Người đăng: Ma Kiếm
- Thu ——
Đại hán chỉ cảm thấy một luồng Kiếm Ý kéo dài, bá đạo dị thường. Mặc dù Kiếm ý
nhanh chóng áp chế thần thức cùng đan điền của hắn, nhưng với tu vi Kiếm Chủ
trung thiên vị đỉnh phong, liền đễ dàng hóa giải.
Mà Thần Phong ưng lại khác hẳn. Phong Lôi Kiếm Ý mạnh mẽ mặc dù ở cách xa hơn
mười trượng, nhưng nó vẫn bị áp chế. Kiếm Ý sắc bén khiến nó rên rỉ một tiếng,
hai cánh chấn động, tốc độ nháy mắt giảm xuống.
" Xú tiểu tử thật đáng chết! Ta muốn giết ngươi!" Đại hán nổi giận gầm lên một
tiếng, nhưng Lục Thanh đã lại rời đi trên dưới một trăm trượng, khoảng cách
lại lại kéo giãn ra. Bất quá ra ngoài trăm trượng, Kiếm Ý của Lục Thanh liền
suy yếu dần. Tới hai trăm trượng gần như không còn ảnh hưởng đến Thần Phong
ưng.
Cứ như thế, đại hán lại khống chế Thần Phong ưng đuổi theo Lục Thanh. Tuy
nhiên cứ mỗi khi gần đến, Lục Thanh lại thi triển một đạo Phong Lôi Kiếm Ý làm
kinh sợ Thần Phong ưng khiến khoảng cách lại giãn ra. Sau hai lần, hai mắt Lục
Thanh sáng ngời, khi nhìn thấy lối ra của Kiếm Khí hạp.
Còn đại hán cưỡi Thần Phong ưng, mặc dù đang ở phía sau nghiến răng nghiến
lợi, nhưng là lại không có biện pháp đuổi kịp Lục Thanh. Thần Phong ưng sau
vài lần bị Phong Lôi Kiếm Ý công kích, có chút lảo đảo. Trên chiếc mỏ sắc nhọn
của nó chảy ra một ít máu đỏ tươi. Còn tốc độ, tuy rằng vẫn nhanh hơn so với
Lục Thanh, nhưng là so với lúc trước lại kém hẳn một bậc.
Ra khỏi Kiếm Khí hạp, là một mảnh bình nguyên bằng phẳng, mặt đất đầy cỏ xanh,
còn có dòng suối trong vắt. Trong phạm vi ba mươi dặm trên bình nguyên, liếc
mắt một cái có thể thấy thấp thoáng năm sáu cái thôn xóm, ngoài ra còn có một
cái trấn hơi có điểm phong cách cổ xưa.
Đợi cho ra khỏi Kiếm Khí hạp, đại hán cưỡi Thần Phong ưng dừng lại giữa không
trung. Không biết vì nguyên nhân gì, hắn cũng không có truy kích lên, mà chỉ
oán hận nhìn Lục Thanh thoáng, rồi quay đầu trở lại Kiếm Khí hạp.
Tuy rằng đã thấy được đại hán rời đi, nhưng kiêng kị đại hán bố trí cạm bẫy,
Lục Thanh cũng không dám chậm trễ. Phong Lôi Bộ vận chuyển như trước, cả người
phảng phất như quỷ mị, biến mất, rồi lại lại xuất hiện ở cách chỗ cũ hơn mười
trượng.
Đợi cho Kiếm Nguyên tiêu hao hết, Huyết Sát Kiếm Nguyên dịch trong da thịt
liền được Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh chuyển hóa thành Phong Lôi Kiếm Nguyên, rót
vào giữa Kiếm Chủng đang khô cạn. Phong Lôi Kiếm Kiếm Chủng màu xanh tím, hiện
giờ đã có hình dạng giống hệt Luyện Tâm, nhìn như một thanh kiếm tinh xảo được
điêu khắc bằng ngọc. Bất quá mặt trên lại có hoa văn huyền ảo, khiến cho người
ta cảm thấy bất phàm.
Mà thẳng đến hai năm nay Lục Thanh lật xem điển tịch trong tàng thư các, mới
biết được Phong Lôi Kiếm Chủng cùng Kiếm Chủng của người bình thường có gì
khác nhau. Bình thường Kiếm Sư sơ bộ ngưng kết Kiếm Chủng, thì cũng chỉ được
hình dáng kiếm phôi. Chỉ có theo tu vi ngày càng cao, thẳng đến Kiếm Sư đỉnh
phong, mới có thể hoàn toàn có được hình dạng của kiếm. Mà muốn thực sự hóa
thành trạng thái của một thanh kiếm, phải vượt qua nguyên khí kiếp, khi đó
Kiếm Chủng mới được hình thành.
Nhưng khi Lục Thanh ở trong Kiếm Trì, do hiểu biết về các giai đoạn Kiếm Đạo
không sâu, cho nên có đột phát ý nghĩ muốn thần thức diễn biến thành Đại Diễn
Tam Thập Lục Chùy rèn luyện Kiếm Chủng. Phải biết rằng, Kiếm Chủng mới hình
thành thực sự rất yếu ớt, nếu không phải lúc trước hắn đối với Phong Lôi nhị
khí lĩnh ngộ sâu xa, sợ là hiện tại cũng chỉ là nắm xương.
Này đây, cho tới bây giờ Lục Thanh nhớ tới đến, vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng
hắn cũng không hối hận. Hắn đã làm xong việc mà Kiếm Chủ phải làm. Tuy rằng
đến bây giờ xem ra Kiếm Chủng của hắn cũng không có cái gì đặc biệt, nhưng là
hắn tin tưởng, đợi cho về sau, theo tu vi ngày càng cao, nhất định sẽ hiện rõ.
Lướt qua hơn phân nửa bình nguyên, Lục Thanh mới dừng lại. Lúc này, nắng chiều
đã hoàn toàn biến mất, không gian trở nên ảm đạm. Trên trời cao, ánh sao bắt
đầu xuất hiện, ánh trăng dìu dịu từ chiếu xuống mặt đất.
Dừng lại, Lục Thanh tìm một chỗ ngồi xếp bằng. Xác định không có cảm giác bị
nhìn trộm, hắn mới yên tâm ngồi xuống. Bình nguyên hoàn toàn trống trải nên
hắn cũng không sợ đối phương tiếp cận mà không thể phát hiện.
Từ trong lòng lấy ra một lọ Dưỡng Thân Đan, rồi nuốt hai viên. Ban đầu, hắn bị
đại hán dốc toàn lực đánh một thức kiếm pháp tinh thâm nên nội phủ bị chấn
thương. May mắn là hắn, nếu thay đổi Triệu Thiên Diệp cho dù có đồng dạng tu
vi, thì bị một kiếm đánh lén kia cũng đủ để cho nội phủ vỡ vụn mà chết.
Dược lực ôn hòa theo yết hầu chui vào trong cơ thể, chậm rãi rót vào đến giữa
ngũ tạng lục phủ. Sau đó, chúng được thần thức của Lục Thanh dẫn đường, đem từ
từ đả thông khí huyết ứ đọng. Lục phủ ngũ tạng chính là phần quan trong của
thân thể, một khi đã bị chấn thương khiến cho khí huyết tích ứ, nếu trị liệu
trễ, chẳng những tổn thất tinh khí, còn có thể làm kinh mạch héo rút, Kiếm
Nguyên vận chuyển không nhanh, trong khoảng thời gian ngắn thực lực giảm
xuống.
Bất quá nội phủ của Lục Thanh rất mạnh mẽ, vượt qua người bình thường. Tử
Hoàng Kiếm Thân Kinh không ngừng đột phá, khiến cho năng lực khôi phục cũng
càng ngày càng mạnh. Cho dù không cần uống Dưỡng Thân Đan, thì cũng chỉ cần
hai canh giờ là không còn gì lo lắng.
Hai mắt vừa mở, hai đạo Phong Lôi Kiếm Khí sắc bén bắn ra thật nhanh, khiến
cho mặt đất xuất hiện 2 lỗ thủng to bằng miệng bát, sâu không biết bao nhiêu.
Lúc này, trong hai mắt Lục Thanh, lúc này thần quang dày đặc. Hai loại khí
Phong Lôi lượn lờ, hiển nhiên đã khôi phục lại.
Nhưng mà giờ phút này lông mày Lục Thanh nhíu lại, bởi vì hắn vẫn không hiểu
đại hán kia vì sao phải đuổi giết mình. Suy nghĩ một chút, nếu là chuyện Mộc
Tinh Kiếm thì chắc chắn việc hắn đem kiếm bán cho tông môn khẳng định đã
truyền ra ngoài. Với thế lực của các tông môn không có khả năng đến bây giờ
còn không biết được, lại còn cho cao thủ Kiếm Chủ giai tiến đến đuổi giết.
Hơn nữa xem bộ dáng phía trước của đại hán, cũng không giống như là đến đoạt
kiếm, ngược lại như là tới giết người diệt khẩu.
Không sai, chính là tới giết người diệt khẩu!
Ánh mắt Lục Thanh đột nhiên sáng ngời. Hắn chợt nghĩ tới con linh thú Huyền
Thủy mãng đã bỏ chạy ở sông Lệ Thủy. Với lực lượng Linh Thú tam giai, đã hoàn
toàn có thể cùng chủ nhân tiến hành trao đổi thần thức. Nếu đó là Tụ Ác trang,
như vậy cũng có thể.
Bị bốn người bọn họ phát hiện ra manh mối, đối phương liền có ý giết người
diệt khẩu. Nếu bị bọn họ thông báo trở về, như vậy nội tông Tử Hà tông chắc
chắn sẽ có động tác. Đến lúc đó phái ra vài tên Kiếm Chủ chuẩn đại sư, cơ
nghiệp gần mười năm của Tụ Ác trang sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát, hoặc là có
cái gì bí ẩn không thể cho ai biết, cũng sẽ bị công bố ra.
- "Nếu thực là Tụ Ác trang, như vậy sẽ thật sự coi trọng." Lục Thanh lẩm bẩm
nói, - "Một gã Kiếm Chủ chuẩn đại sư, còn tới trung thiên vị đỉnh phong, hơn
nữa có tam giai Thần Phong ưng. Lại còn thêm cả tam giai Huyền Thủy mãng, sau
lưng nó chắc chắn còn có một gã Kiếm Chủ chuẩn đại sư. Như vậy, đám Thiên
Diệp, chắc chắn cũng có người đuổi giết."
Lục Thanh phỏng chừng, nếu chặn giết ba người Triệu Thiên Diệp, ít nhất đối
phương cũng muốn phái ra một gã Kiếm Chủ, hai gã Kiếm Sư đỉnh phong mới được.
Kiếm Sư đối với Kiếm Sư, muốn đánh bại thì dễ dàng nhưng đánh chết lại hết sức
khó khăn.
Huống chi, luận kiếm giữa ngũ phong sau một năm rưỡi, bọn họ nếu đạt tới Kiếm
Sư, được truyền Kiếm Nguyên công địa cấp. Tuy rằng Triệu Thiên Diệp cùng Lăng
Tiêu hai người chưa thể tu luyện, nhưng là bộ pháp trong đó, cũng đều học
xong. Nếu một lòng chạy trốn, thì Kiếm Sư bình thường căn bản đuổi không kịp.
Cho nên Lục Thanh cũng không lo lắng cho hai người đó lắm. Nhưng đối với Niếp
Thanh Thiên, nếu đối phương muốn giết, khẳng định phải phái ra là Kiếm Chủ.
Nếu người đó cũng giống đại hán như hôm nay, Lục Thanh thật sự có chút lo
lắng. Bất quá hắn hiện tại lo lắng cũng vô dụng, nếu thật sự như hắn đoán
trước, ba người hiện tại khẳng định cũng đã muốn bị tập kích.
Trong mắt một đạo sát khí thoáng hiện, Tụ Ác trang, cái tên đó đã bị Lục Thanh
ghi tạc thật sâu trong lòng.
Thở phào nhẹ nhõm, Lục Thanh đứng dậy. Những đêm đầu mùa xuân, rất nhiều loại
thú đều đi kiếm ăn. Trong thời gian tàn nén hương, Lục Thanh cầm một con hỏa
kê nhất giai linh thú. Đừng nhìn này hỏa kê chỉ to gấp hai lần gà rừng mà coi
thường, ngọn lửa mà nó phun ra đủ để luyện kim thiết. Cho dù là Lục Thanh,
cũng không dám để dính.
Nhưng dù sao cũng chỉ là nhất giai Linh Thú, số lần phát động công kích cũng
không nhiều. Hơn nữa với tốc độ của Lục Thanh, hỏa kê chỉ cảm thấy đến trước
mắt có bóng người bỗng nhiên biến mất. Sau một chút, trong ánh mắt của nó liền
thấy được thân thể không đầu của chính mình vẫn đang ngơ ngác đứng thẳng ở tại
chỗ.
Tìm một dòng suối đem hỏa kê vặt lông rửa sạch, sau đó chọn bừa một chỗ. Nhưng
do không tìm được gia vi, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trở lại tại chỗ, nhóm
lên một đống lửa, đặt hỏa kê lên trên.
Rốt cuộc là Linh Thú. Tuy rằng không có gia vị, nhưng do nó hấp thu linh khí
có thuộc tính của bản thân nên máu thịt đều chứa đầy linh khí. Mới nướng được
một chút, liền tỏa ra một mùi hương thơm phức. Hít nhẹ một cái liền cảm thấy
thoải mái.
" Mộng đổng bất tri trích tinh sự, trực đáo lưu huỳnh vũ thành miên (U mê
chẳng hiểu luật tinh sao. Đom đóm thoáng lượn mộng mới vào.) Cảnh đẹp quá!"
Ngay tại thời điểm Lục Thanh chuẩn bị ăn, một tiếng ngâm thơ từ xa xa truyền
đến. Ban đêm yên tĩnh, nên nghe rất rõ ràng.
Chăm chú nhìn về phía đó, trong tầm mắt của Lục Thanh, cách đó khoảng chừng
năm sáu mươi trượng, xuất hiện một người thanh niên mặc áo dài trắng. Nhưng
người này lại khiến Lục Thanh có chút sững sờ. Theo cảnh giới của Lục Thanh,
tuy rằng cách xa hơn mười trượng, vẫn cảm nhận được trong cơ thể đối phương
Kiếm Nguyên vừa mới sinh ra. Rõ ràng đây là một Kiếm Giả mới Trúc Cơ.
Bất quá đối phương mặc áo dài trắng, trên đầu vấn khăn thư sinh văn sĩ, đặc
biệt có búi tóc lại khiến Lục Thanh có chút ngây ngẩn cả người. Hơn nữa trong
tay trái còn cầm lấy cây quạt, đồng thời tay phải còn cầm lấy một bầu rượu,
sắc mặt hơi hồng, nghiễm nhiên là đã có chút hơi men.