Cỏ Trường Sinh


Người đăng: Ma Kiếm

- Không ngờ thần kỳ như vậy. - Lục Thanh nói một cách kinh ngạc. Quả thực,
đối với hắn, Không giới quá huyền ảo. Hắn không thể nghĩ ra được làm thế nào
mà có thể tạo ra được một vật như vậy, cũng giống như phương pháp chú tạo thần
kiếm cấp Tử Hoàng, hoàn toàn không có đầu mối.

Mở một cái hộp ngọc màu tím, trong đó là một viên Thú đan thất giai. Quanh
viên thú đan tỏa ra một làn hơi nước mỏng khiến cho không khí xung quanh ẩm
ướt. Đồng thời, nó còn phát ra một làn dao động huyền bí khiến cho khí hệ Thủy
ngoài động trong nháy mắt vọt qua cửa động đầy khí đen và oán niệm mà hội tụ
bên cạnh viên Thú đan.

- Đây là thú đan của linh thú Huyền Quy thất giai. Ha ha! Tiểu tử! Vận may
của ngươi quá cao. Chờ đến khi ngươi hấp thu toàn bộ chất dịch Huyết Sát Kiếm
Nguyên, viên thú đan này đủ giúp ngươi đạt tới tầng thứ bảy của Tử Hoàng Kiếm
Thân kinh. - Trong âm thanh của Diệp lão không giấu được sự vui vẻ.

Mà Lục Thanh cũng vui vẻ không kém. Bây giờ, với sự tiến bộ của Tử Hoàng Kiếm
Thân kinh, chất dịch Huyết Sát Kiếm Nguyên chỉ còn khoảng bảy ngàn giọt. Mà
càng về sau, Tử Hoàng Kiếm Thân kinh càng hấp thu nhiều tinh nguyên linh vật
hơn nữa. Đợi tới khi đột phá tới tầng thứ sáu, tương đương với một thanh kiếm
cấp Thanh Phàm, chất dịch Huyết Sát kiếm nguyên sẽ gần như không còn. Mà cho
tới lúc đó, tìm kiếm tinh nguyên linh vật là chuyện phải làm. Nếu không, chỉ
dựa vào việc hấp thu nguyên khí trong trời đất thì ngàn giọt chất dịch nguyên
khí mới có thể so được với một giọt chất dịch Huyết Sát Kiếm Nguyên. Như thế
thì tốc độ quá chậm.

Tiếp tục mở cái hộp ngọc tím thứ hai, bên trong là một viên đan dược màu xanh
ngọc tỏa ra nguyên khí dày đặc. Trên viên đan dược to bằng ngón cái đó có bảy
đường vân, phân bố đều trên bề mặt.

- Không ngờ là một viên Ngưng Phách đan. Tiểu tử ngươi đúng là có phúc. - Với
tâm cảnh của Diệp lão mà cũng không nhịn được phải cất tiếng khen khiến cho
Lục Thanh lập tức coi trọng viên đan dược.

- Nhưng bây giờ, ngươi chưa dùng được. - Không để Lục Thanh kịp hỏi, Diệp lão
đã gạt ngay ý nghĩ đang hình thành trong đầu hắn:

- Ngưng Phách đan là một loại đan dược thượng phẩm được dùng khi kiếm giả ở
cảnh giới Kiếm Hoàng đỉnh phong, đặt chân vào cảnh giới giả Phách đang chuẩn
bị đột phá cảnh giới Kiếm Phách. Khi đó, sử dụng nó sẽ tăng thêm ba phần cơ
hội ngưng Phách. Nhưng bây giờ, ngươi chưa đạt tới cảnh giới đó, nếu dùng chỉ
có một kết quả đó là thân thể nổ tung mà chết. Hơn nữa, dưới sự tác động của
dược lực, bảy vía của ngươi còn yếu chắc chắn sẽ bị hồn phi phách tán, ngay cả
cơ hội luân hồi cũng không có.

Nghe đến đây mà líu lưỡi, Lục Thanh chỉ biết cúi nhìn Ngưng Phách đan, kìm nén
sự hấp dẫn của nó mà đóng hộp ngọc lại, thu vào trong Không giới.

Mở nốt chiếc hộp ngọc cuối cùng, Lục Thanh ngẩn người khi thấy trong đó có một
ngọn cỏ.

Trong cái hộp ngọc đó, một ngọn cỏ xanh mướt dài ba tấc đang nằm ngủ. Quanh
thân cây không hề có một chút linh khí của loại thảo dược, cũng không hề có
nguyên khí của trời đất tụ tập. Mà hình như nó mới được hái rồi bỏ vào trong
hộp, trên thân vẫn còn hai, ba giọt sương sớm.

Nhưng vào lúc này, âm thanh của Diệp lão lại run run, không còn sự bình thản
nữa:

- Đây....đây...đây...

Qua âm thanh của Diệp lão, Lục Thanh có thể biết được lão đang kích động như
thế nào.

Một lúc lâu sau, sự rung động của Luyện Tâm kiếm theo sự kích động của Diệp
lão mới ổn định. Tiếp theo, âm thanh của Diệp lão lại vang lên:

- Không ngờ, trước đây lão phu lang bạt khắp nơi mấy trăm năm mà vẫn không có
duyên. Mới theo ngươi có chưa tới ba năm mà đã gặp phải nó. Cỏ trường
sinh...cỏ trường sinh. Cuối cùng thì lão phu cũng tìm thấy nó.

Âm thanh của Diệp lão giống như người điên, nhưng trong đó lại toát ra một sự
chua xót khiến cho Lục Thanh chấn động. Mấy trăm năm ở trong trạng thái hồn
phách rồi bị ép phải ký thác vào trong thân của thanh tiểu kiếm bằng ngọc, nếu
như đổi lại đó là Lục Thanh, cơ bản hắn không biết mình sẽ biến thành cái gì
nữa. Chắc chắn sẽ không được như Diệp lão bây giờ vẫn giữ được thần chí tỉnh
táo như cũ, thậm chí vẫn còn giữ nguyên được uy thế của mình.

Đến lúc này, đối với thực lực của Diệp lão, Lục Thanh mới nhận ra được một
chút. Căn cứ vào không gian Động hư vừa rồi. Theo lời của Tửu Kiếm Hoàng thì
chỉ khi nào tu vi đạt tới Kiếm Hoàng mới có thể mở được không gian Động hư. Mà
trận đấu lúc đó của hai người, cho dù hợp lực của chỉ phá ra được một điểm
không gian Động Hư, sau đó còn phải tránh đi.

Vậy mà vừa rồi, Diệp lão mở nó ra một cách dễ dàng, sau đó lại còn dụng không
gian Động Hư ngưng hợp với kiếm quang để mà công kích. Thủ đoạn như vậy, tối
thiểu phải có tu vi Kiếm Đế tông sư. Thậm chí có thể còn cao hơn. Dù sao bây
giờ, Diệp lão cũng chỉ còn lại hồn phách mà thôi.

Một lúc sau, Diệp lão mới bình tĩnh lại tâm cảnh của mình, mở miệng nói:

- Lục tiểu tử! Cất ngọn cỏ Trường sinh này đi. Ta sợ ta nhìn tiếp sẽ không
giữ được tâm thần nữa.

Không nói gì, Lục Thanh khép chiếc hộp lại rồi thu vào trong Không giới. Sau
đó, hạt châu không gian chậm rãi dung nhập vào giữa lòng bàn tay của Lục
Thanh. Mặc dù Lục Thanh không nhìn được nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn
tại của hạt châu.

Đợi sau khi Lục Thanh thu hồi, Diệp lão cũng bắt đầu giới thiệu về cỏ Trường
Sinh:

- Cỏ Trường Sinh mất ba ngàn năm mới được một tấc. Muốn đủ ba tấc cần phải
tới một vạn năm. Nó chính là bảo vật trong hệ Mộc. Nó có sinh khí cực mạnh, có
thể làm sống lại người chết. Chỉ cần hồn phách chưa mất, không cần biết chết
bao lâu cũng có thể khởi tử hồi sinh, tăng thêm trăm năm tuổi thọ.

- Cái gì? - Lục Thanh cảm thấy khiếp sợ. Không ngờ được một cái ngọn cỏ bình
thường như thế mà lại có tác dụng nghịch thiên như vậy. Điều này quả thực...

- Nhưng... - Lục Thanh vẫn còn chưa hiểu.

- Không có nhưng gì cả. Con mắt của lão phu không thể nhầm được. Linh dược có
vạn năm tuổi cũng giống như chúng ta đạt tới cảnh giới nhất định trên kiếm
đạo, tất cả đều giống nhau. Nếu không dùng, hoặc là không sử dụng phương pháp
luyện đan để kích thích thì không thể nhận ra điểm đặc biệt của nó.

Lục Thanh gật đầu, nói:

- Sư phụ yên tâm! Ngọn cỏ trường sinh này dành cho người. Không biết đến lúc
nào người mới có thể có được thân thể?

- Có được thân thể? - Âm thanh của Diệp lão có chút gì đó kích động, nhưng
rồi nhanh chóng trấn áp:

- Muốn có được thân thể thì một ngọn cỏ Trường Sinh này còn chưa đủ. Dù sao
bây giờ, hồn phách của ta cũng bị thương nặng, hơn nữa, tình trạng có chút đặc
biệt nên cần phải tìm hai loại linh dược chí bảo khác nữa mới được.

- Hai bảo vật nữa?

- Đúng! Trong hệ Mộc còn có hai loại bảo vật nữa đó là cỏ Hoàn Hồn vạn năm
cùng với gốc Bất Tử vạn năm. - Nói tới đây, âm thanh của Diệp lão đầy sự cảm
khái:

- Hi vọng đi theo tiểu tử ngươi còn có được vận khí tiếp như ngày hôm nay. Có
như vậy, lão phu mới có thể thoát ra khỏi tình trạng này.

Từ trong lời nói của Diệp lão, Lục Thanh nghe được một sự mong đợi, tuy nhiên
ẩn giấu thật sâu là sự bất đắc dĩ. Hắn liền trịnh trọng nói:

- Sư phụ yên tâm! Sau này chỉ cần gặp được hai loại bảo vật đó, Lục Thanh
nhất định sẽ dốc hết sức lấy nó về cho người.

- Được! Được! - Diệp lão nói liên tiếp hai tiếng. Nhưng ngay lập tức, lão lại
nói tiếp:

- Ngươi có tấm lòng như vậy, ta rất vui. Nhưng mọi việc đều phải lượng sức mà
làm, không nên liều mạng. Ngươi là đồ đệ duy nhất của ta từ trước đến giờ. Cho
dù ta có phải chết thì ngươi cũng cần phải sống cho ta để truyền thừa Tử Hoàng
Kiếm Thân kinh của ta cho đời sau.

Không nói gì, Lục Thanh chỉ gật đầu một cái thật mạnh.

- Được rồi! Đi thôi! Lúc trước, ngươi chẳng bảo phải đem cái Kiếm thiếp gì đó
hay sao? Xuất phát đi. Nơi này có kiếm trận của ta, không ai có thể phát hiện.
Sau này, nếu muốn vẫn có thể quay lại. - Diệp lão mở miệng nói.

Tiếp theo, Diệp lão tự tay phong ấn Kiếm Cốt của Kiếm Đế Vạn Thi thuộc Thi
Kiếm tông. Lão thu toàn bộ khí đen đầy oán niệm vào trong bộ hài cốt. Sau đó,
toàn bộ năm bộ Kiếm cốt ngoài động cùng với Kiếm Thi đều bị Lục Thanh thu vào
trong Không giới. Suy nghĩ một chút, Lục Thanh cũng thu Niệm Vân kiếm vào bên
trong. Còn Diệp lão biến thành thanh ngọc kiếm cũng thoát ra khỏi Luyện Tâm
kiếm rồi chui vào bên trong Không giới, hấp thu đống Hồn thạch.

Theo sự phân biệt của Diệp lão thì mười chín viên Hồn thạch hoàn toàn là Hồn
thạch hạ phẩm do trời đất sinh ra. Bên trong mỗi một viên, linh hồn lực mặc dù
có tạp chất nhưng cứ ba viên là có thể sánh với một viên mà Kiếm Hoàng để lại.
Về phần viên Hồn thạch trung phẩm do Kiếm Đế Vạn Thi để lại thì Diệp lão đặt
một bên, chưa động tới. Mà Lục Thanh cũng chẳng để ý. Bởi trong ý nghĩ của
hắn, cho dù Diệp lão hấp thu cũng chẳng có gì cả. Dù sao thì tất cả những gì
mà bây giờ hắn có, đều có thể coi như là do Diệp lão tặng cho.

Sau khi bọc Luyện Tâm kiếm lại toàn bộ, Lục Thanh đeo nó lên lưng. Bây giờ,
Luyện Tâm kiếm đã tiến hóa trở thành một thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm, nếu
cứ để lộ ra ngoài chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, khiến cho họ
nổi lòng tham. Mặc dù Lục Thanh không hề ngại, nhưng tránh bớt một chút rắc
rối là tốt nhất. Nếu gây ra quá nhiều sự chết chóc, thì quan hệ giữa hai tông
sẽ trở nên không được tốt đẹp cho lắm.

Quay đầu nhìn lại cái cửa động đã hoàn toàn biến thành vách núi, Lục Thanh
thầm cảm thấy bản thân quá may mắn giúp cho chuyến đi tới Phù Vân tông của hắn
thu hoạch được quá lớn. Thế sự thật khó lường, không bao giờ có thể đoán trước
được điều gì.

Phong Lôi bộ nhanh chóng được thi triển. Lúc này, dưới chân của Lục Thanh có
Tử Điện và Tốn Phong bao phủ khiến cho mỗi bước chân gần như cách mặt đất
khoảng chừng nửa tấc. Mỗi một bước chẳng khác gì một tia chớp, trong vòng một
nhịp hô hấp đã vượt qua khoảng cách hơn mười trượng. Lục Thanh lĩnh ngộ lực
lượng các thuộc tính càng sâu thì Phong Lôi bộ càng nhanh hơn nữa. Tốc độ bây
giờ của hắn, nếu như không tính đến chuyện Kiếm Nguyên tiêu hao thì cho dù là
bảo mã ngày đi ngàn dặm cũng không thể sánh bằng.

Trên đường đi, Lục Thanh cũng không rẽ vào các thành trấn. Khát thì uống nước
suối, đói thì ăn hoa quả, linh thú. Trên đường đi, bất cứ nơi nào Lục Thanh đi
qua là gà bay chó chạy. Vô số linh thú nhất giai, nhị giai đều vào bụng của
hắn, đồng thời cũng giúp cho hắn tích lũy thêm một ít chất lỏng tinh huyết.

Trong lúc đối phó với linh thú, Lục Thanh chẳng thèm vận dụng một chút Kiếm
Nguyên nào. Chỉ dựa vào khí thế mạnh mẽ của Luyện Tâm kiếm mà rèn luyện kiếm
pháp. Đồng thời, giúp cho cảm giác đối với Luyện Tâm kiếm càng thêm thuần
thục. Nửa tháng trôi qua, Lục Thanh cảm thấy khoảng cách cảnh giới kiếm pháp
đột phá càng lúc càng gần.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #182