Kiếm Hồn Kinh


Người đăng: Ma Kiếm

Trở lại Tử Trúc viện, Đoạn Thanh Vân chắc đang đi ăn. Trên Triêu Dương cung
ngoại trừ đám đệ tử bọn họ vẫn có một số người phụ trách công việc hàng ngày.
Bọn họ được gọi là đệ tử ngoại tông. Gọi như thế không phải là do ngộ tính
không bằng đám đệ tử nội tông mà là do tư chất tiên thiên của họ thấp. Mức độ
hấp thu nguyên khí so với người bình thường lại yếu hơn. Chỉ là do trong nhà
vì cung phụng đối với tông môn mà bị bắt lên núi. Ngày thường, bọn họ cũng
không có sư phụ chỉ điểm mà còn phải xử lý rất nhiều việc linh tinh. Điều kiện
nói chung là thấp kém hơn đám đệ tử nội tông rất nhiều. Tóm lại cũng chẳng
khác người hầu là mấy.

Nhưng cho dù như vậy thì vẫn có người tranh nhau mà vào. Dù sao có thể đến một
trong năm ngọn núi của Từ Hà sơn, nguyên khí trong thiên địa nồng hậu hơn so
với chân núi rất nhiều, nên việc hấp thu nguyên khí rất có lợi. Hơn nữa, không
khí tu hành trên Triêu Dương cung rất mạnh nên đối với việc tu luyện có rất
nhiều điểm tốt. Thậm chí, nếu có thể lấy lòng một số đệ tử nội tông còn có
được một số sự chỉ điểm quý báu. Mấy ngàn năm qua, thậm chí còn có người may
mắn theo cách đó đạt tới cấp bậc Kiếm Khách. Mặc dù, Kiếm Khách trên năm ngọn
núi của Tử Hà sơn cũng chỉ là cấp độ bình thường, nhưng đó là do trên Tử Hà
tông mà thôi. Còn ở khu vực dưới chân núi của tông môn thì một người có tu vi
Kiếm Khách cũng có địa vị rất cao. Đối với những thế lực nhỏ dưới chân núi mà
nói thì chính là cao thủ đứng đầu. Thậm chí có thể thay đổi địa vị của một
tiểu gia tộc.

Vì vậy trên Triêu Dương phong mặc dù chỉ có hơn năm mươi đệ tử nhưng Lục Thanh
cũng biết đó chỉ là số đệ tử nội tông mà thôi. Còn số đệ tử ngoại tông thì gần
tới hai trăm. Nếu như không phải do Huyền Thanh tự mình dẫn hắn nhập môn thì
với tư chất của hắn cũng phải trải qua khảo nghiệm mới được.

Sau khi trở lại phòng mình, nhìn dấu vết trên mặt đất có thể thấy đã có đệ tử
ngoại tông dọn dẹp. Cái chăn trên giường trúc cũng đã được gấp gọn. Cái bàn
lại càng được lau sạch sẽ, không hề có một hạt bụi. Nhìn gian phòng, Lục Thanh
cảm giác hài lòng.

Nhấc nhẹ cái giường lên, hắn lấy Niệm Vân kiếm ra. Bình thường khi luyện kiếm,
hắn cũng không cầm Niệm Vân kiếm theo mà để lại trong phòng. Nhưng sợ người
khác nhìn thấy, dù sao thì đây cũng là thần kiếm khó có thể trách việc người
khác nổi lòng tham nên hắn giấu nó trong một cái khe dưới giường.

Sau khi ăn xong chỗ thịt gà cùng với một chén canh gà thơm mát đặt trong hộp,
Lục Thanh hài lòng sờ sờ bụng. Đối với đám đệ tử có tu vi dưới Kiếm Khách thì
mỗi ngày vẫn phải cần có đủ ba bữa cơm. Chỉ khi nào đạt tới cảnh giới Kiếm
Nguyên mới có thể mỗi ngày chỉ cần uống một chút nước suối, ăn một chút rau
quả là đủ. Còn khi ngưng luyện Kiếm Hồn, tiến vào cảnh giới đại sư kiếm đạo
thì mới có thể được nguyên khí trong thiên địa tẩy luyện thân thể, đạt tới
cảnh giới Ích Cốc trong nhân gian.

Hắn xếp bằng ngồi trên giường, đặt Niệm Vân kiếm lên đùi. Theo lời nói của
Huyền Thanh thì làm như vậy có thể mượn linh tính của Kim Thiên thần kiếm mà
hấp thu nguyên khí của thiên địa. Việc này đối với sự tinh thuần của Kiếm
Nguyên khí rất có lợi.

Vận khởi Húc Nhật tâm kinh, Lục Thanh chỉ cảm thấy trong không khí có chút dao
động. Nguyên khí ấm áp trong thiên địa nhất thời bị hút lại quanh người hắn
rồi xuyên qua lỗ chân lông trên cơ thể mà chui vào trong kinh mạch. Sau khi
lưu chuyển trong kinh mạch, một nửa bị Kiếm Nguyên khí bao lấy mà từ từ luyện
hóa, hòa vào với dòng khí trong đan điền. Một nửa khác sau khi lưu chuyển
trong kinh mạch lại từ từ chui ra ngoài qua lỗ chân lông. Cho dù Lục Thanh có
cố gắng đến mấy thì mấy ngày hôm nay, nguyên khí chẳng khác gì đứa trẻ sau khi
chơi đùa một lúc lại bỏ đi. Việc này, Lục Thanh cũng biết đó là cực hạn của
hắn. Mức hấp thu của hắn khoảng chừng năm phần. Nếu như sau này không gặp được
một sự kỳ ngộ nghịch thiên nào đó thì chúng cũng chẳng hề thay đổi. Đó cũng là
do tạo hóa sinh ra mà cũng là số phận của mỗi người.

Cùng với sự vận chuyển của Húc Nhật tâm kinh còn có Kiếm Hồn kinh nhằm để
luyện hồn mà Huyền Thanh đã truyền thụ cho. Phần văn tự luyện hồn hết sức tinh
thân, Lục Thanh phải nghiền ngẫm mất một ngày mới hiểu được một chút về cách
vận hành. Phần còn lại có một số ngôn từ có ý nghĩa mập mờ. Chỉ có thể sau này
khi tu vi tăng lên mới có thể từ từ hiểu rõ. Trước mắt thì hắn cũng chỉ hiểu
được một mức sơ bộ mà thôi.

Căn cứ theo một số từ ngữ giải thích trong Kiếm Hồn kinh thì Lục Thanh biết
phương pháp luyện hồn chia làm Dưỡng Hồn, Luyện Thần, Ngưng Hồn, Kết Phách, Hư
Thần, tương đương với năm cảnh giới của kiếm đạo. Nhưng do Huyền Thanh chỉ có
được bản không đầy đủ nên khẩu quyết vận hành chỉ có tới Kết Phách mà thôi.

Nhưng dù sao thì Lục Thanh cũng chẳng có gì nuối tiếc. Trong suy nghĩ của hắn
thì có thể ngưng luyện được Kiếm Hồn đối với trên thế giới này mà nói đã là có
phúc phận lắm rồi, làm sao mà còn dám si tâm vọng tưởng mà đạt tới cảnh giới
tông sư Kiếm Phách được vạn dân kính ngưỡng. Dù sao thì lịch sử bao nhiêu năm
của Kiếm Thần đại lục có bao nhiêu hoàn toàn được ghi chép rõ. Những người đạt
tới cảnh giới đó nếu không có được kỳ ngộ nghịch thiên thì cũng là thiên tài
tuyệt thế sau lưng có được sự ủng hộ của các thế lực lớn. Đồng thời, bọn họ
phải có một sự tu luyện điên cuồng nên mới có thể thành công. Vì vậy mà có thể
tu luyện thành công được một nửa của phương pháp luyện hồn đó cũng là quá đủ
đối với Lục Thanh. Còn nửa phía sau có hay không thì cơ bản cũng chẳng có gì
quan trọng.

Tâm thần từ từ bình ổn, ngoại trừ Kiếm Nguyên khí trong đan điền vẫn theo lộ
tuyến của Húc Nhật tâm kinh mà vẫn hành ra, tất cả sự chăm chú của Lục Thanh
đều tập trung vào vị trí huyệt Thần Đình nơi mi tâm mà quan sát thức hải, cố
gắng tiến vào cảnh giới vô pháp vô niệm mà minh tưởng. Cũng không biết có phải
do vướng vào sai lầm nào đó hay không mà sau hai canh giờ, ngoại trự huyệt
Thần Đình nhảy lên vài cái, còn lại không hề có một chút phản ứng nào khác.
Lại quan sát đan điền, lúc này Kiếm Nguyên khí đã tăng trưởng hơn trước một
phần. Cho tới bây giờ, Kiếm Nguyên khí đã chiếm gần bẩy phần trong đan điền,
so với sáu phần trước khi lên núi có thể nói là tiến bộ rất nhanh.

Mở mắt ra, trong ánh mắt của Lục Thanh có một sự nghi hoặc. Hắn cũng không cảm
thấy có gì đặc biệt, nhiều nhất thì cũng chỉ so với việc đả tọa ban ngày tăng
thêm một chút mà thôi. Còn lại cũng chẳng có gì khác thường. Nhưng Lục Thanh
cũng chẳng có gì nóng vội. Nếu mà dễ dàng như vạy thì Kiếm Hồn kinh cũng không
xứng để cho kiếm giả thời thượng cổ tu luyện. Chắc chắn bên trong phải có điểm
độc đáo.

Nghĩ được điều này, hai mắt Lục Thanh lại nhắm lại. Húc Nhật tâm kinh vận
chuyển không ngừng, đồng thời tinh thần lại chìm vào thức hải nơi huyệt Thần
Đình. Trong cảnh giới vô pháp vô niệm, Lục Thanh chỉ cảm thấy có một thế giới
toàn bóng tối vô cùng vô tận. Mặc dù tinh thần của hắn dò xét thế nào cũng
không thể tìm thấy điểm cuối. Chỉ thoáng thấy giữa mông lung có nhưng điểm
sáng không ngưng thay đổi theo một quỹ tích mơ hồ, không thể nắm được.

Một đêm qua đi, Lục Thanh vẫn không cảm nhận được trong thức hải xuất hiện một
dòng khí mát lạnh giống như những gì mà tầng thứ nhất Dưỡng Hồn miêu tả. Nhưng
thân thể qua một ngày một đêm tu luyện không ngừng nghỉ tới sáng hôm sau không
hề mệt mỏi, mà ngược lại tinh thần hết sức thoải mái, tinh lực hoàn toàn đạt
tới trạng thái sung mãn.

Điều này khiến cho Lục Thanh có chút mừng rỡ. Vốn hắn vẫn biết thời gian đả
tọa ban đêm ngắn ngủi nên cho dù Kiếm Nguyên khí có chút tiến bộ nhưng tinh
lực thì có hạn không thể tăng tiến nhanh bằng ban ngày. Thậm chí còn ảnh hưởng
tới việc tu luyện ban ngày. Mà đêm qua, mới bắt đầu tu luyện Kiếm Hồn kinh lại
giúp hắn giải quyết được vấn đề đó. Có thể nói từ nay về sau, hắn có thời gian
tu luyện gấp hai lần so với người khác.

Cứ như thế, một tháng đã trôi qua.

Nơi Minh Nguyệt đàm khi vầng dương mới nhú lên, một dòng nước trắng xóa phản
chiếu những tia sáng đầu tiên chảy từ trên vách đá xuống dưới, ầm ầm rót vào
trong đầm, làm bốc lên một làn hơi nước trắng xóa. Trong đầm, dưới thác nước
có một tảng đá lớn màu đen. Trước tảng đá có một thiếu niên đang lẳng lặng
đứng trong đầm nước. Chỉ thấy, mái tóc đen nhánh trên đầu hơi có một chút bù
xù. Hắn cởi trần, để lộ một ít cơ bắp. Mặc dù chưa đến mức cuồn cuộn, nhưng
nhìn toàn thân lại rất hài hòa. Cơ bắp chuyển động giống như làn nước đang
chảy, trong nháy mắt bộc phát toàn bộ sức lực toàn thân.

Trong tay phải của hắn có một thanh cự kiếm dài năm thước. Hai bên mũi kiếm
không mài, thoáng nhìn có vẻ không được sắc bén. Nhưng khi nằm trong đôi tay
của thiếu nên lại cho người ta một cái cảm giác rất nặng.

"Vù!"

Cự kiếm bắt đầu chuyển động khiến cho trong không khí phát ra những tiếng "vù
vù". Mặc dù, tiếng thác nước đang chảy ầm ầm nhưng vẫn có thể nghe thấy loáng
thoáng. Thanh kiếm từ trên đầu thiếu niên theo một đường vòng cung, cùng với
một tiếng hét lớn rồi chém xuống nước.

"Ầm!".

Mặt đầm giống như bị một tảng đá ném xuống làm bắn tung lên hai cột nước. Sau
khi thân kiếm thoáng chìm vào mặt nước, thiếu niên thuận thế lui lại vài bước.
Cự kiếm lướt trên mặt đầm, thân hình xoay nhẹ khiến cho một đạo ánh sáng tím
lóe lên.

"Cheng..."

Chỉ thấy tảng đá lớn sau lưng thiếu niên tóe lửa. Cả mặt đầm như chấn động
khiến cho mép nước bên bờ cũng xuất hiện những gợn sóng. Thiếu niên hừ một
tiếng, cự kiếm xoay mấy vòng rồi cắm vào khe đá trong đầm. Cổ tay phải xoay
xoay mấy cái, chu vi vài thước xung quanh thiếu niên nổi vô số bọt nước, giống
như nước sôi đang bốc lên. Mất một lúc, mặt đầm mới trở lại bình thường.

Trong khoảng thời gian đó, hạ bàn của thiếu niên hết sức trầm ổn. Vòng eo sát
mặt nước không chút chuyển động, giống như dính chặt vào mặt nước.

- Hay....! - Lúc này, trên bờ vang lên hay tiếng khen ngợi. Dư Cập Hóa và
Đoạn Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối
phương nhưng chỉ thoáng qua rồi đã trở lại bình thường. Bởi hai người đều biết
tên thiếu niên trong đầm tu luyện gian khổ thế nào, gần như không chỉ dùng hai
từ chăm chỉ để miêu tả được. Có lẽ người khác không biết, nhưng hai người bọn
họ cùng ở chung trong viện nên mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, thiên địa nguyên
khí vẫn tụ tập đã nói rõ hắn chăm chỉ như thế nào.

- Chúc mừng ngươi. Lục Thanh. - Dư Cập Hóa có chút cảm khái:

- Không ngờ ngươi có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy. Chúc mừng kiếm pháp của
ngươi tăng tiến.

- Đúng thế! Đúng thế. - Đoạn Thanh Vân đứng bên không nhịn được cũng phải mở
miệng.

- Kiếm pháp đã có thể đuổi kịp ta . Nếu như, ngươi Trúc Cơ thành công chỉ sợ
ta có xuất toàn lực cũng không thể thẳng ngươi được. Ngươi là quái vật hay
sao? - Hai người đi tới bên bờ, đối diện với thiếu niên mà nói. Thiếu niên đó
đúng là Lục Thanh.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #19