Người đăng: Ma Kiếm
Từ trên mặt đất đứng lên, Thảo Thanh Hà nhìn thi thể con sói hoang nằm trên
mặt đất, thở ra một hơi, lắc lắc đầu, nói: "Ta đã nói thú có thú đạo. Đáng
thương ngươi linh trí chưa mở, chỉ biết ăn tươi nuốt sống. Vì bảo vệ mạng của
mình, ta cũng chỉ còn cách lấy tính mạng của ngươi."
Ngồi ở trước lửa trại, Lục Thanh quả thực có chút không dám tưởng tượng, trên
thế gian này thế nhưng còn có nhân vật thú vị như thế. Sợ là hắn đã đem điển
lục của thượng cổ thánh hiền thấm vào tư tưởng. Nếu người này mà được vị học
sĩ cao tuổi nào nhìn thấy, nhất định sẽ vui mừng mà dốc lòng truyền thụ.
Mà tu vi của hắn mới bước vào Kiếm Giả, nhưng Lục Thanh thật sự khó có thể
tưởng tượng, hắn lại không biết đến cả kiếm pháp cơ bản. Như vậy khẳng định là
có một ít nguyên nhân.
Về phần Thảo Thanh Hà, giờ phút này cũng phát hiện ánh mắt Lục Thanh nhìn về
phía hắn có vẻ quái dị, không khỏi sắc mặt đỏ lên, ngồi lại vị trí cũ. - "Đa
tạ Lục huynh nhắc nhở, bằng không tại hạ sẽ phải rơi vào miệng con sói hoang
này."
Mỉm cười, lắc lắc đầu, Lục Thanh mở miệng nói: - "Thảo huynh sinh ra ở danh
môn vọng tộc, nhưng một thân tu vi mà lại không thể thi triển được một chiêu
cơ bản kiếm pháp? Đã xuất hành ra ngoài, lại không có một thanh kiếm nào để
phòng thân. Cho dù đây là vùng gần với Thanh Hà thành, cũng có rất nhiều nguy
hiểm, Thảo huynh chắc chắn không phải không biết điều đó."
Ngượng ngùng cười, nhưng lập tức ánh mắt Thảo Thanh Hà lại trở lên kiên định,
ngẩng đầu nhìn vào vầng trăng sáng, trầm giọng nói: - "Con đường ta đi, sẽ
không ngừng lại."
Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Lục Thanh nói: "Trên con đường này, ngươi làm sao
giữ được lấy thân? Với gia thế của ngươi, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ
dàng."
Nghe được Lục Thanh nói như thế, trên mặt Thảo Thanh Hà lộ ra một thần sắc cô
đơn, nói: "Đúng vậy! Sinh ra ở một thế gia, rất nhiều sự việc mà muốn cũng
không thể làm được. Ta không tập trung tu luyện, cha ta cũng mắng ta liên tục.
Nhưng ta vẫn kiên định với con đường mình muốn đi ."
Trong mắt Thảo Thanh Hà bắn ra một đạo thần quang. Từ ánh mắt của hắn, Lục
Thanh thấy được sự kiên định mà hắn chưa bao giờ thấy. Đó là một loại cố chấp
theo đuổi mục tiêu của mình, tuy rằng đạo của hắn không phải là Kiếm Đạo,
nhưng vẫn cảm nhiễm thật sâu đến Lục Thanh.
Vạn Pháp Quy Tông, trên con đường Kiếm Đạo làm sao không phải như thế.
Từ ánh mắt Thảo Thanh Hà, Lục Thanh thấy được đạo tâm kiên định một lòng truy
cầu của hắn.
"Chỉ mong lúc còn sống, ta có thể thực sự bước trên văn đạo, không cầu nghe
thấy, chỉ cầu hiểu được thân mình." Thảo Mỗi lời nói của Thanh Hà đều tràn
ngập sự khao khát. Rồi hắn liền nhìn Lục Thanh, ngượng ngùng cười: "Khiến Lục
huynh đệ chê cười."
Trên mặt lộ ra thần sắc trịnh trọng, Lục Thanh nói: "Như thế nào lại dám chê
cười. Đạo tâm Thảo huynh thật sự là làm ta chấn động. Thảo huynh có thể kiên
trì, thực ra đã là bước trên con đường đó rồi. Lục mỗ lúc này cũng mong ước
Thảo huynh sớm ngày hoàn thành chí nguyện."
"Nhưng là…" Lục Thanh lại chuyển đề tài: - "Theo đuổi văn đạo, thảo huynh phải
còn phải du lịch khắp thiên hạ để tích lũy. Nếu không có vũ lực phòng thân,
thật sự là không có bảo đảm, vẫn là nên tập luyện một phần, cũng có thể cường
thân kiện thể, phòng ngừa ốm đau."
Lắc lắc đầu, Thảo Thanh Hà cười nói: "Đa tạ Lục huynh khuyên nhủ, nhưng mà nếu
Thảo mỗ đã lựa chọn văn đạo, thì không còn gì lưu luyến đối với Kiếm Đạo. Cái
gọi là quái, lực, loạn, thần, cứ việc tồn tại hậu thế. Nhưng khi Thảo mỗ còn
sống, tâm chỉ hướng về văn đạo."
Thở dài, mỗi người có một chí hướng, Lục Thanh cũng không nói thêm cái gì.
"Nhị đệ! Nhị đệ!"
Phương xa chợt mơ hồ truyền đến một thanh âm ẩn chứa Kiếm Nguyên khí. Âm thanh
vang xa vọng khắp phạm vi vài dặm.
"Là gia huynh Thảo Thanh Lưu." Thảo Thanh Hà nghe vậy sửng sốt, nói với Lục
Thanh. Lục Thanh từ trên mặt hắn, rõ ràng thấy được một cái gì đó không được
tự nhiên.
Cho dù như thế, Thảo Thanh Hà vẫn vận khởi Kiếm Nguyên đáp lại một tiếng.
Thoáng cái, ở phương xa mờ nhạt, dần xuất hiện thân hình của bốn người.
Cầm đầu chính là một thanh niên mặc võ y màu đen, sau lưng đeo một thanh
trường kiếm màu lam nhạt, thân kiếm nhàn nhạt có tầng thủy khí dày, rõ ràng là
một thanh kiếm hệ Thủy. Thanh niên ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Ở
phía sau hắn, còn có ba Kiếm Giả tầm hơn ba mươi tuổi, trên người mặc áo đen
có hoa văn thống nhất, rõ ràng là hộ vệ của một gia tộc. Tu vi của ba người
cũng đều là Kiếm Giả.
"Đại ca." Nhìn thấy bốn người đi tới, Thảo Thanh Hà mở miệng kêu lên với thanh
niên cầm đầu, đây là đại ca của hắn Thảo Thanh Lưu.
"Nhị đệ! Ngươi thật sự không biết phụ thân rất khổ tâm? " Không để ý đến sự có
mặt của Lục Thanh, Thảo Thanh Lưu trực tiếp trách mắng đối với Thảo Thanh Hà,
- "Vì cái gì ngươi không thể quyết tâm nghiên cứu Kiếm Đạo? Suốt ngày chỉ đi
tìm hiểu thượng cổ ca phú, thi từ nhã chí, cả ngày mặc niệm lẩm bẩm. Ngươi có
biết rằng gia tộc bởi vì ngươi mà đã bị bao nhiêu người bên ngoài cười nhạo."
Nhưng vừa nói xong, thanh âm Thảo Thanh Lưu cũng nhỏ xuống. Ở trong mắt hắn,
Lục Thanh thấy được một niềm thương tiếc thật sâu.
"Phụ thân thật vất vả mời tới Dược Sư tốt nhất ở nội tông, giúp ngươi lấy
phương thuốc đoán cân luyện cốt. Lại thi triển bí thuật Ngưng Nguyên thuật
giúp ngươi Trúc Cơ, cho ngươi đạt tới Kiếm Giả. Ngươi có biết phụ thân phải
trả giá rất nhiều không? Nhị đệ, ngươi có thể thông cảm cho phụ thân một chút
được không? Ngươi ra ngoài một mình như vậy, ngày thường lại không tu luyện
kiếm pháp. Nếu như có xảy ra chuyện gì, ngươi bảo ta cùng với phụ thân nói với
mẹ chúng ta như thế nào?"
Nói tới đây, trong mắt ba gã hộ vệ đều không giấu được sự tiếc rẻ, đúng là rèn
sắt không thành thép. Đúng vậy, hiện nay Kiếm Đạo đang hưng thịnh. Văn đạo
trong mắt mọi người, đặc biệt là trong mắt một ít thế gia vọng tộc, ngoại trừ
thường ngày dùng để tiêu khiển một chút, thì địa vị của Văn Sĩ cùng với gã sai
vặt ở trong quán trà cũng giống nhau, đều bị xem thường.
Trên mặt Thảo Thanh Hà lúc này lộ ra thần sắc thống khổ. Thảo Thanh Lưu nói đã
động tới tiếng lòng của hắn, hắn thật sự là không biết nên đáp lại như thế nào
mới tốt. Nhưng không phải người cùng chí hướng với hắn, thì làm sao biết được
sự cố chấp của hắn đối với văn đạo. Lúc này, ánh mắt hắn ẩn ẩn nhìn về phía
Lục Thanh, đây là người duy nhất tỏ vẻ đồng tình với con dường của hắn.
Đương nhiên, đây cũng là do Lục Thanh từ nhỏ đã đọc sách vở của thượng cổ
thánh hiền, tuy rằng không phải là ủng hộ toàn bộ, nhưng là khẳng định được
đạo tâm của Thảo Thanh Hà.
- "Tại hạ Thanh Hà thành, Thảo Thanh Lưu, vị huynh đệ này là ——" Lúc này, bốn
người Thảo Thanh Lưu mới chú ý tới Lục Thanh. Thoáng cái đồng tử trong mắt họ
co rụt lại. Thảo Thanh Lưu đưa mắt đảo qua sau lưng Lục Thanh đang đeo Luyện
Tâm kiếm. Tuy rằng không cảm thụ được Kiếm Nguyên dao động, nhưng hắn cũng sẽ
không cho rằng Lục Thanh không có một chút tu vi nào. Người đã có gan lẻ loi
một mình ở thảo nguyên trong đêm tối, thì không thể là người bình thường.
Nhìn không thấu, chứng tỏ người này tu vi tuyệt đối không thua hắn.
- "Lục Thanh, người của Tử Hà tông." Lục Thanh mở miệng nói. Hắn không có
thói quen đem thân phận chính mình nói ra hết. Trong suy nghĩ của hắn đó là
biểu hiện có ý tứ khoe khoang.
"Tử Hà tông ——" Thảo Thanh Lưu thì thào một câu, trong mắt có chút giật mình,
vừa muốn nói cái gì thì :
- Ngao ô ——
- Ngao ô ——
- Ngao ô ——
Đột nhiên, từ phương xa thỉnh thoảng lại truyền đến vô số tiếng sói tru. Lục
Thanh nhướng mày, từ rất nhiều tiếng sói tru, hắn cảm nhận được ba luồng khí
tức cường hãn, trong đó có một luồng khí tức Nhị giai. Hai luồng khí tức còn
lại cũng có trình độ nhất giai Linh Thú.
Là bầy sói, ít nhất có năm sáu trăm con! Nháy mắt, Lục Thanh liền có phán
đoán.
- "Không tốt, là bầy sói!" Thảo Thanh Lưu biến sắc, thấy được trên mặt đất có
xác chết một con sói. Từ miệng vết thương, hiển nhiên chính là Nhị đệ hắn động
thủ, để lộ tiếng sói tru lên trước khi chết. Đặc biệt là bầy sói trên thảo
nguyên có thù rất dai.
- "Thiếu chủ, ngươi cùng nhị Thiếu chủ đi trước đi, nơi này có chúng ta cản
phía sau!" Ba gã Kiếm Giả hộ vệ cũng đồng dạng biến sắc, gấp gáp mở miệng nói.
"Lục huynh đệ!" Thảo Thanh Hà hướng tới Lục Thanh gọi một tiếng.
Lắc lắc đầu, Lục Thanh nói: "Không còn kịp rồi."
Quả nhiên, trong ánh mắt khiếp sợ của bốn người Thảo Thanh Lưu, từ bốn phương
tám hướng, dần hiện lên rất nhiều bóng đen. Mỗi một cái bóng đen, đều lóe ra
hai điểm sáng âm u. Tiếng sói tru thê lương từ xa xa rất nhanh đến gần.
Mà trong đàn sói, lại có ba con sói đặc biệt to lớn. Đứng đầu là một con sói
lớn màu xanh to lớn cao gần trượng. Bộ lông màu xanh sáng bóng, bên trên có di
động một tầng Tốn Phong khí, con ngươi màu đỏ lộ ra khí thế hung ác. Nó vừa
mới xuất hiện, một luồng khí thế hung lệ liền tập trung đến mấy người Thảo
Thanh Lưu, đặc biệt là Thảo Thanh Hà trên người hiện giờ còn có dính nhiều vết
máu.
Một tiếng tru vang lên, trong bóng đêm hóa thành tiếng gầm cuồn cuộn khuếch
tán ra xung quanh, tiếng vang đến vài dặm. Đồng thời, ở bên người nó, còn có
hai con sói màu xanh có hình thể nhỏ hơn một ít, đồng dạng cũng có Tốn Phong
khí bao vây quanh người. Chúng đi qua nơi nào đều gây nên tiếng gió gào thét.
Khi con sói đứng đầu kêu lên, hai con bên cạnh cũng tru lên một tiếng dài. Sát
khí lạnh thấu xương đích hóa làm một trận gió hướng về sáu người Lục Thanh
thổi đến.
"Là Tốn Phong Lang Vương nhị giai Linh Thú cùng với nhất giai Tốn Phong lang!"
Thảo Thanh Lưu gầm lên một tiếng, "Đáng chết! Bầy sói này không phải chỉ ở gần
Kiếm Khí hạp sao? Như thế nào hôm nay lại tới đây, thực là thấy quỷ ."
Người nói vô tình, người nghe có ý, một bên Lục Thanh cũng ngẩn ra, lập tức có
chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi. Nói không chừng, bầy sói này là bị chính hắn
đưa tới. Lúc trước tại Kiếm Khí hạp cùng đại hán chiến đấu, không nói bọn họ
có khí thế của Kiếm Chủ cùng Kiếm Sư, đều là tương đương với tam giai cùng tứ
giai Linh Thú tồn tại, chỉ riêng tam giai Linh Thú Thần Phong ưng, cũng đủ dọa
cho bầy sói hoảng sợ chạy đi. Như vậy thì bầy sói đi đến nơi này cũng không kỳ
quái.
Đương nhiên, tuy rằng đoán được nguyên nhân, Lục Thanh cũng không có mở miệng.
Chuyện này thật sự là khó có thể giải thích, hơn nữa, còn có thể làm đả thảo
kinh xà.