Tru Sát! Uy Hiếp


Người đăng: Ma Kiếm

- Lục hộ pháp! - Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng gọi của Thảo Ngôn Tâm.

Đồng thời, Thảo Ngôn Tâm đang đứng giữa không trung liền biến thành một dải
nước giống như cầu vồng, bắn về phía Lục Thanh.

Trong mắt hiện lên chút sát khí, Lục Thanh hừ lạnh một tiếng. Chân phải bước
về phía trước. Nơi bàn chân hắn bất chợt xuất hiện những tia chớp và khí Tốn
Phong. Kiếm giả trung niên, ngay cả kiếm cũng không kịp rút liền biến mất cùng
với Lục Thanh.

"Nhanh thật!"

Một tia sáng lóe lên trong mắt Thảo Ngôn Tâm. Gần như vào lúc Luyện Tâm kiếm
biến mất, hắn cũng xuất hiện ở vị trí của người kiếm giả trung niên.

Bên hồ băng có hơn mười cây cột đá cao chừng ba, bốn trượng với chiều rộng
phải ba, bốn người ôm không hết. Chúng được dùng để thờ phụng, hương khói.

Lục Thanh sau khi biến mất cùng với kiếm giả trung niên đột nhiên xuất hiện
trước một cây cột đá.

Trong mắt kiếm giả trung niên chỉ có một sự sợ hãi:

- Ngươi không thể giết ta. Sư phụ của ta là Kiếm Sư Lư Luân sẽ không bỏ qua
cho ngươi. Tốt nhất, ngươi nên lo lắng...

Không để gã kịp nói xong, Lục Thanh nắm hàm gã bóp mạnh. Chỉ nghe "rắc" một
tiếng. Xương hàm của kiếm giả trung niên cùng với hai hàm răng nát bét.

Khẽ nhấc chân, thân hình Lục Thanh lại biến mất.

"Ầm..."

"Ầm..."

"Ầm..."

Giữa mười cây cột đá chợt phát lên những tiếng động, đồng thời đá vụn bay đầy
trời. Từng cây cột đá một cứ thế sập xuống, cho tới tận cây cột đá cuối cùng.

"Bình..."

Kiếm trả trung niên lún sâu vào trong cây cột đá. Khuôn mặt hắn trắng bệch,
giẫy nhẹ vài cái. Tất cả mọi người chứng kiến không khỏi hít một hơi. Bọn họ
đều thấy gân cốt toàn thân kiếm giả trung niên vỡ vụn. Mà lúc này, gã cũng chỉ
còn đang há miệng, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Chưa được hai lần hô hấp, kiếm giả trung niên nghẹo cổ, ngừng thở. Lúc này, cổ
của hắn gập xuống, toàn thân như gẫy thành mấy khúc.

Còn Lục Thanh chẳng hề dính lấy một hạt bụi, nhẹ nhàng hạ xuống đất.

- Tiểu tử! Ngươi khinh người quá đáng. - Lúc này, đám kiếm giả đứng xem sau
một lúc kinh hãi, lại nhao nhao lên. Hai gã Chú Kiếm sư còn lại, nâng lão Chú
Kiếm sư bị gãy sườn phẫn nộ nhìn Lục Thanh. Ánh mắt bọn họ như muốn ăn tươi
nuốt sống hắn ngay lập tức.

- Câm mồm! - Thảo Ngôn Tâm chợt quát lên. Khí thế của Kiếm Chủ chuẩn đại sư
mạnh mẽ tỏa ra khắp toàn trường khiến cho đám người im lặng. Lúc này, toàn bộ
tông dân bình thường trước khách điếm đã bỏ đi. Khí thế nơi này không phải là
thứ mà bọn họ có thể chịu.

Nhưng hiển nhiên, trong nhóm người, địa vị của ba gã Chú Kiếm sư không hề
thấp, đồng thời cũng có chỗ dựa. Vì vậy mà vào lúc này, Thảo Ngôn Tâm chỉ nhằm
vào phần lớn kiếm giả dưới cảnh giới Kiếm Nguyên mà phát ra khí thế chấn áp,
chứ không ảnh hưởng nhiều tới bọn họ.

Một trong hai gã Chú Kiếm sư giơ tay phải, lớn tiếng nói:

- Thảo thành chủ! Người này vô cớ đả thương sư phụ ta, không thể để cho hắn
bỏ đi. Hơn nữa, lai lịch của hắn không rõ ràng, mong Thảo thành chủ đoạt lại
thanh kiếm của hắn, đưa hắn vào đại lao, từ từ thẩm vấn.

- Đúng! Đoạt lại thanh kiếm rồi cho hắn vào đại lao. - Giống như được sự ủng
hộ của gã Chú Kiếm sư, đám kiếm giả đứng xem vốn bị khí thế của Thảo Ngôn Tâm
chấn áp liền nhao nhao hưởng ứng.

Thảo Ngôn Tâm nhướng mày, trừng mắt nhìn gã Chú Kiếm sư. Ba vị Chú Kiếm sư bát
phẩm này vốn là ba người mà bình thường hắn không thể nắm trong tay. Bởi vì,
cả ba người có tình đồng môn với Cổ Hà - vị Chú Kiếm sư cấp Thanh Phàm của
tông môn. Hơn nữa, cả ba cũng là đại sư chú kiếm nên ở Thanh Hà thành chưa bao
giờ kiêng nể một ai. Cho dù một vị thành chủ có tu vi Kiếm Chủ như hắn cũng
chỉ khiến cho bọn họ e ngại một chút.

Vào lúc này, ý tứ của vị Chú Kiếm sư thế nào, làm sao mà hắn không hiểu. Đây
là biện pháp của họ nhằm bắt hắn giữ lại thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm. Thần
Kiếm cấp Thanh Phàm đối với ba vị Chú Kiếm sư mà nói có sức hút quá lớn. Mà
phần lớn đám kiếm giả ở đây đều có quan hệ với ba vị Chú Kiếm sư. Có thể đó là
mối quan hệ về chuyện rèn kiếm, có thể là chuyện buôn bán, hoặc một số thế lực
nhỏ muốn mượn sức.

Nhưng đêm hôm qua, sau khi hai con trai cùng với ba gã hộ vệ trở về, hắn đã
nhận được tin tức của Lục Thanh. Với thân phận thành chủ một thành, làm sao
hắn không biết tới thế hệ trẻ của Tử Hà tông?

Huống chi, hạc truyền thư của Tử Hà tông tới Phù Vân tông của hắn đã nói rõ,
Lục Thanh mang kiếm thiếp tới. Vì vậy mà từ đầu tháng, trong nội tông đã phát
ra mệnh lệnh, yêu cầu ba đại thành chủ chiêu đãi thật tốt, không được chậm
trễ.

Đang định mở miệng nói tiếp thì Lục Thanh chợt dậm chân xuống. Một luồng Phong
Lôi kiếm ý mạnh mẽ từ trên người Lục Thanh bộc phát. Phong Lôi kiếm ý cuồn
cuộn giống như dòng trường giang, liên miên không dứt, ngưng tụ vô cùng vững
chắc. Trong không trung xuất hiện vô số những tia điện to bằng cánh tay cùng
với nhưng lưỡi đao gió rộng cả tấc. Trong khu vực mười trượng, không khí gần
như dừng lại.

"Leng keng..."

Vô số những thanh kiếm bắt đầu phát ra những tiếng động. Kiếm ý áp bức quá
mạnh khiến cho những người ở đây không thể làm cho Kiếm Nguyên nhúc nhích lấy
một chút. Thậm chí, động tác rút kiếm cũng không thể hoàn thành. Xung quanh
thân thể mỗi người như có một thứ gì đó vô hình giam giữ. Một số kiếm giả có
tu vi Kiếm Thị phải quỳ cả xuống đất.

"Bụp..."

"Bụp..."

"Bụp..."

Hai tới ba mươi thanh kiếm chưa đạt tới tam phẩm trong nháy mắt vỡ vụn. Ngay
cả những thanh kiếm đạt tới tam phẩm cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Trong ánh mắt của mọi người, vào lúc này Lục Thanh như hóa thành một thanh
kiếm bằng tử điện thông tới tận trời, xung quanh được bao phủ bởi vô số tốn
phong. Khí thế cuồn cuộn mang tới uy áp khiến cho huyết mạch của mỗi người
căng phồng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Đây là..."

Thảo Ngôn Tâm không thể tin nổi vào mắt mình. Kiếm Ý! Đây chính là Phong Lôi
Kiếm Ý trong truyền thuyết vậy mà lúc này đang sờ sờ hiện ra trước mặt hắn.
Đồng thời, uy áp của nó như tác động vào linh hồn, áp chế hơn nửa thần thức
của hắn. Ngay cả Kiếm Chủng hệ Thủy trong Đan Điền cũng phải run rẩy khiến cho
Kiếm Nguyên của Kiếm Chủ tiểu thiên vị đỉnh phong bị áp chế một nửa.

- Ta đứng đây. Ai muốn lấy kiếm có thể bước lên.

- Ta đứng đây. Ai muốn lấy kiếm có thể bước lên.

Âm thanh của Lục Thanh hết sức lạnh nhạt, nhưng lại khiến cho người ta cảm
thấy lạnh tóc gáy. Đến lúc này, mọi người mới biết được người thanh niên nhìn
có vẻ yếu ớt trước mặt lại mạnh đến mức độ nào. Không có người nào đủ can đảm
tiến lên, bởi bọn họ biết nếu như mình đi tới, chắc chắn mạng sống không còn
được đến ngày mai.

Vào lúc này, Thảo Ngôn Tâm chỉ biết thở dài một tiếng. Xem ra, sự chênh lệch
giữa Phù Vân tông của hắn và Tử Hà tông càng lúc càng lớn. Hắn có thể tưởng
tượng được cho dù người đứng số một trong Thanh Vân bảng của Phù Vân tông mà
động thủ với Lục Thanh thì sẽ có kết quả như thế nào.

Nhưng cho dù có nghĩ thế nào thì tình hình trước mặt vẫn đang chờ hắn giải
quyết.

- Xin Lục hộ pháp thu lại Kiếm Ý! Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tại hạ là Thủy
Ngôn Tâm, thành chủ Thanh Hà thành. Ta còn phải đa tạ Lục hộ pháp đêm qua đã
cứu hai đứa nhỏ nhà ta. Thảo mỗ hết sức cảm kích. - Vừa nói, Thảo Ngôn Tâm vừa
thi lễ với Lục Thanh.

Cho tới lúc này, đám kiếm giả mới nhớ tới trước đó Thảo Ngôn Tâm đã gọi người
thanh niên trước mặt là Lục hộ pháp. Nhưng vì lúc đó, không ai để ý nên bây
giờ nhớ lại mới bắt đầu suy đoán thân phận Lục Thanh.

Kiếm Ý rút lui nhanh chóng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm,
giống như vừa mới chìm trong nước được ngoi lên bờ. Cho dù là Kiếm Giả, Kiếm
Thị hay vài tên tiên thiên Kiếm Khách cũng vội vàng hít thở không khí trong
lành. Lúc này, chưa có người nào dám lấy chuyện thanh kiếm ra để bức hắn nữa.

- Thế nào? Lão phu nói không sai chứ? Khi đối diện với thực lực vượt xa mình,
tất cả những ngôn từ khéo léo hay âm mưu cũng đều không có tác dụng. Chúng chỉ
là một đám tiểu nhân mà thôi. Nếu như ngươi không phải ở trong tông môn thì ta
đã nói ngươi giết hết chúng. Cái đám này cho dù chết cũng chưa đỡ tức. - Âm
thanh Diệp lão lại vang lên trong đầu Lục Thanh.

Sau đó, lão nói tiếp:

- Ngươi còn chưa hiểu được lời nói của lão phu về sinh mạng trên thế gian
này. Cuộc sống chính là như vậy. Nếu đã bước trên kiếm đạo thì lúc nào cũng
phải chuẩn bị bỏ mạng. Chờ khi nào người ra khỏi thế giới nhỏ bé của Tử Hà
tông, ngươi mới hiểu cái đại lục này tàn khốc tới mức độ nào. Những chuyện đổi
trắng thay đen, bất cứ giờ khắc nào cũng xảy ra. Càng chưa nói tới những kẻ
nhòm ngó tới thần kiếm của ngươi. Ngươi nào cũng đều có sự tham lam, nên những
chuyện như vậy không phải là hiếm.

- Nên với những chuyện như vậy, ngươi nên nhớ kỹ cho lão phu rằng sau này
ngươi chỉ có hai lựa chọn. Nếu như thực lực thấp kém thì chỉ có cách mai danh
ẩn tính, che giấu tung tích. Nếu như thực lực mà đủ thì ra tay như chớp chấn
nhiếp hoặc là giết hết. Đến lúc đó, cho dù có nói thế nào thì thực lực mạnh mẽ
vẫn là đạo lý.

Lục Thanh thầm gật đầu. Lời nói của Diệp lão đã được kiểm chứng một cách rõ
ràng ngay tại đây.

- Lục hộ pháp đến từ Tử Hà tông chính là khách quý của tông môn chúng ta,
không phải không có thân phận. Các ngươi có thể đi. - Ánh mắt của Thảo Ngôn
Tâm dữ dội nhìn đám kiếm giả xung quanh. Đặc biệt là ba gã Chú Kiếm sư, ánh
mắt của hắn còn có một chút cảnh cáo.

Hít một hơi thật sâu, ánh mắt của lão Chú Kiếm sư có chút cô đơn, nói một cách
khàn khàn:

- Già rồi! Đi thôi! Đi thôi.

Thấy lão Chú Kiếm sư lên tiếng, hai gã Chú Kiếm sư trung niên chỉ biết oán hận
nhìn Lục Thanh một cái rồi dìu lão Chú Kiếm sư rời đi. Thấy ba nhân vật quan
trọng rời khỏi, gần trăm tên kiếm giả đứng quanh cũng chẳng lo lắng. Không có
một ai lên tiếng, tất cả nhanh chóng giải tán.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #177