Tảng Đá Kì Dị


Người đăng: Ma Kiếm

"Thiếu chủ! Hai người đi mau, chúng ta ở đây giữ chân ba con súc sinh này!"

-"Không!" Thảo Thanh Hà ở giữa không trung hét lớn một tiếng, tuy rằng Kiếm Nguyên toàn thân hắn bị kiềm chế, nhưng vẫn cố giãy dụa.

"Nhị đệ, không thể để ba vị thúc thúc phải chết oan uổng được!" Thảo Thanh Lưu
giận dữ kêu lên một tiếng, đánh một chưởng lên đầu làm Thảo Thanh Hà hôn mê.
Ít nhất thì như vậy có thể làm cho tay chân hắn có thể hoạt động thoải mái hơn
một chút. Thảo Thanh Hà đối với hắn mà nói chỉ là gánh nặng, tuy có tu vi mà
lại không hiểu được cách vận dụng, thật sự còn đánh không hơn được hai ba con
sói.

Thanh Thủy kiếm màu lam nhạt trên tay hắn kêu lên một tiếng nho nhỏ rồi phun
ra một đường Kiếm Khí sắc bén dài chừng sáu tấc. Thân kiếm uốn lượn, tạo ra
từng đạo bóng kiếm liên miên như dòng nước. Khi mới đâm ra một nửa, lại bỗng
nhiên kịch liệt vũ động, bóng kiếm giống như hóa thành trường giang cuồn cuộn,
khiến cho vài con sói ở gần biến thành đống thịt vụn. Thảo Thanh Lưu phát huy
kiếm pháp gia truyền Thanh Hà Thập Kiếm đến cực hạn, tiến vào giữa bầy sói.

Hơn nữa vừa rồi được ba gã hộ vệ ném ra một khoảng cách dài, Thảo Thanh Lưu
chân đạp lên mấy đầu sói, rốt cục cũng thoát ra. Hai chân hắn di chuyển cực
nhanh, mỗi một bước đều bước ra một trượng dài, Kiếm Nguyên trong khắp cơ thể
vận chuyển không ngừng, bỏ chạy về phía Thanh Hà thành.

- Ngao ô ——

Bầy sói phát ra những tiếng tru mãnh liệt, mấy trăm con sói thoát ly khỏi bầy
sói, hướng về phía hai người Thảo Thanh Lưu đang bỏ chạy đuổi theo.

Một tiếng động giống như ngọc thạch vỡ vụn, quanh quẩn trên bầu trời đêm. Thảo
Thanh Hà nhịn không được quay đầu lại nhìn, nhất thời nhìn thấy quầng sáng
kiếm trận mà ba gã hộ vệ thi triển như bọt nước bị đánh vỡ nát. Trường kiếm
trong tay ba người trong nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ, bắn ngược về toàn thân
ba người.

"Ba vị thúc thúc!" Đôi mắt Thảo Thanh Lưu đỏ ngầu, khẽ quát lên một tiếng, bắt
buộc chính mình phải quay đầu đi. Bởi vì hắn biết, chỉ có thoát được tánh
mạng, mới có thể báo thù được.

- Rống ——

Lang Vương ngẩng cao đầu rống lên một tiếng. Hiển nhiên, nó cảm thấy hưng phấn
vì đã bắt được ba tên địch nhân này. Con ngươi to lớn lộ ra sắc thái điên
cuồng, Lang Vương quyết định phải làm cho ba con mồi này thịt nát xương tan.

"Đại ca! Nhị ca! Lần này, chúng ta xem như đồng sinh cộng tử ." Ba gã hộ vệ
nằm trên mặt đất, cố gắng quay đầu, nói với hai người bên cạnh.

"Đúng vậy, hy vọng Thiếu chủ có thể thuận lợi chạy thoát khỏi kiếp nạn này.
Yên tâm, gia chủ sẽ vì chúng ta mà báo thù."

"Không sai, đàn súc sinh này sẽ tồn tại không được bao lâu nữa." Ánh mắt hai
người kia lộ ra vẻ kiên định.

- Ô ——

Thân hình to lớn của Lang Vương xuất hiện ở trước mặt ba người. Bên cạnh nó
hai con Tốn Phong Lang nhất giai vẫn đi theo. Huyết khí dày đặc tràn ngập cả
mấy trượng không gian. Trong vòng mấy trượng, tất cả bầy sói đều lui ra ngoài,
cùng đợi vương của chúng nó đến xé xác con mồi.

Lợi trảo lóe lên phong mang nhàn nhạt giơ lên, hai mắt Lang Vương tràn ngập vẻ
hung dữ vô cùng.

- Hưu ——

- Hưu ——

- Hưu ——

Đột nhiên, một tiếng Kiếm khí xé gió cuồng bạo vang lên, Lang Vương sửng sốt,
quay đầu lại nhìn. Trong ánh mắt kinh hãi của nó cùng ba gã hộ vệ, ở vùng đất
nơi Lục Thanh đứng lúc nãy bỗng hiện lên vô số đạo kiếm khí xanh tím.

Mỗi đạo kiếm khí đều trong suốt như ngọc, dài đến bảy trượng, mặt trên có khí
Phong Lôi màu xanh tím lưu chuyển. Gần trăm con sói lúc nãy tấn công Lục
Thanh, hiện giờ đã chết sạch không còn một con. Xác chết chất chồng thành núi,
bị kiếm khí đánh cho huyết vụ bay đầy trời. Tử Điện lóe lên, cùng với Tốn
Phong khí sắc bén, tản ra bốn phương tám hướng.

Đây là kiếm khí gì vậy?

Trong mắt ba gã hộ vệ hiện lên một tia mê hoặc. Đồng thời, bọn họ cũng mơ hồ
nhìn thấy Lục Thanh ở giữa đống xác sói trên người không dính một hạt bụi. Tuy
rằng quần áo của hắn có chút nhàu nát, nhưng từng đạo kiếm khí xanh tím trong
suốt dài đến bảy trượng đã thuyết minh được hai điểm.

Kiếm khí không thuộc Ngũ Hành, Kiếm Sư đại thiên vị!

Khóe miệng cười khổ, một người hộ vệ nằm giữa nói: "Không nghĩ tới chúng ta
đúng là có mắt không thấy Thái Sơn. Đường đường một Kiếm Sư đại thiên vị, mà
lại bị chúng ta xem nhẹ ."

Ai nói không phải đâu? Hai người khác cũng cười khổ lắc đầu. Cũng không có thể
trách bọn họ được, kiếm giả tuổi trẻ như thế mà đã có tu vi cao như vậy, bọn
họ rất ít khi nhìn thấy. Hơn nữa lúc trước Lục Thanh mặc quần áo lam lũ, khí
tức lại nội liễm, không gây sự chú ý cho bọn họ. Tuy rằng cũng thấy Lục Thanh
có chút bất phàm, nhưng là không có quá mức chú ý đến. Nếu không hiện giờ chỉ
cần ở bên người hắn, thì tình huống đã khác.

Nhưng lập tức ba người lại cùng lắc đầu. Nếu cho họ lựa chọn một lần nữa, bọn
họ vẫn sẽ lựa chọn như cũ. Tính mạng của hai người Thiếu chủ, bọn họ thật sự
không thoải mái mà giao cho một người xa lạ.

Lúc này trong ánh mắt của ba người, Lục Thanh chậm rãi bước đi, nhưng thân
hình lại giống như vượt qua không gian, trong nháy mắt khi hiện ra đã tiến về
phía trước ba mươi trượng. Tốc độ giống như là quỷ mị, chỉ có bước ra ba bốn
đã đi tới trước mặt bọn họ hơn mười trượng.

- Ngao ô ——

Lang Vương ngửa mặt lên trời tru lên một tiêng phẫn nộ, một làn khí thế mạnh
mẽ của Linh Thú Nhị giai bộc phát. Khí Tốn Phong màu xanh rất nhanh ngưng kết.
Đồng thời, bên cạnh nó hai con Tốn Phong lang nhất giai cũng thấp giọng phát
ra một tiếng rống.

- Hô ——

Hơn mười đạo Phong Nhận do Lang Vương cùng hai con sói bên cạnh thi triển rất
nhanh ngưng tụ, lao về phía Lục Thanh vừa xuất hiện. Phong Nhận sắc bén vô
thanh vô tức cắt vỡ không khí, ở không trung hiện lên từng đạo tàn ảnh.

Trong ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, ba gã hộ vệ trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy ngón
tay Lục Thanh khẽ điểm nhẹ, đầu ngón tay vẽ ra từng đạo quỹ tích mơ hồ không
nhìn rõ. Đồng thời, trên đầu ngón tay hiện lên một chút ánh sáng Kiếm Khí,
trong đêm tối giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời.

Mỗi một chỉ, đều chuẩn xác đánh trúng vào giữa mũi Phong Nhận đang công kích
tới.

- Phốc ——

- Phốc ——

- Phốc ——

Thanh âm giống như tiêng xé vải, Phong Nhận màu xanh trong suốt bị ngón tay
Lục Thanh điểm trúng, bỗng nhiên bị phá ra một lỗ thủng lớn, khí Tốn Phong
thoát ra ngoài khiến cho Phong Nhận cũng đồng thời tán loạn, tiêu tán vào
trong trời đất.

Trong nháy mắt đã hóa giải được thế công như thế, ở trong trí nhớ của ba gã hộ
vệ, tựa hồ cũng chỉ có gia chủ của bọn họ, đồng thời cũng là thành chủ của
Thanh Hà thành, thành chủ Thảo Ngôn Tâm mới có thể làm được. Hơn nữa thời khắc
này, bọn họ nhận thấy, tựa hồ kiếm pháp của Lục Thanh rất thoải mái tự nhiên,
không hề có chút ngập ngừng. Tuy rằng nói tu vi chênh lệch kém hơn gia chủ bọn
họ, nhưng mà sự lĩnh ngộ cảnh giới kiếm pháp, bọn họ đêu có cảm giác như ngước
nhìn một tòa núi cao nghìn trượng. Điều này cho dù là Thảo Ngôn Tâm, bọn họ
cũng chưa bao giờ thấy qua.

Đột nhiên, ánh mắt Lục Thanh lóe lên ánh sáng khiến cho người ta không thể
nhìn thẳng. Hai đạo kiếm khí bạo phát ra ngoài, đồng thời chậm rãi bước đi.

- Hưu ——

Tựa hồ là theo bản năng, đang đối mặt với Lục Thanh, lông trên người Tốn Phong
Lang Vương dưng đứng mà xoay người lại. Nhưng đợi nó kịp quay đầu lại, chỉ kịp
cảm thấy một đạo hào quang lóe lên, lát sau liền kinh ngạc phát hiện thân thể
không đầu của chính mình đang ngơ ngác đứng thẳng tại chỗ. Đồng dạng hai con
nhất giai Tốn Phong Lang, đều có một kết cục như thế.

Ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm về phía Lục Thanh đang đứng bên cạnh thân thể
chúng nó, ý thức bắt đầu chậm rãi tán đi. Mặc dù như thế, thân là Linh Thú, dĩ
nhiên đã mở ra linh trí nên ý thức còn có thể bảo trì trong thời gian nửa nén
hương mà không bị tiêu tan. Tất nhiên, phải với điều kiện là không ai di động
thân thể chúng nó.

Há mồm muốn phát ra một tiếng tru bi thương, nhưng Lục Thanh lại không có để
cho chúng có cơ hội, tùy ý phất tay đánh ra ba đạo Phong Lôi Kiếm Khí, nhất
thời đánh tan luôn ý thức cuối của ba con Tốn Phong lang.

- Ngao ô ——

Mà sau khi ba con sói đầu đàn chêt, đàn sói phát ra tiếng kêu hoảng sợ. Có con
còn nhớ lại, khí thế làm chúng hoảng sợ bỏ chạy lúc chạng vạng tối, tựa hồ còn
có của người trước mặt này.

Không khí tràn ngập sợ hãi, ánh mắt Lục Thanh nhìn quét qua một cái, mấy trăm
con sói đều không kìm được hoảng sợ run lên, quay đầu hướng về Kiếm Khí hạp bỏ
chạy.

Có một con đi đầu, đàn sói nhất thời loạn cả lên. Mặc dù có con còn thèm nhỏ
dãi thi thể của Lang Vương cùng Lang Vệ, bởi vì chúng nó biết, nếu ăn thịt
được ba con Linh Thú đồng loại, Linh Huyết có thể giúp chúng nó đột phá hạn
chế, mở ra linh trí, tiến hóa thành Linh Thú. Đây là bản năng ý thức của
chúng, nhưng sau khi nhìn Lục Thanh vài lần, rốt cục đành chấp nhận bỏ qua cái
ý tưởng không thực tế này, đuổi theo bầy sói mà chạy.

Trong lúc nhất thời, trên cả thảo nguyên tiếng sói tru nổi lên bốn phía, nhưng
so với lúc mới đến hùng hổ thì lại khác hẳn. Giờ phút này trong tiếng tru tràn
đầy bất an cùng hoảng sợ, nguyên bản hơn trăm con sói đang đuổi theo hai huynh
đệ Thảo Thanh Lưu, cũng mau chóng buông tha. Bầy sói nhanh chóng tập trung rồi
chạy về phía Kiếm Khí hạp.

Trong cơ thể Lục Thanh Kiếm Ý bắt đầu khởi động. Lục Thanh giơ tay ra, nhưng
mảnh kiếm vỡ trên cơ thể ba gã hộ vệ bị Kiếm Ý hấp dẫn, nhất thời tụ tập đến
lòng bàn tay Lục Thanh. Sau đó, bị hắn nắm chặt một cái, liền biến thành một
quả cầu sắt mầu đen, rơi lên mặt đất. Đồng thời, Lục Thanh phất tay bắn ra ba
đạo Phong Lôi Kiếm Nguyên, che lại miệng vết thương đang đổ máu trên cơ thể ba
người. Sau đó, hắn đi về phía Thanh Hà thành, mỗi bước chân vượt qua khoảng
cách hơn hai mươi trượng.

Cố gắng ngồi xuống xếp bằng, ba gã hộ vệ liếc nhau, trên mặt đều lộ ra thần
sắc phức tạp, nhớ lại tình huống lúc trước.

- "Người này thật là người phi thường, khó trách nhị Thiếu chủ hôm nay vừa
mới gặp, liền quan tâm đến sự sống chết của hắn." Ba người trong lòng có cùng
ý tưởng.

Nhưng mà kỳ thật bọn họ lại không biết, nguyên nhân của chuyện ngày hôm nay
chính là do Lục Thanh gây lên. Hôm nay hắn đã gieo nhân, thì quả cũng phải do
chính hắn kết thúc, liên lụy đến người vô tội không phải là tác phong của hắn.
Ngoài ra, cứu ba gã hộ vệ cũng là do hắn tình nguyện. Có thể trung thành hộ
chủ như thế, khiến cho hắn nảy sinh sự kính trọng. Đặc biệt là hiện giờ hắn
đang kế nhiệm chức vụ gia chủ, càng nhận thức được người trung thành đối với
một gia tộc quan trọng tới mức độ nào.

Lúc này, hắn không có vội vã mở ra Kiếm Trì để bồi dưỡng thực lực cho gia tộc.
Số hộ vệ lúc trước tuyển mộ cho gia tộc, đều tập trung ở Triêu Dương trấn. Mà
trong thời gian nửa năm hắn đi ra tặng kiếm thiếp, thì cũng là giai đoạn khảo
nghiệm cuối cùng để tuyển hộ vệ.

Thanh Hà thành.

Đầu mùa xuân, Thanh Hà thành vẫn như thường ngày, sừng sững đứng ở đó. trừ bỏ
hoa và cây cối hai bên đường đang đâm chồi nảy lộc, nhìn thế nào cũng không
thấy được không khí tưng bừng của đầu xuân.

Sáng sớm, từng bông tuyết từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống đất. Chỉ sau nửa
canh giờ, cả Thanh Hà thành liền bị bao phủ trong một màu tuyết trắng, vô luận
là trên mái ngói từng nhà, lầu cao trên phố, hay tường thành lát dày đặc những
tấm đá, đều bị tuyết phủ trắng xóa.

Mở cửa sổ ra, vào lúc này Lục Thanh đã thay một bộ võ y màu xanh. Sau khi tắm
rửa, tẩy đi hết bụi bặm đi dường. Hiện giờ khách điếm mà hắn thuê ở khu vực
trung tâm Thanh Hà thành. Ngay trung tâm của Thanh Hà thành có một dòng sông
nhỏ được người ta đặt tên là Băng Hà, chảy ngầm xuyên qua toàn thành. Bởi vì
mấy trăm năm trước, ở đây có xảy trận chiến đấu của hai Kiếm Chủ, khiến cho
mặt đất bị phá vỡ, trào lên một dòng nước ngầm tạo thành một con sông nhỏ.

Mà sở dĩ gọi tên dòng sông này là Băng Hà, bởi vì dòng nước đó rất lạnh giống
như là nước đá, suốt ngày có sương trắng bao phủ. Nước sông Băng Hà ngoài điểm
rất lạnh ra, còn là nguyên liệu tốt nhất để sản xuất rượu ngon, hay là loại
nước tốt nhất để hạ nhiệt trong lúc rèn kiếm. Cho nên con sông Băng Hà này mới
được giữ lại, còn phủ đệ cũ của chủ thành được chuyển từ trung tâm thành tới
phía Bắc thành.

Hiện giờ bông tuyết bay tán loạn, qua cửa sổ trong phòng Lục Thanh, có thể
nhìn thấy dòng Băng Hà. Con sông Băng hà, ước chừng có chiều rộng bốn năm
trượng, vắt ngang hơn phân nửa Thanh Hà thành. Hai bên bờ sông được tu bổ, hết
sức chỉnh tề. Thậm chí dọc theo bờ sông thì cứ cách xa nhau hơn mười trượng
lại có một gã thành vệ đứng gác, hiển nhiên là phòng ngừa có người lấy trộm
nước sông Băng Hà.

Đứng ở vị trí của Lục Thanh mà xem, dòng sông giống như một sợi đai lưng màu
xanh lam bằng ngọc quấn quanh tòa thành. Giờ phút này lại có từng bông tuyết
trắng xóa rơi xuống, dung nhập vào giữa làn sương trắng, không còn vết tích.

Nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, tâm thần Lục Thanh trở nên yên lặng.
Chậm rãi, thần thức ở trong Thức Hải chậm rãi thả ra từng luồng khí bàng bạc.
Thần thức vô hình khuếch tán ra xung quanh, dần bao phủ phạm vi trăm trượng
trong thành.

Không để thần thức đụng chạm đến người nào, Lục Thanh vận dụng Luyện Hồn quyết
làm thần thức lẳng lặng quay chung quanh thành quan sát người đi đường qua
lại. Từ thương nhân hay người bán hàng rong, phụ nữ và trẻ em lão ấu, thậm có
khi thì có một nhóm kiếm giả đi ngang qua. Hắn có thể cảm thụ sức sống dao
động từ người bọn họ truyền đến. Trong lòng Lục Thanh dâng lên một cảm giác
bình thản, dần lan khắp toàn thân. Cho dù giờ phút này không có ánh mặt trời
chiếu đến, nhưng vẫn có cảm giác toàn thân đều trở ấm áp như đứng dưới ánh
nắng mặt trời.

Sau thời gian một nén hương, Lục Thanh thu hồi lại thần thức. Lúc này, hắn cảm
thụ thấy thần thức ở trong thần đình thức, dòng xoáy so với lúc trước tựa hồ
càng thêm tinh thuần. Tại dòng xoáy, thậm chí còn sinh ra một vầng ánh sáng
nhàn nhạt màu bạc. Giờ phút này, Lục Thanh cảm thấy Luyện Hồn quyết mà rất lâu
nay hắn không thể đột phá chậm rãi có một chút dao động. Tuy rằng không lớn,
cũng khiến Lục Thanh cảm nhận được rõ ràng.

Khóe miệng nổi lên một nụ cười, Lục Thanh biết, hắn tu luyện Luyện Hồn quyết
sắp đột phá đến giai đoạn thứ ba.

- "Cũng chỉ có chân chính dung nhập thế gian để hiểu được cuộc sống con
người, mới có thể có được thu hoạch thực sự. Kiếm Trận tuy huyền ảo, nhưng
cũng không sinh ra được sức sống. Mà sức sống, mới là này gốc rễ của thế
gian." Lục Thanh trầm ngâm nói. Lúc này, rốt cục hắn biết vì sao lúc trước khi
hắn đột phá đến Kiếm Khách, sư phụ Huyền Thanh cũng không có cho hắn vào Kiếm
Trận trong Triêu Dương động để trải nghiệm ảo cảnh cùng tích lũy tâm cảnh, mà
lại bắt hắn xuống núi đi lịch lãm.

Xuống núi lịch lãm, tuy rằng có nguy hiểm, nhưng là tâm thần lại hoàn toàn
được tẩy luyện, tích lũy đủ, tâm cảnh được củng cố, căn bản không phải thứ mà
thông qua Kiếm Trận ảo cảnh có khả năng so sánh với được. Cho nên Lục Thanh
cùng với mấy người Niếp Thanh Thiên, đều thà rằng tốn thời gian tiếp nhiệm vụ
để ra ngoài lịch lãm, cũng không muốn tiến vào ảo cảnh Kiếm Trận trong Triêu
Dương động để tăng lên cảnh giới, cho tới bây giờ Lục Thanh cuối cùng cũng
hoàn toàn hiểu.

Nuông chiều sẽ làm cho hư, không phải là chính đạo.

Bất quá nói lại, đây cũng là một việc làm bất đắc dĩ, đời người ngắn ngủn có
trên dưới một trăm năm, muốn đại thành Kiếm Đạo, làm sao có nhiều thời gian để
cho ngươi tiêu hao tại nơi hồng trần thế tục. Mà Lục Thanh cũng hiểu, chỉ có
đạt tới tu vi Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách, mới có thể có sống đến hơn bốn
trăm năm. Nếu không cho dù là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, cũng trốn không được
thời hạn trăm năm. Nhiều người đều bởi vì có tu vi không đủ, đại đa số đều
sống trên dưới một trăm năm thôi. Cho nên đối với kiếm giả mà nói, thời gian
là quan trọng nhất.

Đi ra khỏi khách điếm, Lục Thanh đi về phía sông Băng Hà. Thời tiết rét lạnh,
rất nhiều người dân đều mặc áo bông thật dày. Cũng có kiếm giả giống như Lục
Thanh, mặc võ y mỏng manh, cứ như vậy mà đi ở trên mặt tuyết lạnh giá. Kỳ thật
chỉ cần đạt tới Kiếm Thị, Kiếm Nguyên khí bước đầu ngưng tụ, coi như có thể
làm cho hàn khí không xâm nhập được, cho nên cũng không có cái gì kỳ quái.

Gần tới đến bờ sông Băng Hà, Lục Thanh lại càng cảm thấy nhiệt độ xung quanh
lại giảm đi một phần. Tuy rằng không có gì, nhưng đợi cho hắn đi tới sát bờ
sông băng hà, cái lạnh khiến cho người dân bình thường không thể chịu được lâu
dài. Sương mù lạnh như băng tràn ngập ở trên mặt sông. Dòng nước Băng Hà màu
lam trong vắt.

Mà ở phía xa xa gần con sông Băng Hà, còn có một ít cửa hàng dành cho kiếm giả
đi đến đây du lịch, có buôn bán một ít thứ như là kiếm, giáp y, kiếm pháp cơ
bản, các vật dụng linh tinh. Thậm chí Lục Thanh còn thấy được hai kiếm giả đã
Trúc Cơ mặc võ y màu đen, cũng đồng dạng xen lẫn ở trong số đó. Ở quầy hàng
trước mặt bọn họ, thậm chí còn có buôn bán Kiếm Nguyên công. Mặt khác, còn có
một ít khoáng thạch kì lạ có các loại màu sắc, cùng với một ít kỹ thư tạp vật
phổ thông.

Trong lòng vừa động, Lục Thanh đi tới gần quầy hàng. Hắn cũng không có che dấu
thân hình, hơn nữa thanh Luyện Tâm kiếm của hắn cũng thật sự chói mắt. Hắn mới
vừa đi đến phụ cận dòng Băng Hà, các kiếm giả ở quầy hàng đã phát hiện ra hắn.

Bọn họ hàng năm vào Nam ra Bắc nên phát hiện ngay Lục Thanh có chỗ không tầm
thường. Tuy rằng bởi vì Lục Thanh có tu vi cảnh giới cao thâm, khí tức thu
liễm giống như người thường bình thường, nhưng trong mắt những người tại đây,
vẫn là xuất hiện rất nhiều chỗ bất phàm. Kể cả là Lục Thanh có thái độ bình
tĩnh, hay là lúc giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa một thứ khí thế, làm cho mắt
bọn họ sáng ngời.

Đây là một con cá lớn!

Kết quả là, khi Lục Thanh đi tới gần hai gã kiếm giả đang trầm mặc bên cạnh
quầy hàng, vị kiếm giả chủ cửa hàng bên cạnh lập tức thét to rao hàng.

" Kim Cương thiết do Hứa đại sư phía Nam thành luyện trăm lần, có thể rèn tam
phẩm kiếm khí."

"Còn đây là sách thượng cổ ghi lại cách luyện tập để rèn Thần Kiếm, có cả
tranh ảnh tư liệu, bản ghi chép vào thời kì thượng cổ bàn về phương pháp rèn
Thần Kiếm. tuyệt đối là hàng thật giá thật, nếu không phải đang cần tiền gấp,
chắc chắn sẽ không bán!"

"Cái đó đã là cái gì? Ở đây, ta còn có bộ da của nhất giai Linh Thú Phong Lộc
đây."

Vài tên Kiếm Giả bên cạnh cùng hướng Lục Thanh đề cử chính mình có gì đó. Bất
quá thực đáng tiếc, Lục Thanh sinh ra ở gia tộc chuyên rèn kiếm, ngày thường
vẫn học cách phân biệt các loại khoáng thạch, kiếm khí, nên khả năng xem hàng
của hắn làm sao các đệ tử thế gia khác có thể sánh bằng.

Cái gì mà Kim Cương thiết một trăm lần luyện, rõ ràng chính là cho thêm một ít
kim ngân vào trong lúc luyện Hắc Thiết, cũng đích xác có thể rèn thành tam
phẩm kiếm khí, bất quá phải ít nhất cần Chú Kiếm Sư đạt tới bát phẩm mới rèn
được. Hơn nữa tiền công mời bát phẩm Chú Kiếm Sư đúc kiếm, cho dù là dùng giá
trị hơn mười khối quặng đó đều không đủ.

Về phần cái gọi là sách thượng cổ ghi lại cách luyện tập rèn Thần Kiếm cùng
tranh ảnh tư liệu. Nếu là thật, chỉ cần hiến cho một tông môn, thì vinh hoa
phú quý, quyền lực địa vị cái gì mà chả có, làm sao còn phải ở đây gân cổ rao
hàng khô cả họng.

Lại càng không nói đến bộ da của nhất giai Linh Thú Phong Lộc, xem hoa văn ở
trên bộ da, thì biết là của một con ấu lộc mới sinh không quá hai năm. Nếu
không chỉ bằng vào tên chủ quán tu vi Kiếm Thị mà gặp được nhất giai Linh Thú
còn có mạng để ở đây ba hoa sao? Cho nên nói, bộ da này nhiều nhất chỉ có công
dụng làm túi cất chứa, thậm chí với một thanh nhất phẩm Hắc Thiết kiếm chỉ cần
dùng chút lực là có thể phá ra dễ dàng.

Không có chút gì để ý tới, Lục Thanh chậm rãi đi tới quầy hàng của hai gã kiếm
giả mặc quần áo đen, hai gã ngẩng đầu liếc nhìn Lục Thanh một cái, cơ hồ đồng
thời nói: "Nói giá một lần, không hề hai lời."

Trên mặt lộ ra một ít dị sắc, Lục Thanh cảm thụ một chút, hai người đều có tu
vi là Kiếm Giả tiểu thiên vị đỉnh phong, tầm trên dưới ba mươi tuổi. Đối với
Kiếm Giả tự tu luyện mà nói, đạt tới mức đó đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa trong
cơ thể hai người Kiếm Nguyên tản ra thuộc tính hệ Mộc nhàn nhạt, Kiếm Nguyên
công rõ ràng thuộc hệ Mộc, đã bắt đầu đi đúng hướng. Hơn nữa mức độ tinh thuần
của nó cũng rất hiếm thấy. Nếu bọn họ có thể tiến giai đến Kiếm Khách, lại có
được một môn kiếm pháp tinh thâm thuộc tính Mộc, hẳn là tiếp dẫn lực lượng mầm
mống có bảy tám phần nắm chắc.

Chỉ trong một hơi thở, Lục Thanh liền có phán đoán đối với hai người. Ánh mắt
hắn nhìn trên quầy hàng của hai người. Các đồ vật này nọ xếp đặt chỉnh tề trên
một tấm vải trắng, ước chừng có hơn mười thứ. Trong số đó có năm khối khoáng
thạch, đều là có thể đúc ra tứ phẩm kiếm khí. Thậm chí trong này còn có một
khối Huyền Thiết to bằng nắm tay, rất khó tìm được, giá cả là năm mươi Tử Ngọc
tệ.

Ngoài ra, còn có sáu quyển sách, hai quyển sách chú giải dành cho kiếm giả,
giảng giải chính là một ít yếu điểm tu luyện của Kiếm Giả. Đối với Kiếm Giả,
đặc biệt là tán tu kiếm giả, thật ra lại có tác dụng rất lớn. Còn có ba quyển
ghi lại kiếm pháp cơ bản rất bình thường. Lục Thanh chỉ cần liếc mắt một cái
liền nhớ kỹ toàn bộ. Cuối cùng chính là một quyển tên là Liệt Hỏa quyết là
Kiếm Nguyên công Nhân cấp. Nhìn qua vài lần, Lục Thanh chỉ biết Kiếm Nguyên
công chính là mặt hàng bình thường, đại khái kém hơn Kiêm Nguyên Công nhân cấp
mà Kiếm Thần Điện công bố đem bán vài phần. Chẳng trách người này lấy ra bán,
chào giá chỉ có mười Tử Ngọc tệ.

"Đây là ——" Ánh mắt Lục Thanh chuyển hướng nhìn vào quầy hàng của kiếm giả còn
lại bên cạnh, trong mắt hắn liền thấy được một tảng đá màu xám trong suốt.
Tảng đá này ước chừng to bằng nắm tay trẻ con, ở giữa tảng đá trong suốt này,
có chứa một luồng sương mù màu xám. Tuy rằng màu sắc khó coi, nhưng là phối
hợp sự kỳ diệu ở bên trong, lại có một hương vị khác.

Đương nhiên, đây không phải vấn đề mấu chốt nhất, ngay tại thời điểm Lục Thanh
nhìn đến, trên mặt hơi nhăn lại một chút. Vốn cũng không có chuyện gì, nhưng
lập tức, ở sau lưng hắn, nguyên bản Luyện Tâm gần ba năm nay không có phản ứng
gì, đột nhiên trở nên có chút nóng bỏng. Điều này khiến cho Lục Thanh đang
bình tĩnh nhìn tảng đá, tâm thần không thể ức chế mà giữ được bình tĩnh nữa.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #173