Thảo Thanh Hà


Người đăng: Ma Kiếm

Thời thế hiện nay, văn sĩ đã xuống dốc, vũ lực lại thịnh hành, đa số mọi người
đều mặc quần áo võ y. Kể cả là những người bình thường, cho dù chỉ có được
danh hiệu Kiếm Nô, cũng không muốn trở thành một văn sĩ. Có thể thấy được hiện
giờ Kiếm Đạo rất thịnh hành, còn Văn Đạo đã xuống dốc nghiêm trọng.

Vì vậy mà Lục Thanh khó mà tưởng tượng được, lại có một thanh niên mới trên
dưới hai mươi tuổi, là kiếm giả đã thành công Trúc Cơ, lại có cách ăn mặc như
vậy. Tuy rằng chính bản thân Lục Thanh đối với thượng cổ thánh hiền cũng có sự
tôn kính. Nhưng mà bắt hắn mặc quần áo văn sĩ rộng thùng thình, hắn cũng không
chịu.

Đợi cho đến gần hơn mười trượng, thanh niên cũng nhìn thấy Lục Thanh. Trong
bóng đêm đống lửa sáng rực, đặc biệt còn có mùi gà nướng thơm lừng, khiến cho
người thanh niên không thể cưỡng lại được hương vị đó liền đi tới.

Hơi hơi lắc đầu, Lục Thanh đối với người thanh niên này quả thực có chút dở
khóc dở cười. Chẳng những hắn không mặc võ y đã mặc quần áo của đám văn sĩ, mà
ngay cả kiếm tùy thân cũng không mang một thanh. Ở bình nguyên này tuy rằng
không có nhiều Linh Thú, nhưng chúng đối với Kiếm Giả mới Trúc Cơ vẫn có lực
uy hiếp rất lớn. Đúng là liều mạng.

Hơn nữa, người thanh niên này còn không có sự cảnh giác của một Kiếm Giả phải
có, thân hình lắc lư lảo đảo. Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là đang say rượu.
Trong lòng Lục Thanh thở dài, nếu không phải gặp được mình, mà là một số Kiếm
Giả chuyên giết người cướp của hay là kẻ trộm cắp, thì đồ đạc cùng tính mạng
của gã khó có thể giữ được.

-"Vị đại ca này cũng là người biết thưởng thức a." thanh niên loạng choạng đi tới trước mặt Lục Thanh, lên tiếng chẳng hề ngượng ngập.

Lúc này, Lục Thanh cũng thấy rõ hình dáng của người thanh niên. Trên người hắn
có một khí chất nho nhã, bộ mặt tuấn tú. Ánh mắt tuy rằng mơ màng, nhưng lộ ra
vẻ lanh lợi thông minh, khiến trong lòng Lục Thanh cũng có một chút hảo cảm,
cũng không đành lòng đuổi hắn đi. Hắn mỉm cười, mở miệng nói: "Vị huynh đệ này
ngồi đi."

Nghe được lời nói của Lục Thanh, thanh niên cũng không khách khí, loạng choạng
ngồi xuống cách Lục Thanh ba thước. Ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên
bầu trời, lắc lắc bầu rượu trong tay, miệng khẽ ngâm: - "Nâng chén mời trăng
sáng, đối bóng thành ba người. Thi nhân thượng cổ nói hay thật. đêm nay có
trăng sáng, có vị huynh đệ này. Chúng ta ở đây cũng là ba người. Nào… Uống!"

Nói xong ngửa mặt lên trời uống một ngụm rượu lớn. Sau đó, hắn lại cởi một bầu
rượu khác ở trên hông xuống. Mở nắp bình ra, nhất thời một hương thơm ngào
ngạt mát lạnh xông vào mũi. Ngửi thấy mùi rượu, Lục Thanh biết, rượu này ít
nhất cũng ủ được năm mươi năm, mới có thể tạo ra hương vị say lòng người như
vậy.

"Gặp nhau đã là hữu duyên. Huynh đệ! Uống!" Thanh niên không chút do dự đem
bầu rượu quý đưa cho Lục Thanh. Tuy rằng trên mặt hắn lộ vẻ say rượu, nhưng
nói một tiếng gặp nhau đã là hữu duyên lại cực kỳ chân thành sảng khoái.

Giống như bị câu nói không hề có tâm cơ của thanh niên cảm nhiễm, Lục Thanh
cũng không từ chối, một tay đón nhận lấy, uống luôn một ngụm. Dòng rượu mát
lạnh, mới vừa xuông bụng, cả người liền cảm thấy sảng khoái. Uống một ngụm
rượu này, Lục Thanh cảm giác giống như vừa uống không phải là rượu, mà là một
dòng nước mát lạnh lấy từ trên ngọn núi cao nghìn trượng.

"Thế nào? Rượu Băng Hà của Thanh Hà thành chúng ta ủ có làm huynh đệ vừa lòng
không?" Thanh niên say lờ đờ, đầu lắc lư, mông lung nói.

Gật gật đầu, Lục Thanh nhìn nhìn thanh niên. Đột nhiên ngón tay hắn điểm nhẹ.
Với cảnh giới tu vi của Lục Thanh, một chỉ của hắn không phải là Kiếm Giả vừa
mới Trúc Cơ có thể ngăn cản được. Lúc này, người thanh niên bị ngón tay Lục
Thanh điểm lên ngực, Phong Lôi Kiếm Nguyên theo sự khống chế của Lục Thanh trở
nên nhu hòa, trong nháy mắt chạy vào toàn thân thanh niên, đẩy hết hơi rượu ra
khỏi cơ thể gã.

Trong lúc nhất thời, từ trên người thanh niên, một làn sương trắng toàn mùi
rượu nhè nhẹ bốc lên. Sắc mặt đỏ bừng của người thanh niên, theo mùi rượu tản
mát, dần khôi phục vẻ trắng nõn.

Tỉnh táo lại, người thanh niên nhìn về phía Lục Thanh, trên mặt ngoài chút xấu
hổ, nhưng ánh mắt chân thành làm người ta cảm thấy thân thiết, -"Đa tạ huynh
đệ ra tay. Ta là người của Thanh Hà thành, tên là Thảo Thanh Hà."

Thanh niên tự động nói ra tên họ khiến cho Lục Thanh hơi sửng sốt. Họ Thảo?
Khi hắn ở trấn Trăn Đồng cũng từng nghe người ta nói, trong tam đại gia tộc
của Phù Vân tông, Phù Vân thành có Mạc gia, Minh Tâm thành có Ô gia, còn lại
Thanh Hà thành là Thảo gia. Mà thanh niên trước mặt này có thể có được tu vi
Kiếm Giả, kể cả từ khí chất cùng học thức, Lục Thanh đã có thể kết luận :

"Gia tộc họ Thảo của Thanh Hà thành?"

Cười khổ một tiếng, Thảo Thanh Hà nói: "Ta nghe giọng nói của huynh đệ hình
như là người bên ngoài. Gia tộc ta nổi danh như vậy sao?" Từ ngôn ngữ của hắn,
Lục Thanh nghe ra được một cảm giác bất đắc dĩ.

Lắc lắc đầu, Lục Thanh nói: "Ta tên Lục Thanh, người của Triêu Dương trấn
thuộc Tử Hà tông ."

"Tử Hà tông, Triêu Dương trấn. Ta nghe nói nơi đó có một thế gia là gia tộc
chú kiếm sô một của Tử Hà tông, cũng có họ Lục. Chẳng lẽ huynh đệ ——" Thảo
Thanh Hà liếc mắt đánh giá Lục Thanh một cái. Đợi cho nhìn đến khi Lục Thanh
có chút tươi cười, nhất thời tỉnh ngộ. Hai người cùng nhìn nhau, đều cất cười
ha hả.

Đến bây giờ, Lục Thanh cũng hiểu được lúc trước Thảo Thanh Hà nói rất có đạo
lý. Gặp nhau, đã là hữu duyên.

"Không biết Lục huynh đệ một mình lẻ loi trèo non lội suối đến Phù Vân tông ta
có chuyện gì quan trọng? Đường đi tới đây, sợ là không dễ dàng ." Thảo Thanh
Hà nhìn nhìn trên người Lục Thanh, quần áo có vẻ có chút nhàu nát, có nhiều
chỗ rách. Đếm qua cũng phải có hơn chục cái, rõ ràng chính là vừa trải qua một
trận đại chiến.

Gật gật đầu, sát khí ẩn sâu trong mắt Lục Thanh chợt lóe lên rồi biến mất.
Đúng thật là không dễ dàng, tính mạng hắn thiếu chút nữa đã nằm lại ở Kiếm Khí
hạp.

Gạt bỏ suy nghĩ đó, Lục Thanh nhìn con gà đang nướng ở trên đống lửa. Thời
gian nướng dài như vậy, nó cũng đã chín vàng ươm. Không hề sợ bị bỏng, Lục
Thanh lấy tay gỡ xuống, xé thành hai nửa, đưa cho người thanh niên.

Thảo Thanh Hà cũng không nhiều lời, tiện tay cầm lấy. Nhưng khi hắn vừa nhìn
đến trên mào gà có một ít điểm nhưng ngọn lửa, mới kinh ngạc hô ra tiếng:
"Nhất giai Linh Thú Hỏa Kê!"

Nhất giai Linh Thú Hỏa Kê, trong ấn tượng của Thảo Thanh Hà, cho dù là đại ca
của hắn Kiếm Giả trung thiên vị đỉnh phong nhìn thấy, cũng phải sử dụng đến
lục phẩm Thanh Thủy kiếm mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay. Hơn nữa, cho dù
là dùng Linh Thú để ăn, cũng không phải ăn như vậy. Để giữ được hiệu quả tốt
nhất, đều phải có phương pháp, không thể đốt nướng. Nếu đem nướng sẽ làm thất
thoát hơn nửa linh khí tinh hoa của Linh Thú. Mà Linh Thú có một thân máu
huyết, hấp thu năng lượng của trời đất nên đối với Kiếm Giả, đặc biệt Kiếm
Khách có công dụng rất lớn.

Nhưng xem nhìn Lục Thanh, chỉ sợ cũng chẳng làm cái gì phức tạp, cứ đem nướng
như vậy, thật sự là ——

Vẻ mặt Thảo Thanh Hà lộ vẻ xót của, nhìn Lục Thanh nói: "Ta xem Lục huynh một
thân võ y lam lũ, sợ là đã cùng với hỏa kê đại chiến, mới vất vả chém giết
được. Tại sao chẳng quý trọng sự quý giá của Linh Thú?

Lục Thanh nghe vậy sửng sốt, nhưng cũng không nghĩ giải thích gì nhiều, chỉ
cười cười. Mà nhìn thấy Lục Thanh mỉm cười, Thảo Thanh Hà lại tưởng Lục Thanh
cam chịu. Tiếp đó, hắn liền giảng giải một hồi cho Lục Thanh về công dụng của
Linh Thú. Làm đồ bổ, chế giáp, chú kiếm, khế ước, thậm chí như thế nào để lợi
dụng Linh Huyết phối hợp tu luyện để tăng tiến tu vi. Rất nhiều chuyện Lục
Thanh đều chưa từng biết được, nên cũng kiên nhẫn nghe giảng giải gần nửa canh
giờ.

Tuy rằng chỉ nghe có ngắn ngủn nửa canh giờ, Lục Thanh lại phát hiện Thảo
Thanh Hà có học thức cực kỳ uyên bác. Hơn nữa Lục Thanh còn phát hiện, trong
ngôn ngữ Thảo Thanh Hà, thường thích dẫn chứng một ít câu nói của thánh hiền
từ thời thượng cổ, lấy thi từ ca phú là nhiều. Hắn ngâm thơ với vẻ mặt mê say,
thường thường tự chìm đắm trong đó một lúc lâu, không thể tự tỉnh được.

Đối mặt với một Kiếm Giả như vậy, Lục Thanh cũng không biết như thế có tốt hay
không.

Bỗng nhiên, lỗ tai Lục Thanh vừa động, đột ngột quát: "Cẩn thận!"

Lục Thanh vừa dứt lời, liền thấy một con sói hoang toàn thân màu xám, cao gần
sáu thước từ bên cạnh nhảy ra. Mục tiêu của nó đúng là Thảo Thanh Hà. Hiển
nhiên, con sói hoang này là do bị hấp dẫn bởi mùi thịt Hỏa Kê nướng. Bởi vì
lúc trước còn mải nói, nên giờ phút này trong tay Thảo Thanh Hà vẫn còn giữ
lại một nửa miếng thịt gà chưa ăn xong.

Thảo Thanh Hà đã bị hoảng sợ. Thân thể nhảy dựng lên, cả người lui về phía sau
gần một trượng, tránh thoát khỏi sự tấn công của con sói. Nhưng bước chân của
hắn lại có vẻ yếu ớt, thân hình hơi lảo đảo, đối với khả năng khống chế lực
đạo khiến Lục Thanh cũng phải kinh ngạc. Hắn thậm chí còn không bằng một gã
Kiếm Nô đã khổ luyện được hai năm.

- "Thú có thú đạo, ngươi há có thể đoạt thức ăn của ta!" Thảo Thanh Hà bối
rối quát lên một tiếng. Nhưng hiển nhiên, con sói hoang này cũng không phải là
Linh Thú, linh trí chưa mở, chỉ có phản ứng theo bản năng. Nhìn thấy Thảo
Thanh Hà như vậy, nó chỉ nhe răng trợn mắt, răng nanh nghiến kẽo kẹt, hai chân
sau vừa động, lại vồ về phía Thảo Thanh Hà.

Khép hờ hai mắt, từ trên người Thảo Thanh Hà, khí thế của Kiếm Giả không ngừng
bộc phát ra. Hai ngón tay hắn điểm nhẹ. Một đạo Kiếm Khí màu xanh lam hiện
lên, dao động không ngừng. Thảo Thanh Hà huy động liên tục, miễn cưỡng mới tạo
ra một lưới kiếm. Ánh sáng màu xanh lam lưu chuyển, lập tức đánh lên dã lang
đang vồ tới.

Ngao ——

Kiếm Khí sắc bén trong nháy mắt đánh lên đầu và ngực của con sói hoang để lại
hơn mười lỗ thủng. Thân thể con sói lập tức bị Kiếm khí ở đầu ngón tay Thảo
Thanh Hà phá nát, tiếng sói tru thê lương truyền ra xa.

Mà bị thân thể nặng đến mấy trăm cân của con sói va chạm, Thảo Thanh Hà té ngã
về phía sau, trên người dính đầy bụi đất.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #170