Người đăng: Ma Kiếm
" Động Hư Không Gian (cái lỗ không gian) là một thế giới đen tối có rất nhiều
không gian loạn lưu. Đó là một thế giới kì diệu. Trong truyền thuyết, ở trong
đó có rất nhiều bảo vật quý hiếm, tài liệu trân quý để rèn Thần Kiếm. Nhưng để
đi vào Động Hư Không Gian, ít nhất thì phải có tu vi Kiếm Hoàng như chúng ta.
Đạt tới cấp độ Kiếm Hoàng giống chúng ta, thì có thể sử dụng lực lượng mạnh mẽ
để mở ra Động Hư Không Gian."
"Nhưng mà có thể thực sự tự do tung hoành trong đó thì phải đạt tới Tông Sư
cảnh giới Kiếm Phách mới được. Nguyên nhân là vì trong Động Hư Không Gian có
các loại lực lượng rất mạnh, vô cùng hỗn loạn, cho nên Động Hư Không Gian cũng
rất bá đạo. Chỉ cần chúng ta phá mở ra, thì Động Hư Không Gian sẽ hút tất cả
những thứ ở gần, cho đến khi lực lượng phá vỡ nó yếu bớt đi, mới chậm rãi biến
mất."
Nét mặt không dấu được sự kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Lục Thanh nghe được
đến Động Hư Không Gian. Phải sau một lúc, hắn mới có thể bình tĩnh được. Qua
lời nói của lão nhân thì muốn tiếp xúc đến Động Hư Không Gian, ít nhất cũng
phải là Kiếm Hoàng mới được. Hắn ư! Còn kém quá xa.
Bất quá lập tức, trong mắt Lục Thanh xuất hiện một sự tin tưởng mãnh liệt. Hắn
tin chỉ cần hắn nỗ lực cố gắng, nhất định một ngày nào đó hắn cũng sẽ đạt tới
độ cao như vậy. Bởi hắn có nhiều cái để dựa vào. Không nói đến bản thân tu
luyện Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy, Huyết Sát Kiếm
Nguyên dịch phụ trợ, hắn còn có Diệp lão đang ngủ say trợ giúp hướng dẫn. Được
trợ giúp nhiều như vậy, mà hắn còn không đạt được đến cảnh giới Kiếm Hồn, thì
chính hắn cũng phải khinh thường bản thân.
Mà nhìn thấy biến hóa của Lục Thanh, trong mắt lão đầu có sự khen ngợi. Lúc
này, người trung niên mở miệng nói:
- Tiểu huynh đệ! Chúng ta phải đi rồi. Dạo chơi đến tận đây, cũng không còn
thời gian nữa. Nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại.
Người trung niên vung tay giải khai cấm chế cho Liên Tề, Liên Tề nhìn về phía
Lục Thanh, trong mắt lóe ra ánh sáng, mở miệng nói:
- Lục huynh! Sau này, chúng ta sẽ còn gặp lại. Thất bại ngày hôm nay, Liên mỗ
nhất định sẽ tự mình đòi lại.
Thanh âm Liên Tề trịnh trọng, nét mặt chân thành cùng ý chí chiến đấu bừng
bừng khiến cho Lục Thanh hơi sửng sốt, lập tức cũng ôm quyền nói:
- Tử Hà tông Lục Thanh, tùy thời xin đợi!
- Tốt! - Lão đầu quát lên một tiếng. Giống như đã có trao đổi trước cùng
người trung niên mặc áo xanh liền lấy ra một Tử Kim ấn. Trong tay người trung
niên mặc áo xanh là một chiếc đàn cổ hình dạng nhỏ nhắn, nhìn giống hệt Lục
Chỉ Cầm kiếm vừa sử dụng, mà của lão đầu là một thanh tiểu kiếm kiếm ấn. Hai
người cùng đưa Tử Kim ấn cho Lục Thanh.
- Về sau tiểu huynh đệ tới Cầm Kiếm Tông của ta, chỉ cần đưa ra cầm kiếm ấn
này, sẽ không ai làm khó. Sẽ có người đưa ngươi đi tới gặp ta. Tiểu huynh đệ
hãy giữ thật tốt.
Gật gật đầu, lão đầu nói tiếp:
- Đến Hạo Nhiên Tông ta cũng giống như thế. Tuy rằng chúng ta tu luyện Thiên
Nhân hai đạo khác nhau, nhưng Hạo Nhiên Tông vẫn hoan nghênh Kiếm Giả có nhiệt
huyết và đầy chính khí như ngươi. - Nói xong, lão đầu liếc mắt nhìn Lục Thanh
một cái, ánh mắt giống như muốn đâm vào trong linh hồn của hắn.
Ánh mắt thản nhiên, đang ở trong không trung nên không thể hành lễ, Lục Thanh
chắp tay nghiêm mặt nói:
- Vãn bối tạ ơn hai vị tiền bối đã ưu ái.
Lão đầu cùng người trung niên mặc áo xanh liếc nhìn nhau.
- Vậy sau này còn gặp lại !
Lập tức, Lục Thanh liền cảm thấy trên người chợt có một luồng Kiếm Nguyên nhu
hòa, nâng thân thể hắn lên, bay về phía bờ hồ Hỉ Thước ở ngoài trấn Trăn Đồng
.
- Nhìn kìa ——
- Là Lục hộ pháp!
Bốn gã Kiếm Khách dẫn dắt đám Kiếm Giả đứng ở bên ngoài Trăn Đồng trấn. Bọn họ
cũng thấy rõ ràng ba người người trung niên mặc áo xanh đi cùng với Lục Thanh.
Bất quá bởi vì bốn người bay rất cao, lại thêm tiếng gió thổi vù vù, cho nên
không ai nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Bằng không giờ phút này thái độ
đối với Lục Thanh sẽ khác hẳn.
Rơi xuống dưới đất, Lục Thanh bị đông đảo Kiếm Giả vây quanh.
- Lục hộ pháp! Không biết người cùng với Nhân đạo ma sư quyết đấu là vị đại
sư của tông môn nào? - Một gã Kiếm Khách nói thẳng vào vấn đề, trên mặt đầy sự
mong đợi.
Tuy rằng không biết vì cái gì mà vị đại sư kia lại có thể đồng thời vận dụng
Ngũ Hành Kiếm Cương, nhưng là từ dư thế của trận chiến, bọn họ cũng phỏng đoán
được đó phải là đại sư cảnh giới Kiếm Hồn ra tay. Vì vậy, bọn họ cũng không có
nghiên cứu quá nhiều chi tiết.
Mà Lục Thanh nghe vậy cũng sửng sốt, không nghĩ tới bọn họ lại nói người trung
niên mặc áo xanh trở thành Thiên Đạo đại sư. Nhưng cũng khó trách, Lục Chỉ Cầm
Kiếm thật sự quá mức quỷ dị. Với kiến thức của những người này cùng với lý
giải đối với Hành Chúc lực, thật sự là khó có thể hiểu được. Nhưng cái cách
bọn họ gọi Tửu Kiếm Hoàng cũng khiến Lục Thanh có chút sững sờ. Nhân Đạo ma
sư? Lục Thanh không nghĩ tới đối với Nhân Đạo đại sư, những người này còn có
xưng hô như vậy.
Bất quá này đó cũng không phải chuyện của hắn, Lục Thanh cũng không nói ra, mở
miệng nói:
- Không biết! Tiền bối kia cũng không nói cho ta biết.
Kiếm Khách kia muốn nói lại thôi, một gã Kiếm Khách khác bên cạnh lại hỏi:
- Không biết là Thiên Đạo đại sư chúng ta thắng, hay là Nhân đạo ma sư
thắng?"
Lắc lắc đầu, Lục Thanh nói:
- Bọn họ cũng không phân thắng bại."
Nghe được Lục Thanh nói như vậy, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc
này, lại có kiếm giả mở miệng nói: "Không biết Lục hộ pháp cùng với tên nhân
đạo kia thắng bại như thế nào?”
Lục Thanh nhướng mày, tuy rằng hắn có thể lí giải tâm lí chung của kiếm giả.
Nhưng là những câu hỏi liên miên không dứt, lại không có chút bận tâm đến xem
hắn có thương tích gì không, thật sự khiến hắn có chút phản cảm.
Xoay người rời đi, Lục Thanh lãnh đạm nói:
- Thắng nhỏ mà thôi. - Tuy rằng có chút không vui, nhưng nghĩ đến danh dự
tông môn, hắn vẫn trả lời những người đó.
Theo thân hình Lục Thanh rời đi, đám kiếm giả liền xôn xao. Tuy rằng Lục Thanh
vì bọn họ giành được thắng lợi, nhưng không thể nghi ngờ cũng làm mất đi thể
diện của bọn họ. Lại nói tiếp, Trăn Đồng trấn là vùng mà ba tông liên hợp cùng
xây dựng, hiện giờ bọn họ lại cần một người của tông khác đến thay bọn họ
chiến đấu. Tuy rằng cùng là tông môn Thiên Đạo, nhưng không ai cho rằng đây là
một kiện vinh quang. Có vài người còn để ở trong lòng, nhưng một số nóng nảy
không cách nào khống chế được miệng của mình:
- Người này nghĩ mình là ai vậy? Sao nói đi là đi, không thèm để ý mặt mũi
mọi người?
- Thanh niên còn trẻ tuổi, vẫn là quá mức kiêu ngạo.
Nguyên bản Lục Thanh đang rời đi đột nhiên dừng lại. Một làn Phong Lôi Kiếm Ý
cuồng bạo hóa thành hai đạo bắn đi rất nhanh. Nhất thời, hai người vừa mở
miệng cảm thấy trong một khắc giống như lâm vào giữa cuồng phong, Kiếm Ý trong
nháy mắt chế trụ Kiếm Nguyên trong cơ thể hai người. Trong lòng giống như có
một tòa núi lớn đè lên khó chịu dị thường, mồ hôi không ngừng chảy ra từ trên
mặt hai người.
- Các ngươi làm sao vậy? - Kiếm giả ở bên cạnh chú ý đến hai người đều sửng
sốt. Hai người này tuy rằng không phải tiên thiên Kiếm Khách, nhưng đều có tu
vi Kiếm Giả trung thiên vị, lệ thuộc Phù Vân tông, tại Trăn Đồng trấn cũng rất
có thanh danh.
Nhưng là Phong Lôi Kiếm Ý của Lục Thanh chỉ nhằm vào hai người. Nếu hắn không
muốn, thì những người khác cũng không cảm giác được.
Ngay tại thời điểm, người bên cạnh định đỡ hai người đó, bỗng sau lưng hai
người, hai thanh kiếm tứ phẩm đột nhiên phát ra một tiếng động, rồi gãy thành
hai đoạn. Biến hóa xảy ra thình lình khiến tất cả mọi người sửng sốt, nhưng
bốn gã Kiếm Khách hiển nhiên có chút kiến thức, mơ hồ đoán được điều gì đó.
Nhưng khi bọn họ quay đầu nhìn lên, Lục Thanh đã đi xa.
Mà nhìn lại hai người thì giờ phút này hơi thở suy yếu, cả người gần như xụi
lơ trên mặt đất. Mặt họ tái nhợt, tâm thần rõ ràng đã bị áp bách rất lớn, sợ
không có nửa tháng tu dưỡng là không thể khôi phục lại.
Sau khi được đỡ lấy, cả hai kinh hãi nhìn phương hướng Lục Thanh rời đi, trong
lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu vừa rồi Lục Thanh thả ra Phong Lôi Kiếm Ý lâu hơn một
khắc, hai người bọn họ chỉ sợ phải gặp nhau ở hoàng tuyền.
Giờ phút này, mọi người làm sao còn không biết là Lục Thanh đã ra tay. Rốt
cuộc cũng không ai có gan nói thêm cái gì. Đến giờ bọn họ mới nghĩ lại, thanh
niên tuấn tú biểu lộ vẻ cương nghị chính là hộ pháp trẻ tuổi nhất của Tử Hà
tông, có được thực lực đại thiên vị Kiếm Sư mà bọn họ không thể với tới.
Trên đường, Lục Thanh lắc lắc đầu. xem ra làm người tốt thật khó. Trên thế
giới này, luôn có một ít người có thói quen ăn cháo đá bát.
Loại bỏ ý niệm ra khỏi đầu, Lục Thanh về tới lầu Bát Tiên. Lầu Bát Tiên chẳng
những là tửu lâu, mặt sau cũng đồng dạng kinh doanh khách điếm. Sau khi dùng
hai Tử Ngọc tệ thuê một gian phòng riêng biệt, Lục Thanh liền ở trong phòng bế
quan hơn mười ngày.
Trong thời gian này, thứ nhất hắn muốn đem những thể ngộ mà hắn lĩnh hội từ
cuộc chiến. Thứ hai, cũng đem dung hợp Tấn Lôi Bộ cùng Phong Lôi Bộ, tiến hành
sửa sang lại cùng củng cố. Hiện giờ sau khi dung hợp Tấn Lôi Bộ, Lục Thanh thi
triển Phong Lôi Bộ chẳng những có được tốc độ chuyển dịch vị trí cao, còn cực
nhanh giống Tấn Lôi Bộ. So với gần ba năm trước, Phong Lôi Bộ cuối cùng cũng
sơ bộ đại thành.
Mà đối với kiếm pháp của hai vị nhân đạo đại sư, bỏ đi cầm âm kiếm pháp của
Cầm Hoàng, còn kiếm pháp của Tửu Kiếm Hoàng đã đạt tới cảnh giới Tự Hóa Khinh
Trọng cực cao, tựa hồ so với Quý lão lúc trước càng thêm tinh thâm ảo diệu.
Hiện giờ Lục Thanh đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Cử Khinh Nhược Trọng.
Thông qua lần này quan sát đã gần bước chân vào cảnh giới mới. Trong mười ngày
liên tiếp Lục Thanh mới hoàn toàn dung hợp vào trong kiếm pháp của mình, tuy
rằng vẫn chưa hoàn toàn đặt chân vào, nhưng Lục Thanh rõ ràng cảm thấy, chỉ
cách một rào cản nhỏ là có thể thực sự bước vào. Chỉ cần lại có cơ hội, hắn có
thể thuận lợi phá vỡ bình cảnh mà vào tầng cảnh giới mới Tự Hóa Khinh Trọng.