Cuộc Chiến Trên Đỉnh Tháp (hạ)


Người đăng: Ma Kiếm

Tuy nói nhìn thân hình hắn nhẹ nhàng như một sợi lông, nhưng tốc độ lại cực
nhanh. Chỉ trong một nhịp hô hấp, người thanh niên áo trắng đã ôm cổ cầm lên
tới tầng ba.

- Này... - Đám kiếm giả đứng xem đều có đôi tai rất tốt. Mặc dù cách hơn mười
trượng nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng câu nói của người thanh niên. Câu nói của
hắn khiến cho bọn họ cảm thấy giận dữ, nhưng lại không biết làm thế nào. Đúng
là tu vi của họ còn xa mới bằng người thanh niên áo trắng, nếu như thực sự làm
cho hắn nổi giận thì chỉ sợ không ai có thể ngăn cản.

Ánh mắt bốn gã Kiếm Khách đều nhìn về phía Lục Thanh. Vào lúc này, hắn là niềm
hy vọng duy nhất của họ. Lúc trước, bọn họ cũng không để ý tới người thanh
niên, chỉ nghĩ đó là một Kiếm Khách bình thường. Mãi tới khi có một gã thuộc
hạ tu vi Kiếm Giả đỉnh phong bị thương, bọn họ mới tới mời nhị trưởng lão Mạc
Câu của Mạc gia đi cùng. Nhưng vào lúc này, muốn chạy đi báo cho cường giả
thân quen đã không còn kịp nữa rồi.

Hơn nữa, nhìn trận đấu của hai người chỉ sợ rằng phải có Kiếm Chủ chuẩn đại sư
tới đây mới có thể chế trụ. Nhưng trong phạm vi mười dặm quanh đây không có
cường giả như vậy.

Vì vậy mà vào lúc này, cho dù cũng không tin tưởng hoàn toàn vào Lục Thanh
nhưng bọn họ cũng mang toàn bộ lợi thế đặt hết lên người hắn. Nhưng nói đi nói
lại thì bọn họ cũng chẳng có gì đáng giá.

Dưới ngọn tháp, nhìn thân hình người thanh niên áo trắng không ngừng lên cao,
chỉ còn lại một điểm nho nhỏ, một tia sáng lóe lên trong mắt Lục Thanh. Hắn sử
dụng Phong Lôi bộ, chân bước theo một quỹ đạo kỳ dị, trong nháy mắt xuất hiện
ở độ cao mười trượng, dẫm lên mái của tầng môt.

Lên tới tầng sáu, người thanh niên áo trắng liếc xuống, nét mặt xuất hiện sự
tán thưởng. Lúc trước không nhìn kỹ nên cho đến bây giờ mới thấy thân pháp Lục
Thanh thi triển giống như Súc Địa Thành Thốn đang bay lên.

Tiếng gió vù vù thổi qua bên tai. Trong khoảng khắc đón gió mà lên này, tâm
thần Lục Thanh hoàn toàn yên tĩnh. Từ mặt đất lên tới tầng một của tháp Thủy
Vân, tâm của hắn hoàn toàn dung nhập vào trong Phong Lôi bộ. Trong Thức Hải,
dòng xoáy thần thức chợt xuất hện một luồng ánh sáng bạc. Hình ảnh đầu tiên
của Phong Lôi khí lại chợt hiện lên trong đầu.

Lúc này, trong ánh mắt của Lục Thanh chợt lóe lên hai điểm sáng màu xanh tím.
Thế giới trước mặt hắn chợt thay đổi. Quanh người hắn lại được bao phủ bởi Tử
Điện và Tốn Phong quen thuộc, đi theo một quỹ tích huyền ảo, xuyên qua không
trung để lại sau lưng một đường tàn ảnh.

Hoàn toàn khác với hai năm trước, vào lúc này xuất hiện trước mắt Lục Thanh
chính là hình ảnh của hai đạo Phong Lôi khí, ngoài ra còn có một số quỹ tích
khác biệt. Bước theo quỹ tích đó không hề có tàn ảnh sau lưng mà chỉ có tốc độ
cực nhanh mà thôi.

Trong không trung, một đạo Tốn Phong đang vây quanh tia chớp lao thẳng về phía
trước. Phía sau lưng chỉ để lại một dải ánh sáng dài màu xanh tím.

Bình tĩnh nhìn hai đường Phong Lôi khí đang di chuyển, trong lòng Lục Thanh
chợt có cảm giác xúc động. Ánh mắt hắn nhìn về phía hình ảnh của đạo Phong Lôi
khí quen thuộc, ánh sáng màu xanh tím trong mắt càng lúc càng sáng. Hắn biết
đạo Phong Lôi khí đó chính là cái mà hắn đã dựa theo để lĩnh ngộ Phong Lôi bộ.

Mà đạo còn lại cũng là hình ảnh của Phong Lôi khí. Như vậy thì chỉ có một khả
năng... Nhìn luồng ánh sáng biến mắt, Lục Thanh chợt mỉm cười. Tấn Lôi bộ!
Luồng ánh sáng đó chắc chắn biểu hiện cho Tấn Lôi bộ.

Ngay vào lúc, Lục Thanh lĩnh ngộ hình ảnh hai luồng khí đại diện cho hai bộ
pháp, khoảng không đen tối trước mắt hắn chợt lóe lên tia sáng chiếu rọi tâm
linh. Trong đầu Lục Thanh nhất thời hiện lên những câu khẩu quyết khó hiểu của
Tấn Lôi bộ: "Phong Lôi khí, bay vào chín tầng trời, Phong Lôi nơi chín tầng
trời. Chín tầng trời, sấm chớp di chuyển".

Những lời nói đó chính là ý cảnh của Phong Lôi. Mặc dù Lục Thanh có sự hiểu
biết rất sâu đối với hai loại khí Phong Lôi nhưng ý cảnh vẫn hư vô mờ mịt
không tìm được cánh cửa mà vào. Mãi cho đến lúc này, bay thẳng lên tháp Thủy
Vân, hắn mới từ từ hiểu được ý cảnh mà Kiếm Hoàng ghi lại, khiến cho hình ảnh
Phong Lôi khí càng thêm to và rõ ràng hơn.

Chưa có lúc nào, Lục Thanh lại cảm thấy hai loại khí Phong Lôi thân thiết với
hắn như vậy. Thông qua hình ảnh của chúng, hắn như thấy được một tia chớp đang
chạy giữa chín tầng mây cùng với những cơn gió lồng lộng. Cái hình ảnh chẳng
kiêng nể gì của hai loại khí vào lúc này in sâu trong lòng Lục Thanh.

Đồng thời, hai luồng Phong Lôi khí như bị sự ảnh hưởng của Lục Thanh nên từ từ
dung hợp giữa không trung. Lục Thanh chợt hiểu ra một điều gì đó. Vốn trong
mắt đầy ánh sáng xanh tím bây giờ từ từ mất đi.

Một thứ hơi thở huyền ảo từ trên người Lục Thanh nhanh chóng tản ra xung quanh
làm cho không khí xuất hiện một vòng khí vô hình. Giống như một cơn gió bất
chợt nổi lên giữa không trung. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám kiếm giả dưới
tháp, một cơn lốc xoáy màu xanh xuất hiện nơi tầng năm. Nó giống như một con
rồng lớn màu xanh, bắn nhanh về phía đỉnh tháp. Kèm theo nó là những tiếng sấm
ầm ầm rung chuyển cùng với những tiếng gió rít.

Người thanh niên đã lên tới tầng bẩy, sắc mặt chợt thay đổi, nhìn xuống phía
dưới:

- Sao có thể như vậy? Một gã Kiếm Sư thi triển bộ pháp làm sao có thể tụ tập
nhiều khí mang thuộc tính của bản thân thế được?

Hắn thực sự không nghĩ ra nguyên nhân. Nhưng tiếp đó, ánh mắt của hắn thực sự
hoảng sợ. Vốn tốc độ của Lục Thanh chỉ nhanh hơn hắn một chút đột nhiên tăng
gấp hai. Không khí nhanh chóng bị xuyên thủng, phát ra những tiếng rít.

Chỉ sau khoảng hai lần hô hấp, khoảng cách ba mươi trượng giữa hai người đã bị
san phẳng. Giữa không trung, cả hai nhìn nhau. Trên người Lục Thanh bao phủ
bởi một vầng Phong Lôi kiếm khí. Phong Lôi khí mạnh mẽ hội tụ xung quanh. Dưới
chân Lục Thanh có hơn mười tia chớp to bằng ngón út đang quấn quanh. Trên mỗi
một tia chớp lại có một tầng Tốn Phong màu xanh bao phủ.

Cảnh tượng quái dị đó khiến cho người thanh niên nhớ lại sư phụ từng miêu tả
qua một cảnh giới của bộ pháp.

- Hư không sinh lực! Đây là cảnh giới Hư Không Sinh Lực.

"Hư Không Sinh Lực" cũng giống như "Hư Không Sinh Vật", ít nhất cũng đều phải
tới cảnh giới Kiếm Chủ mới có thể lĩnh ngộ được cảnh giới của bộ pháp. Thậm
chí yêu cầu của nó còn cao hơn, không có được sự lĩnh ngộ của đại thiên vị với
lực lượng mang thuộc tính của bản thân thì cơ bản là không thể làm được. Cho
dù là hắn cũng chưa thể lĩnh ngộ đối với thuộc tính bản thân tu luyện đến như
vậy. Bằng không, khi hắn lĩnh ngộ được ý cảnh của Âm bộ thì chẳng chắc bây giờ
đã như nước chảy mây trôi.

Mặc dù trong đầu đang suy nghĩ, nhưng bộ pháp dưới chân không hề chậm lại.
Chẳng bao lâu, hai người đã lên tới đỉnh của tháp Thủy Vân.

Chín tầng tháp Thủy Vân hết sức chắc chắn. Vì để phòng ngừa mưa gió, sấm chớp
nên đỉnh tháp đều dùng gỗ lim cứng như thép để xây nên. Mấy ngàn năm qua, nó
càng thêm bóng.

Vào lúc này, hai người đứng trên đỉnh tháp có chu vi khoảng chừng hai mươi
trượng. Xung quanh chỉ có tiếng gió mà không hề có lấy một chút âm thanh của
con người.

Nhìn Lục Thanh đang đứng cách mười trượng, không biết tại sao người thanh niên
áo trắng chợt cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm. Hơi thở đó so với khi ở
dưới chân tháp còn rõ hơn rất nhiều.

"Không thể để như vậy." Người thanh niên thầm nghĩ. Mặc dù hằng ngày, hắn vốn
nghĩ bản thân rất cao nhưng cũng không hề kiêu ngạo. Vào lúc này, hắn hoàn
toàn tỉnh táo mà nhận ra, nếu như để Lục Thanh ảnh hưởng, chắc chắn hắn sẽ
không thể địch lại nổi khí thế mà đối phương đã tích súc. Mà một khí đại thế
bị mất thì bất luận là tiếng đàn hay Âm Sát kiếm khí của hắn đều giảm uy lực.

Tu luyện Nhân đạo thì điều quan trọng nhất là tích súc xu thế. Một khi đại thế
bị mất, uy lực của kiếm đạo sẽ giảm xuống một hai phần. Đến lúc đó hoàn toàn
bất lợi.

Ánh mắt tập trung, vào lúc này, người thanh niên đã có quyết định. Chỉ thấy
khí thế trên người hắn thay đổi. Khiến cho tiếng gió quanh người hắn hoàn toàn
biến mất. Tuy nhiên, thần thức mạnh mẽ của Lục Thanh lại phát hiện ra không
khí xung quanh từ từ dao động.

- Tiếp của ta một chiêu này. Nếu tiếp được, ngươi thắng. - Ánh mắt của người
thanh niên áo trắng trở nên nghiêm túc. Hắn không nói thêm một tiếng nào, hai
tay trịnh trọng xoa nhẹ bảy cái dây đàn. Ngay vào lúc ngón cái của hắn chạm
vào sợi dây, cây cổ cầm tỏa ra ánh sáng từ trước đến giờ chưa hề có. Một làn
khí thế giết chóc từ cây cổ cầm bốc lên.

Chân hắn dậm thủng một lỗ trên đỉnh tháp, thân hình của hắn chợt chia làm bảy
cái bóng. Không hề có một chút gió nổi lên, mấy cái bóng trở nên rõ ràng bao
quanh Lục Thanh.

- Nhiếp Hồn thức! - Tám tiếng quát cũng vang lên chẳng khác gì những tiếng
gầm ép về phía Lục Thanh. Cùng với lúc tiếng quát vang lên, Âm Sát kiếm khí
theo đầu ngón tay người thanh niên rót vào dây đàn.

"Tinh..."

Bảy dây đàn cùng bị kích thích. Trong mắt Lục Thanh xuất hiện tám đạo Âm Sát
kiếm khí cao trăm trượng, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh hắn. Một luồng
áp lực khiến cho kẻ khác hô hấp khó khăn đập vào mặt.

Sắc mặt vẫn hoàn toàn bình tĩnh, trong Thức Hải của Lục Thanh, dòng khí lưu
đang xoay tròn chợt tản ra ngăn cản âm thanh nhiếp hồn xâm nhập.

Một vầng Phong Lôi kiếm khí rất dầy từ từ hiện lên trên người Lục Thanh. Đối
mặt với áp lực mạnh như vậy, ý chí chiến đấu của hắn cũng đạt tới đỉnh. Nhìn
tám đạo kiếm khí cao trăm trượng đang ép xuống, Lục Thanh nhếch mép:"Có thật
là cao trăm trượng hay không?"

"Vù..."

Vào lúc này, Luyện Tâm kiếm ở sau lưng cuối cùng cũng ra khỏi vỏ. Thân kiếm
khổng lồ trong nháy mắt lóe lên một vầng ánh sáng màu xanh tím chói mắt. Phong
Lôi kiếm khí xoẹt một tiếng phun ra một đạo dài chín trượng. Sau một khắc,
trong ánh mắt kinh hãi của người thanh niên, một luồng Phong Lôi kiếm ý từ
trên người Lục Thanh chui ra.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #161