Cuộc Chiến Tuyệt Đỉnh (hạ)


Người đăng: Ma Kiếm

Trước luồng kiếm ý mang theo khí thế ngay thẳng của lão nhân, Lục Thanh cảm
thấy bản thân thật nhỏ bé. Nghĩ tới Phong Lôi kiếm ý của mình, mặc dù cũng rất
mạnh nhưng so với kiếm ý chính trực của Kiếm Hoàng chẳng khác nào đom đóm so
với trăng rằm.

Vào lúc này, cho dù kiếm ý của lão nhân không hướng về phía hai người, nhưng
Lục Thanh vẫn cảm thấy linh hồn run rẩy. Trong Thức Hải, dòng khí thần thức
vẫn xoay tròn dường như bị áp chế, ánh sáng của nó trở nên ảm đạm. Luyện Hồn
quyết vận chuyển không còn tác dụng.

"Bụp..."

"Bụp..."

"Bụp..."

Như tiếng những bọt nước nổ tung, Kiếm Cương trắng như sữa chuẩn xác đánh
trúng từng đạo Âm Sát kiếm cương được bao bọc trong ngọn lửa. Cả hai loại Kiếm
Cương cùng vỡ nát, hóa thành những điểm sáng màu đỏ hoặc màu trắng, nhưng
không hề có một làn khí nào xuất hiện.

Lực khống chế Kiếm Nguyên thực là đáng sợ.

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt, hai bàn tay người trung niên bao phủ bởi
Âm Sát kiếm cương nhanh chóng gẩy lên hai dây đàn màu vàng và màu xanh:

- Thương Kim thức và Giác Mộc thức.

"Vù...vù.."

Tiếng đàn tản ra xung quanh, vượt qua hai ngươi Lục Thanh tiếp tục lan rộng.

"Ầm..."

Trong ánh mắt hoảng sợ của Lục Thanh, mặt hồ rộng vài dặm xung quanh trấn Trăn
Đồng chợt xuất hiện con sóng cao mười trượng, lật sấp mấy chiếc thuyền đánh cá
vừa mới đi qua. Thuyền phu bất chợt rơi xuống nước, vừa vui mừng vừa sợ hãi
khi phát hiện ra trên mặt hồ có rất nhiều cá. Ngay lập tức, mọi người lao vào
tranh cướp.

Đồng dạng, sau khi người trung niên gảy dây đàn, hai loại khí hệ Mộc và hệ Kim
nhanh chóng hội tụ. Một đạo Âm Sát kiếm cương dài bốn, năm mươi trượng được
bảo phủ bởi khí hệ Mộc nhanh chóng xuất hiện, che khuất bầu trời trên đỉnh
tháp.

- Vẫn chưa từ bỏ ý định. Xuất cả ngũ hành ra đi. Nếu chỉ như thế thì ngươi
còn lâu mới làm gì được ta. Hạo Nhiên Kiếm Cương! Tụ! - Lão nhân quát khẽ một
tiếng, Thần kiếm Bích Huyết trong tay tỏa ra ánh sáng chói mắt. Lục Thanh
nhướng mày. Hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể lão nhân, một thứ hơi thở
cứng rắn nhanh chóng hội tụ. Một nửa trong số đó là của bản thân lão nhân, một
nửa khác đến từ ngọn tháp Thủy Vân.

Từ trong làn hơi thở đó, Lục Thanh cảm nhận được một thứ chính trực. Chẳng lẽ
Kiếm Cương của Tửu Kiếm Hoàng tu luyện chính là sự chính trục? Lục Thanh sửng
sốt, không ngờ được một thứ như vậy lại có thể hóa thành lực lượng để tu
luyện.

Vào lúc này, Lục Thanh càng thêm tò mò đối với nhân đạo. Như Hạo Nhiên Kiếm
Cương của lão nhân mênh mông như biển rộng, không hề kém với kiếm giả Thiên
Đạo hội tụ oai linh của trời đất. Hơn nữa, bên trong làn Kiếm Cương của lão
còn đậm một thứ tình cảm con người khiến cho Lục Thanh cảm thấy thân cận. Đồng
thời, máu huyết trong người hắn cũng chảy nhanh hơn.

Mà vào lúc này, quanh thanh thần kiếm Bích Huyết được bao phủ bởi một đạo Hạo
Nhiên Kiếm Cương dài bảy mươi trượng màu trắng sữa. Đồng thời, khi Kiếm Cương
của lão nhân hội tụ, từ ngọn tháp Thủy Vân cung tỏa ra những tia sáng trắng.

Trên trấn, một số văn sĩ đang hành tẩu trên đường hay đang nhàn nhã đọc bút ký
đều mở to mắt, sợ hãi nhìn về phía ngọn tháp Thủy Vân. Tất cả đều lẩm bẩm, như
không thể tin vào mắt mình.

- Sao lại như vậy? Cuối cùng thì vị đại học sĩ nào giáng lâm mà có thể làm
cho Hạo Nhiên chính khí tích đọng cả ngàn năm tỏa ra như vậy? - Bên những cánh
cửa sổ của lầu Bát Tiên, một vài vị văn sĩ già run rẩy đứng thẳng lên, nét mặt
có một sự sùng kính.

Trên đỉnh tháp, người trung niên mặt áo xanh kinh ngạc:

- Mới nửa năm không gặp mà ngươi lại có thể có được Hạo Nhiên Chính khí lớn
như vậy.

Ánh mắt có chút lạnh nhạt, từ trong đôi mắt của lão nhân lóe lên tia sáng,
Kiếm Cương cũng bắt đầu chuyển động:

- Làm thiện chính là nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí của bản thân.

Âm thanh như tiếng sấm vọt lên tận chín tầng trời. Nhất thời, khí thế của
người thanh niên áo lam bị đẩy xuống dưới.

"Vù..."

Hơn mười đạo Hạo Nhiên Kiếm Cương chẳng hề để ý tới Âm Sát Kiếm Cương nhiều
hay ít, có bao nhiêu khí hệ Mộc và hệ Kim, cứ thế lao tới, va chạm trực tiếp
với nhau.

"Ầm..."

"Ầm..."

"Ầm..."

Những tiếng động kịch liệt vang lên. Khoảng không trong phạm vi mười trượng
trên đỉnh tháp, một vòng khí vô hình khuếch tán ra xung quanh. Nơi dòng khí đi
qua, không trung tiếp tục có những gợn sóng.

"Uỳnh..."

Trong ánh mắt kinh hãi của hai người Lục Thanh, gợn sóng đánh lên cái đài tế
trời đất, tổ tiên của trấn Trăn Đồng. Chỉ trong chớp mắt, một phần hơn mười
trượng của tế đàn biến thành bột phấn, bay mù mịt khắp trời đất.

Khí thế của lão nhân và người trung niên tiếp tục tăng lên. Những âm thanh xé
gió cùng với Hạo Nhiên Chính Khí màu trắng sữa so đấu với nhau ở độ cao mấy
trăm trượng trên bầu trời. Trong phạm vi vài dặm không hề có một gợn mây, chỉ
nghe thấy những tiếng sấm ầm ầm vang lên liên tục.

Rắc...rắc...

Dưới sự so đấu khí thế của hai người, đỉnh tháp làm bằng gỗ lim cứng rắn xuất
hiện mấy vết nứt dài một trượng. Mà hai người lão nhân cũng từ tử bay lên cao
hơn đỉnh tháp khoảng mười trượng.

Hai người Lục Thanh thở phào một cái. Nói thật, dù khí thế của hai người kia
chỉ lướt qua hai người, nhưng đứng gần như vậy, tinh thần của họ vẫn như có
một tảng đá đè nặng, hết sức khó chịu.

Hai người cũng biết, đó là do Kiếm Nguyên của hai người kia xuất hiện, lại tản
mát ra hơi thở của đại sư gây ra. Bây giờ, khoảng cách giãn ra xa khiến cho
hai người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đứng trên không, trên mặt người trung niên xuất hiện một vầng Âm Sát kiếm
cương vô hình, nói:

- Ngũ hành tề xuất ta mới luyện được chưa lâu. Lão tửu quỷ nhớ cẩn thận.

Nghe thấy lời nói của người trung niên, ánh mắt lão nhân trở nên ngưng trọng.
Hiển nhiên, lão biết uy lực khi ngũ hành cùng hiện mà người thanh niên nói như
thế nào.

- Ngũ Hành Tề Xuất? - Nghe thấy lời nói của người trung niên, ánh mắt Lục
Thanh ngơ ngác.

- Ngũ Hành Tề Xuất ta cũng không hiểu nhiều lắm. - Liên Tề đứng bên mở miệng:

- Chỉ nghe sư phụ nói thì hình như nó có một chút liên hệ với việc tương sinh
tương khác trong ngũ hành của Thiên đạo.

- Ngũ hành tương sinh, tương khắc? - Lục Thanh nghĩ tới một chuyện gì đó rồi
gật đầu. Ánh mắt hai người lại nhìn về phía cuộc chiến.

Chỉ thấy người trung niên hú lên một tiếng thật dài. Mấy ngón tay thon của hắn
xuất hiện vô số ảo ảnh. Đồng thời, một làn kiếm ý chết chóc bộc phát. Hai ngón
tay hắn gẩy lên cả năm dây đàn có màu tượng trưng cho ngũ hành. Những tiếng
đàn vang lên một cách dồn dập, trong nháy mắt truyền khắp trong phạm vi mười
dặm. Những nơi tiếng đàn đi qua, một số những con chim ở nơi đó không chịu
nổi, thân mình phình to rồi thình lỉnh nổ tung.

Nương theo Kiếm ý chết chóc đó, năm đạo Kiếm Cương với những màu sắc tượng
trưng cho ngũ hành ngưng tụ trên không trung. Nóng rực của lửa, mạnh mẽ của
Kim, nặng của Thổ, mênh mông của hệ Thủy và liên miên của hệ Mộc. Năm đạo Kiếm
Cương xuất hiện theo một thứ tự nào đó.

- Hợp! - Người trung niên áo xanh chợt quát, năm đạo Âm Sát kiếm cương được
bao bọc bởi năm loại khí ngũ hành liền ngưng tụ. Trong phút chốc một trận
cuồng phong từ vị trí của người trung niên tản ra xung quanh.

Ngay lập tức, một tiếng kiếm ngân chợt vang lên. Rồi trong ánh mắt khiếp sợ
của hai người Lục Thanh, một thanh Kiếm Cương rộng năm, sáu trượng, dài sáu
mươi trượng hình thành. Bên trên nó có ánh sáng của ngũ hành bao phủ. Âm Sát
kiếm khí nguyên bản liên tục chấn động rồi phân tán thành vô số điểm sáng, di
chuyển theo một quỹ tích kỳ dị, tuần hoàn từ đầu đến cuối Kiếm Cương.

Đồng thời, một luồng khí thế còn mạnh hơn trước mười lần bộc phát khiến cho cả
trấn Trăn Đồng bắt đầu run rẩy. Tất cả mọi người đều thấy được trên bầu trời
của tháp Thủy Vân như bị tách ra thành năm màu.

Bên ngoài trấn Trăn Đồng, bốn gã Kiếm Khách không đoán được người nào xuất
hiện trên đỉnh tháp.

- Kiếm Cương! Đó là Kiếm Cương. - Nhưng tiếng hô lớn liên tiếp vang lên. Mấy
trăm kiếm giả nhìn về phía hai cái chấm đen bên trên tháp Thủy Vân mà hoảng
sợ. Cơ bản, bọn họ không nghĩ ra ngày hôm nay lại được chứng kiến hai đại sư
cảnh giới Kiếm Hồn quyết đấu.

Trên đỉnh tháp Thủy Vân, hai người Lục Thanh ngồi xuống. Kiếm Chủng trong cơ
thể phun ra Kiếm Nguyên rồi lại nuốt vào. Hai người giữ vững tinh thần, ngăn
cản sự ảnh hưởng do hai luồng Kiếm Ý va chạm trên bầu trời. Trong ánh mắt hai
người, một đạo Âm Sát kiếm cương lẫn cả khí của ngũ hành, với khí thế hủy
thiên diệt địa đâm về phía lão nhân.

Xung quanh đạo Kiếm Cương là một vầng sáng năm màu rất dày. Nó đi tới đâu
khiến cho không khí chấn động đến đó. Từng gợn sóng nối tiếp nhau xuất hiện.
Không khí bị ép mạnh, như một bức tường lao về phía lão nhân.

"Uỳnh..."

Bức tường khí lướt qua đỉnh tháp, một đoạn mấy trượng bị thổi bay, hóa thành
những mảnh gỗ vụn rơi lả tả xuống đất.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #164