúc Mộc Phong chỉ muốn tốt cho Mộc
Kiếm Nguyên.

"Vĩnh viễn không than thở! Vĩnh viễn không buông tha!" sắc mặt Mộc Kiếm Nghiêm
ảm đạm, nhưng âm thanh đã trở nên kiên định hơn.

"Thì ra ngươi còn không có quên." Mộc Phong ngừng lại. - "Không có quên là tốt
rồi! Không có quên là tốt rồi!"

Thở nhẹ một hơi, Mộc Phong nói: "Thôi đi đi." Nói xong lão đi thẳng về phía
trước. Biến hóa cực nhanh khiến mọi người một mất một lúc đều không có phản
ứng gì.

Liếc mắt nhìn Mộc Kiếm Nghiêm thật sâu, Lục Thanh cũng đứng lên bước đi. Giờ
phút này nhìn đến Mộc Kiếm Nghiêm lại khiến hắn nhớ tới mình lúc mới đến Triêu
Dương phong. Lần đầu, Triệu Thiên Diệp cũng là dùng cách nói như vậy để giáo
huấn hắn. Thậm chí lúc trước, hắn còn đối với Triệu Thiên Diệp sinh ra oán
giận. Nhưng giờ nhớ lại, cũng là hắn không phải.

Trên đường đi lúc sau, Mộc Kiếm Nghiêm trở nên hoàn toàn trầm mặc, không hề
nói một câu. Bất quá khi nhàn hạ, Lục Thanh lại phát hiện, hắn đều ở trong một
góc ngồi xuống tu luyện, không có nửa điểm dừng lại. Mà tới thời điểm hắn phải
gác đêm, cho dù là phải gác qua một đêm, sáng hôm sau ánh mắt hắn vẫn rất tỉnh
táo.

Tuy rằng Mộc Phong không nói gì thêm, nhưng Lục Thanh lại phát hiện trong mắt
hắn không giấu được sự vui mừng.

Trong thời gian hai ngày, bọn họ xuyên qua Kiếm Khí hạp, vượt qua Hỉ Thước hồ.
Đi đến dãy núi cách bờ sông Lệ Thuỷ gần một trăm dặm. Khu vực này rất rộng
lớn, cho dù là Lục Thanh lúc trước một mình một người, cũng phải mất nửa tháng
mới vượt qua hơn mười dãy núi, chính thức qua được đoạn đường này.

Nhưng lúc trước Lục Thanh là dựa vào bản đồ để đi. Hiện giờ đã đi qua một lần,
nên quen thuộc, cũng không giống như trước bị đi nhầm đường phải quay lại. Tốc
độ so với lần đầu tiên đi, xem như nhanh hơn rất nhiều. Bất quá hiện giờ có
mười hai người, cũng không thể có tốc độ chạy nhanh như hắn được.

Đám người Mộc Phong trong chuyến đi này nếu không gặp được Lục Thanh thì sẽ
gặp rất nhiều khó khăn. Vùng đồi núi này có tên là Tứ Giới Sơn Mạch, khắp nơi
đều là cây cối, từng dãy núi nối liền san sát. Thiên địa nguyên khí rất dầy,
cho nên có rất nhiều Linh Thú. Bất quá phần lớn đều là nhất giai Linh Thú. Về
phần trên nhất giai Linh Thú, đa số đã bị kiếm giả của mấy tông môn xung quanh
là Phù Vân, Liệt Hỏa, Thanh Thủy, Tử Hà bắt hoặc giết sạch.

Nhưng cho dù như thế, nhất giai Linh Thú cũng đủ để cho đám người Mộc Phong
gặp phải khó khăn. Dù sao bọn họ nơi này chỉ có Mộc Phong đạt tới cảnh giới
Kiếm Khách. Nếu nhất giai Linh Thú có số lượng lớn, bọn họ cũng không thể ứng
phó nổi. Cho nên dọc theo đường đi, bọn họ phải cẩn thận hơn lúc Lục Thanh đi
một mình rất nhiều.

Bảy ngày sau, bọn họ đã tới vùng trung tâm của Tứ Giới Sơn Mạch. Giữa trưa,
Mộc Phong tự mình ra tay, bắt được mười con chim trĩ cùng một con lợn rừng
đang kiếm ăn. Tới nơi này, Mộc Phong cũng không hề yên tâm khi để bọn Mộc
Thiên Hành đi săn bắn.

Chim trĩ cùng lợn rừng rất nhanh được mổ xẻ tẩy rửa sạch sẽ. Nội tạng cùng máu
loãng bị đám người Mộc Thiên Hành đào hố đất chôn đi, để phòng ngừa mùi máu
hấp dẫn dã thú thậm chí là Linh Thú tới.

"Thu ——" Đột nhiên, một tiếng kêu sắc nhọn mà khàn khàn từ xa vang lên, làm
chim chóc bay lên tán loạn.

"Làm sao vậy?" Hai nữ tử có cảnh giới Kiếm Thị lập tức cảnh giác lên.

"Không đáng ngại. " Mộc Phong nhìn về phương xa nơi đàn chim vừa bay lên. -
"Chỉ là hai con hổ đánh nhau, làm kinh động mà thôi."

Mộc Phong vừa từ phương hướng thanh âm vừa truyền đến mà trở lại. Sau khi nghe
được lời hắn nói, hiển nhiên là đã phát hiện sớm nên tinh thần mọi người cũng
đều thả lỏng.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #190