Người đăng: Ma Kiếm
- Xin sư phụ nhận ta làm đồ đệ.
Câu nói đó khiến cho tất cả mọi ngươi giật mình. Ngay cả Nhiếp Thanh Thiên
đang đưa bầu rượu lên mép cũng sững người. Nhưng hắn lập tức mỉm cười khí thấy
con mắt của tiểu nha đầu thật độc đáo.
Triệu Thiên Diệp và Lăng Tiêu dở khóc dở cười, nhìn về phía Lục Thanh. Bọn họ
biết, Lục Thanh nhìn thì như mười tám, mười chín tuổi nhưng cũng chỉ vừa mới
trưởng thành. Thế mà nhận một nữ đệ tử mười hai, mười ba tuổi? Tuy nhiên,
không chừng đúng là có thể dậy ra một con quái vật khác. Hai người liếc mắt
nhìn nhau, đều thấy được ý nghĩ đó trong mắt đối phương.
Về phần Lục Thanh chỉ biết lắc đầu. Dù sao thì hắn cũng chỉ thực sự tiếp xúc
với kiếm đạo mấy năm, mặc dù gặp gỡ nhiều người có tu vi cao thâm nhưng chuyện
thu đồ đệ thì chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng lúc này, thời gian tới lần tuyển người của tông môn cứ mười lăm năm một
lần cũng không còn xa nữa. Với thân phận hộ pháp của Lục Thanh hoàn toàn có tư
cách thu nhận đệ tử chính thức. Nhưng bây giờ, trong tông cũng chỉ có Phiêu
Miễu phong mới thu nhận nữ đệ tử. Mặc dù tông môn không quy định các phong
khác không được thu nhận nữ để tử, nhưng cũng không có nơi nào thu nhận. Đây
cũng là một vấn đề.
Thấy Lục Thanh sững sờ, Hoàng Linh nhi lại tưởng hắn không để ý tới mình. Đôi
mắt nàng lập tức đầy nước mắt, vội vã dập đầu nói:
- Xin sư phụ nhận ta. Đệ tử nhất định sẽ khổ tu, phụng dưỡng sư phụ. Chắc
chắn không để sư phụ phải mất mặt.
Hán tử đứng bên cạnh, nét mặt có chút gì đó không đành lòng, nhưng cũng không
mở miệng. Hàng năm chèo đò trên sông, gặp biết bao hạng người nên hắn nhận ra
thân phận của bốn người không đơn giản. Mà từ việc bốn người Lục Thanh ra tay
với Tụ Ác trang có thể thấy bốn người ghét ác như cừu. Hơn nữa, với thân thủ
của họ có thể thấy đều là những cao nhân trong kiếm đạo.
Nếu con gái có thể bái làm đệ tử của họ thì so với việc đi theo mình và mẹ nó
kham khổ còn tốt hơn nhiều. Dù sao thì hắn cũng không có bản lĩnh gì, cho dù
vị sư phụ tu vi Kiếm Nô trong thông nói tư chất của con hắn bất phàm, nhưng
với khả năng của hắn cho tới bây giờ, không thể góp đủ ngọc tệ để đưa con gái
tới Kiếm Thần điện đổi lấy một quyển Kiếm Nguyên công nhân cấp.
Nhìn ánh mắt của hai cha con người lái đò, Lục Thanh bình tĩnh, phát ra một
đạo Phong Lôi kiếm nguyên, ngăn cản Hoàng Linh nhi, rồi nói:
- Các ngươi cũng biết kiếm đạo không chỉ cần có sự thành khẩn. Nếu như không
có tư chất thì cho dù tu luyện cả đời, cũng không thể có được một chút Kiếm
Nguyên khí.
Như nắm được một sợi dây, hai mắt hán tử sáng ngời, vội mở miệng nói:
- Vị sư phụ trong thôn chúng ta có nói, Linh nhi có cốt cách rất lạ, nguyên
khí sung túc, chắc chắn là một người có tư chất tốt.
- Sư phụ trong thôn? - Lục Thanh sửng sốt.
Gật đầu, hán tử nói:
- Đó là vị sư phụ duy nhất trong thôn chúng ta, từng được Kiếm Thần điện phát
cho võ phục màu xám của Kiếm Nô. - Nói tới đây, nét mặt hán tử xuất hiện một
sự sùng kính.
"Thì ra là vậy!" Lục Thanh thầm nghĩ. Muốn trong một cái ngư thôn mà xuất hiện
một kiếm giả cao cấp là chuyện không thể. Chỉ dựa vào một lời nói không thể
lấy gì làm chuẩn, chưa nói đó là một kiếm giả có tu vi Kiếm Nô. Nhưng vào lúc
này, đối diện với sự khẩn cầu của hai cha con, Lục Thanh cũng không cự tuyệt.
- Nếu thế thì để cho nàng kiếm tra một chút. - Thấy Lục Thanh khó xử, Lăng
Tiêu mở miệng nói. Hắn móc ra một viên đá Nguyên Khí to bằng nắm tay, đưa tới
trước mặt Hoàng Linh nhi.
- Đặt tay lên đây.
Nghe Lăng Tiêu nói, Hoàng Linh nhi cảm thấy tò mò nhưng vẫn đặt tay lên.
Gần như chỉ trong phút chốc, một vầng ánh sáng trắng tỏa ra chói mắt khiến cho
Hoàng Linh nhi sợ hãi.
- Bình tĩnh. Không được thả tay ra. - Lục Thanh quát lên một tiếng.
Nghe thấy Lục Thanh nói, Hoàng Linh nhi ngẩn người, bình tĩnh lại. Ánh mắt
nhìn xuống viên đá trong tay.
Trong mắt của nàng, ánh sáng trắng tiếp tục tăng lên, chỉ trong chốc lát đã
lấp đầy bốn đường vân. Tốc độ tăng lên của nó hơi chậm một chút, nhưng vẫn
tiếp tục.
- Năm vân, năm vân rưỡi. Năm vân tám phân... - Hoàng Linh nhi nghe thấy tiếng
Lăng Tiêu trong miệng vang lên liên tiếp.
- Sáu vân! - Lăng Tiêu thốt lên một tiếng kinh ngạc. Ánh sáng trắng vượt qua
sáu đường vân, tốc độ tiếp tục giảm, nhưng vẫn không dừng lại.
"Tại sao có thể như vậy?"
Vào lúc này, cả bốn người Lục Thanh đều cảm thấy kinh ngạc. Theo đạo lý mà nói
thì Hoàng Linh nhi không phải là đệ tử thế gia, nên huyết mạch truyền thừa
cũng không có được sự tinh túy. Tư chất tiên thiên nếu nói thì cùng lắm chỉ
đạt tới bốn phần, càng chưa cần nói tới sáu phần. Chuyện này đối với một gia
đình bình thường quả thực không thể ngờ được. Chẳng biết kiếp trước ăn ở phúc
đức thế nào mà có được điều đó.
Vào lúc này, Hoàng Linh nhi thực sự khiến cho cả bốn người vừa vui mừng, vừa
sợ hãi.
Mắt thấy ánh sáng đột phá sáu vân rưỡi, Lục Thanh cũng phải dao động. Mặc dù
hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng để thu đồ đệ, nhưng tư chất thế này không thể làm
ngơ nổi.
Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của bốn người, ánh sáng đột phá đường vân
thứ bẩy, từ từ kéo lên tới một nửa mới dừng lại.
Bảy vân rưỡi tương đương với tư chất thiên tài.
Vào lúc này, cho dù là ba người Lăng Tiêu cũng xuất hiện ý nghĩ thu đồ đệ. Dù
sao, với tu vi của bọn họ, muốn trở thành hộ pháp là chuyện quá đơn giản.
Nhưng Hoàng Linh nhi đã mở miệng với Lục Thanh trước nên bọn họ cũng không
tiện nói gì. Hơn nữa, thực lực và cảnh giới của Lục Thanh đều vượt qua bọn họ.
- Nhận đi! - Vào lúc này, Nhiếp Thanh Thiên hạ bầu rượu xuống, mở miệng nói.
Đồng thời, nét mặt hắn trở nên trịnh trọng.
Lục Thanh cũng hiểu ý của Nhiếp Thanh Thiên. Nhận Hoàng Linh nhi đối với hắn
chỉ có lợi mà không hề có hại. Đối với một gã kiếm giả mà nói thì trên con
đường tu luyện có hai chuyện quan trọng. Một là tu vi và thực lực tăng lên,
thứ hai chính là tu vi và thực lực của truyền nhân. Có đôi khi tu vi không cao
nhưng có được một đồ đệ tốt thì thường ổn định cho tới lúc hết đời.
Tất nhiên, với Lục Thanh mà nói thì hắn chẳng hề lo lắng tới tu vi hay truyền
dạy. Với thực lực của hắn và địa vị ở Tử Hà tông bây giờ, có vô số người muốn
trở thành đệ tử của hắn.
Nhưng Hoàng Linh nhi có tư chất như vậy đúng là khó tìm. Vào lúc này, Lục
Thanh cũng không còn chút ý nghĩ né tránh. Nếu còn cố né tránh, chắc chắn sẽ
ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn.
- Được rồi! Ta nhận ngươi làm đồ đệ. - Lục Thanh nhìn Hoàng Linh nhi rồi đồng
ý.
Trên mặt không giấu khỏi sự vui mừng lẫn sợ hãi, Hoàng Linh nhi vẫn chưa tin
được vào tai mình. Vốn nàng cũng không ôm nhiều hy vọng. Chỉ có điều từ nhỏ
nhìn vị sư phụ trong thôn nên trong lòng hết sức si mê đối với kiếm đạo, khiến
cho nàng không chấp nhận bỏ qua một cơ hội bái sư tốt đẹp. Không ngờ được, sau
khi nàng chạm tay vào hòn đá kia, liền được chấp nhận.
Ngày hôm qua, nàng nhận ra cho dù bốn người nói chuyện gì thì hình như Lục
Thanh cũng đứng đầu. Mặc dù Lục Thanh còn trẻ, nhưng từ sau khi xem trận đại
chiến nàng cảm nhận thực lực của hắn cực mạnh. Cho tới bây giờ, nàng còn nhớ
rõ, Tử điện kinh người và những cơn lốc mạnh như thế nào. Chưa kể, thanh Luyện
Tâm kiếm cực to của hắn khi chém xuống mang theo uy thế mạnh mẽ và ý niệm,
đúng là thứ mà nàng truy tìm.
Vì vậy mà cuối cùng, nàng đã lựa chọn Lục Thanh.
Hán tử đứng bên cũng không giấu được sự vui mừng lẫn sợ hãi. Từ lúc theo Dịch
lão và đám trấn vệ đi tới đây, hắn loáng thoáng nghe được sự bàn luận của họ
đối với người thanh niên trẻ tuổi trước mặt nên cũng biết đó là một nhân vật
lớn. Bây giờ, con gái trở thành đệ tử của người ta khiến cho hắn không giấu
được sự xúc động. Cả ba đời nhà họ Hoàng của hắn làm nghề đánh cá, cho tới bây
giờ có được một vị kiếm giả có thể nói là chuyện rạng rỡ tổ tiên.
- Linh nhi! Không mau dập đầu. - Hán tử vội vàng nói.
Hoàng Linh nhi sực tỉnh vội vàng cung kính dập đầu ba cái rồi bái chín cái.
Lục Thanh cũng đồng ý nên thản nhiên nhận lễ của nàng.
Sau đó, hắn nghiêm mặt nói:
- Bước vào con đường tu luyện phải chịu rất nhiều đau khổ. Kiếm đạo vô cùng
khó khăn gian khổ, muốn thành tựu, ngoại trừ tư chất còn phải có sự kiên nhẫn.
Nếu sau này, ngươi lười biếng hay coi nhẹ, đừng trách ta trục xuất ngươi.
Có được cơ hội như vậy, Hoàng Linh nhi làm sao dám không nghe, vội vã gật đầu,
vâng dạ.
- Chúc mừng sư huynh nhận được đồ đệ tốt. - Ba người Lăng Tiêu nhìn nhau,
cùng lên tiếng chúc mừng, không hề vì tuổi tác mà mất đi tự nhiên. Trên con
đường kiếm đạo, người có được thành tựu luôn đứng đầu.
Thấy ba người Lăng Tiêu nói vậy, hán tử càng thêm vui mừng, thầm nghĩ ánh mắt
con gái hoàn toàn chính xác. Hắn không biết rắng nếu Hoàng Linh nhi không có
tư chất, thì Lục Thanh cũng không đưa ra quyết định nhanh như vậy.
Sau đó, Lục Thanh truyền ba tầng Húc Nhật tâm kinh cùng với khẩu quyết kiếm
pháp Triêu Dương thất thức cho nữ đệ tử. Sau khi hỏi han gia cảnh, hắn liền
lấy một mảnh vỏ quế, viết lên đó vài câu, rồi dặn cả nhà chuyển đến Triêu
Dương trấn, để cho Dịch lão sắp xếp. Hành động đó của hắn khiến cho cha con
Hoàng Linh nhi vô cùng cảm động.
Nhìn hai cha con đệ tử lên đò ngang rời đi, mấy người Lục Thanh cũng lần lượt
đi tới tông môn cần phải đưa thiếp.
Sau khi mọi người đi chưa lâu, dòng sông đang yên lặng, chợt xuất hiện một
bóng đen dài hơn mười trượng. Sau khi, không thấy có gì khác lạ, bóng đen thổi
một đám bọt trắng rồi bơi về phía xa.