Thần Phong Ưng, Sát Khí Sơ Hiện


Người đăng: Ma Kiếm

Ở trấn Trăn Đồng hơn mười ngày, Lục Thanh mới bước ra khỏi phòng. Ra khỏi lầu
Bát Tiên, Lục Thanh liền nghe được một tiếng chuông trầm vang lên. Trên đường
lớn, mỗi cửa hàng đêu treo lên một tấm vải trắng.

Nghe người đi đường nói chuyện, Lục Thanh cũng biết, lão Kiếm Khách Mạc Câu
của gia tộc họ Mạc đã chết. Do lúc trước hắn tạm thời phong bế kinh mạch bị
Kiếm Nguyên nghịch chuyển tàn phá, cho nên mới có thể chống đỡ được vài ngày.

Lắc lắc đầu, lại nhớ đến bộ dáng của Mạc Đồ. Người của gia tộc họ Mạc tính
tình thật đúng là gia truyền. Mạc Câu tuổi cũng khá cao, không nghĩ tới tính
tình so với Mạc Đồ còn nóng nảy hơn. Nhưng nghĩ lại thì lão Kiếm Khách cũng là
vì giữ gìn danh dự của Phù Vân tông mà thôi. Chỉ có điều người như vậy phải
chết, thật là làm người ta có chút tiếc hận.

Còn nghĩ đến Liên Tề, Lục Thanh cũng chỉ có thể thở dài một hơi. Người ta là
công bình quyết đấu, bên mình lại có năm người, ngoại trừ một chút kiêu ngạo,
hắn cũng không có cái gì sai. Huống hồ, lúc trước hắn cũng không thể ra tay
giết chết Liên Tê. Hắn cũng không tin hai Kiếm Hoàng tới đúng lúc cứu Liên Tề.
Rõ ràng, hai người đã sớm ẩn nấp ở một bên nhìn thật lâu, một khi hắn toàn lực
đánh chết Liên Tề, chỉ sợ hắn hiện tại cũng chỉ còn lại một khối thi thể.

Ra khỏi trấn Trăn Đồng, Lục Thanh thực sự tiến nhập phạm vi khu vực Phù Vân
tông. Không thể không nói, Phù Vân tông có cảnh trí thật sự là đẹp hơn Tử Hà
tông. Một con đường núi thẳng tắp, hai bên thanh sơn nước biếc, thời tiết sáng
sủa, hương thơm thảo mộc tràn ngập cả không gian.

Bên đường, thỉnh thoảng lại có thương đội, xe ngựa đi ngang qua. Cũng có một
ít kiếm giả khổ tu trong núi rừng sơn dã, bồi dưỡng tâm cảnh, lĩnh ngộ Kiếm
Đạo. Những người này phần lớn là một ít Kiếm Giả đã Trúc Cơ, đang dừng ở giai
đoạn khám phá bản tâm, có thể không muốn lợi dụng ảo cảnh Kiếm Trận của tông
môn để đột phá, cũng có thể là do không có điều kiện. Tóm lại, dọc theo đường
đi Kiếm Giả như vậy Lục Thanh cũng chỉ gặp được hơn mười người, ngoại trừ hai
người hơn hai mươi tuổi, còn lại đều đã có tuổi.

Cứ như vậy, đi khoảng năm ngày, sau khi Lục Thanh đi ngang qua một hai thành
trấn, cũng không có dừng lại, tiến thẳng đến thành trấn gần Phù Vân tông nhất
là Thanh Hà thành. Nhưng không biết vì sao, từ khi ra khỏi trấn Trăn Đồng, Lục
Thanh liền cảm thấy phía sau giống như có người đang nhìn trộm mình. Bất quá
đợi cho hắn thả ra thần thức, thì cảm giác nhìn trộm lại biến mất không thấy.

Lục Thanh đương nhiên sẽ không tưởng mình có ảo giác, lập tức cẩn thận ngưng
thần. Trên đường đi qua vài thành trấn, cũng không có tình huống gì xuất hiện,
nhưng Lục Thanh vẫn không hề buông lỏng. Bởi cảm giác của hắn, cảm nhận được
một cỗ khí tức nguy hiểm. Kiếm giả đạt tới cấp độ như hắn, rất nhiều thời điểm
cảm giác được trước nguy hiểm.

Cho nên Lục Thanh không dám chậm trễ, trên đường đi luôn hết sức tập trung. Kể
cả khi buổi tối ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng đem thần thức khuếch tán, dò xét
chung quanh hơn mười trượng. Chỉ cần một cơn gió thổi, một chiếc cỏ lay động
liền lập tức đứng dậy, nhưng vẫn như trước không thấy kẻ nhìn trộm hiện thân.

Trên đường đi tới Thanh Hà thành, có một tòa núi lớn bị tách ra làm đôi. Nghe
người đi ngang qua nói chuyện, tựa hồ là vào năm đó Phù Vân tông cảm thấy di
chuyển trong khu vực tông môn khó khăn, nên phái ra mười mấy Kiếm Khách trải
qua mấy năm mới mở ra được. Trong khe sâu có thể nghe được loáng thoáng tiếng
Kiếm Khí. Cũng bởi vậy mà cái khe sâu này mà được kêu là Kiếm Khí hạp, trở
thành địa danh nổi tiếng ở Phù Vân tông.

Cái khe ước chừng có sáu bảy trăm trượng cao, vừa bước vào bên trong một bước,
Lục Thanh liền cảm nhận được ở hai bên vách núi đá loang lổ, tản ra một chút
khí tức của thuộc tính. Trong đó Ngũ Hành khí đều có, còn có cả khí chân hỏa
và Phong hệ. Ngoài ra còn có một cỗ khí tức thập phần quái dị, mặt trên đồng
thời quấn quanh Phong Hỏa nhị khí. Gió giúp sức lửa khiến cho làn hơi thở này
rất mạnh và cuồng bạo.

Phong Hỏa hai thuộc tính, Lục Thanh ánh mắt ngưng trọng. Trong loại kiếm khí
này có một loại thuộc ngũ hành. Nói như vậy so với kiếm khỉ chỉ có một thuộc
tính ngũ hành thì mạnh hơn, mà so với toàn bộ kiếm khí hai thuộc tính không
thuộc ngũ hành lại kém hơn một ít, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Có một vài
loại kiếm khí một thuộc tính có uy lực rất lớn. Giống như Tử Dương Kiếm Khí
của Lạc Tâm Vũ, hấp thu tiếp dẫn chính là chân hỏa bá đạo nóng cháy tới cực
điểm - Thái Dương Chân Hỏa.

Mà ở mặt khác, thì chính là những loại giống như Phong Hỏa Kiếm Khí, nếu thuộc
tính có thể hỗ trợ lẫn nhau, uy lực sẽ không yếu hơn so với kiếm khí song
thuộc tính không thuộc ngũ hành.

Đạt tới cảnh giới hiện tại của Lục Thanh, vừa bước vào trong Kiếm Khí hạp,
liền cảm nhận được chung quanh có vô cùng vô tận khí của các loại thuộc tính,
đây đều là do lúc trước các vị kiếm giả tiền bối mở khe lưu lại một tia dấu
vết trên vách đá. Nếu không phải do có quá nhiều các loại thuộc tính, mà chỉ
có một thì nơi này có thể trở thành một thánh địa để Kiếm Khách lĩnh ngộ cùng
tiếp dẫn lực lượng thuộc tính cơ bản. Nhưng ngay từ đầu ai có thể nghĩ như vậy
đâu?

Vừa cảm thụ các loại khí trong cốc, Lục Thanh vừa bước đi. Lúc này đã gần tối,
thương đội và người đi đường đã dừng lại ở các thôn trấn, nên trong khe sâu
chỉ có một mình Lục Thanh. Nơi đây rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió núi vù vù
thỉnh thoảng lại thổi qua. Không biết vì sao, từ khi hắn vừa tiến Kiếm Khí
hạp, cảm giác bị nhìn trộm liền biến mất không thấy. Nhưng Lục Thanh lại cảm
giác tinh thần của mình so với thường ngày dao động càng mạnh thêm.

Trong Đan Điền, Phong Lôi Kiếm Chủng dài chín tấc tản ra ánh sáng xanh tím sặc
sỡ, chợt vang lên một tiếng động nhỏ. Lục Thanh càng thêm cảnh giác. Tuy nhiên
trên mặt, lại biểu hiện đang đắm chìm vào các loại thuộc tính trong Kiếm Khí
hạp.

Hắn không tin kẻ nhìn trộn kia có thể ẩn nhẫn được lâu. Đi theo hắn lâu như
vậy mà không muốn cướp thứ gì trên người hắn, thì chính là đến lấy tính mạng
của hắn. Một khi đợi cho hắn đi qua Kiếm Khí hạp tới Thanh Hà thành, tiến nhập
vào trung tâm Phù Vân tông, đến lúc đó trước mắt bao người, khẳng định sẽ
không động thủ được. Nếu động thủ còn có thể dẫn Kiếm Giả có tu vi cao của Phù
Vân tông tới. Cho nên cho tới bây giờ, Kiếm Khí hạp chính là nơi động thủ tốt
nhất.

Hơn nữa, đối phương có thể khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm, như vậy tu vi
tuyệt đối ở trên hắ.,Vì vậy mà thấy hắn đang chìm đắm trong việc cảm nhận
khẳng định sẽ tin là thực. Bởi vì đối phương tuyệt đối sẽ không biết mức độ
lĩnh ngộ đối với các loại thuộc tính của hắn, có thể thoát ly hấp dẫn nhanh
như vậy.

Quả nhiên, ngay tại lúc Lục Thanh đi vào hơn nghìn trượng trong Kiếm Khí hạp,
trên bầu trời chợt có bóng đen nhanh chóng to lên. Một tiếng rít chói tai vang
lên,trong giây lát bóng đen đã đến. Đồng thời, một luồng áp lực phô thiên cái
địa trên cao ép xuống.

Ánh mắt ngưng trọng, hai chân Lục Thanh sử dụng Phong Lôi Bộ bước nhanh hai
bước, cơ hồ trong phút chốc, hắn đã vượt qua khoảng cách năm mươi trượng trong
nháy mắt.

- Oanh ——

- Oanh ——

- Oanh ——

Ở trong ánh mắt của Lục Thanh, hơn mười tảng đá lớn nặng mấy ngàn cân nện về
vị trí hắn vừa đứng lúc trước, khiến mặt đất bị khoan thành một đám lỗ hổng
phạm vi mấy trượng. Đá vụn bay đầy trời. Lục Thanh có thể tưởng tượng được,
nếu hắn thật sự đắm chìm với các loại khí trong Kiếm Khí hạp không có tỉnh
táo. Thì với phạm vi oanh kích của những tảng đá lớn thế kia, cho dù hắn vừa
đột phá dung hợp Phong Lôi Bộ, nếu không có chuẩn bị cũng không thể tránh
được.

”Người này là tới để giết mình!” Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng, hơn nữa tâm
tư đối phương rất kín đáo. Nếu là Kiếm Chủ tiểu thiên vị bình thường, cho dù
là ngự không chạy trốn đều không kịp!

- Thu ——

Ngay tại trong nháy mắt, một cơn lốc mạnh đập vào mặt Lục Thanh, bụi đất nổi
lên cuồn cuộn đầy trời che mất tầm mắt Sau một tiếng kiếm minh vang đến tận
trời, Lục Thanh liền tản thần thức trong làn bụi. Hắn liền cảm nhận được luồng
Tốn Phong khí đang dao động. Đồng tử co rụt lại, Lục Thanh chỉ kịp rút Luyện
Tâm, mới đánh ra được đến một nửa chiêu, Phong Nhận màu xanh rợp trời đã đến
gần.

- Đinh ——

- Đinh ——

Ngoại trừ số ít vài đạo Phong Nhận đánh lên thân Luyện Tâm kiếm, còn lại hơn
mười đạo Phong Nhận toàn sắc bén, mũi rộng hai thước đánh lên người Lục Thanh.
Lực đạo cực mạnh đánh bay Lục Thanh ra ngoài.

- Oanh ——

Thân thể lún sâu trên vách núi đá, chung quanh vô số những vết nứt giống như
mạng nhện lan tràn tứ phía dài đến năm trượng.

Quát lên một tiếng lớn, từ trên người Lục Thanh, Phong Lôi Kiếm Khí xuất hiện,
khiến vách núi chung quanh nhất thời vỡ vụn. Đạp nát một khối đá lớn mấy trăm
cân, Lục Thanh thi triển Phong Lôi Bộ đến cực hạn, trong chớp mắt xuất hiện ở
độ cao ba mươi trượng trên không trung.

- Thần Phong ưng! - Lục Thanh nhìn chằm chằm về phía trước. Ở đó có một con
chim ưng màu xanh đang xòe cánh rộng chừng bảy tám trượng.

Thần Phong ưng, là tam giai Linh Thú. Trong Tử Hà Linh Thú phổ có ghi lại. Nó
có được thuộc tính Phong, khống chế khí Tốn Phong trong trời đất, tạo ra Phong
Nhận công kích rất mạnh, hoặc là một ít thế công mạnh mẽ khác.

Vừa mới đánh lén Lục Thanh, hiển nhiên chính là con Thần Phong ưng này. Tam
giai Linh Thú, đặc biệt là có Phong hệ như Thần Phong ưng, phát ra Phong Nhận
đủ để đánh tan một thanh kiếm lục phẩm. Công kích dày đặc như thế, cho dù là
thanh kiếm thất phẩm, đều phải bị hao tổn. Nếu là Kiếm Sư cùng Kiếm Chủ bình
thường, hắn là phải chết.

Không dám có chút chậm trễ, Phong Lôi Kiếm Ý xuất hiện. Luyện Tâm kiếm không
lồ nháy mắt tỏa ra kiếm quang xanh tím chói mắt. Đầu mũi kiếm có một đạo Phong
Lôi Kiếm Khí dài chín trượng. Phong Lôi khí nhanh chóng tụ tập khiến cho Lục
Thanh Phong Lôi Kiếm Khí lại tăng lên mười trượng, rộng hai thước, tạo thành
hình một cây cự kiếm. Những tia Tử Điện lóe lên cùng với Tốn Phong khí ở thân
kiếm hình thành những tia gió. Phong Nhận sắc bén không một tiếng động như cắt
đứt không khí.

Tử Tiêu Phong Lôi kiếm thức thứ mười sáu: Phong Lôi Tụ.

Phong Lôi Kiếm Ý cuồn cuộn bá đạo cơ hồ khiến cho Thần Phong ưng sợ vỡ mật.
Một tiếng kêu thê lương vang lên!


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #167