Người đăng: Ma Kiếm
Cha! - Cô gái hét lên một tiếng kinh hãi. Vào lúc này, hán tử cũng biết thủy
tặc đã quyết tâm, đành cắn răng, hai mắt đỏ ngầu, nắm lấy một mái chèo dài hai
trượng quét về phía bốn người.
Hàng năm di chuyển trên sông, giúp cho đôi tay của hán tử có tới mấy trăm cân
lực. Vào lúc này, nắm lấy mái chèo quất mạnh, hiển nhiên cũng làm xuất hiện
tiếng gió rít. Người thanh niên vẫn bình thản, còn ba gã lâu la phía sau thì
rút Hắc Thiết kiếm cậy mạnh bổ xuống dưới.
Rõ ràng là ba người không hề có chút tu vi, nhiều nhất cũng chỉ là Kiếm Nô
luyện gân cốt, nhưng hàng năm đứng trên thuyền nên có được hạ bàn vững chắc.
Mặc dù chém xuống không hề có bóng dáng biến hóa, nhưng kiếm pháp cơ bản cũng
hết sức thú vị.
"Bình..."
Ba thanh Hắc Thiết kiếm gần như cùng một lúc bổ lên mái chèo. Một tiếng rống
vang lên, hán tử đôn hậu vào lúc này chợt có sức lực vượt xa bình thường. Ba
gã lâu la bị dây thuyền làm cho chấn động mạnh, hơn nữa, hắc thiết kiếm chế
tạo thô sơ nên không đủ sắc, bị đánh bay về phía chiếc thuyền. Mái chèo trong
tay hán tử lại quất về phía thắt lưng của Tả Nhị.
Cất tiếng cười lạnh, Tả Nhị ở giữa không trung chợt quát lên:
- Lão đầu muốn chết. - Sau tiếng quát, thanh nhị phẩm Hắc Thiết kiếm sau lưng
được Tả Nhị rút ra, một đạo kiếm khí màu lam xuất hiện nơi mũi kiếm.
- Kiếm khí! - Bên cạnh hán tử, cô gái há to miệng kêu lên kinh hãi. Trong
tích tắc, Hắc thiết kiếm trong tay Tả Nhị hạ xuống, kiếm khí mạnh mẽ chém sợi
dây thuyền đứt làm ba đoạn khiến cho hán tử ngã ngửa ra sau khiến cho con đò
ngang nhỏ bé rung rinh.
Hai chân dẫm lên đầu thuyền, Tả Nhị nhe răng cười, lật lật thanh Hắc Thiết
kiếm trong tay. Kiếm khí nơi mũi kiếm xuyên thủng mạn thuyền.
- Lão đầu ngư! Ngươi dám ra tay với bọn ta đúng là chán sống. Nhưng con gái
của ngươi theo ta nên ta cũng không giết ngươi. Chỉ có điều hai tay của ngươi
thì không thể để.
Đúng lúc này, âm thanh của Lăng Tiêu vang lên:
- Làm sao bây giờ?
- Tai họa của tông dân, giết hết. - Âm thanh của Triệu Thiên Diệp lạnh như
băng.
Nhiếp Thanh Thiên cũng chỉ nhún vai, đưa mắt nhìn Lục Thanh.
- Giết sạch. - Lục Thanh sẵng giọng, hết sức kiên quyết.
Kể cả Tả Nhị, tam Đà chủ trên thuyền cũng đều sửng sốt rồi cười ha hả.
- Các huynh đệ nghe thấy không? Bốn tên tiểu tử mặt trắng này nói muốn giết
sách chúng ta.
- Trên người chúng không hề có chút nguyên khí dao động, chỉ sợ là tư chất
quá kém, ngay cả Kiếm Nguyên khí cũng không có. Vậy mà còn muốn giết chúng ta.
Các huynh đệ sợ hay sao? - Tên đại hán đầu lĩnh bên thuyền trái lại mở miệng
nói. Đồng thời thanh cự kiếm trong tay xuất hiện một đoạn kiếm khí màu đỏ dài
năm tấc, lẫm liệt chém về phía khối sắt bảo vệ mạn thuyền một cái.
"Cheng..."
Những đốm lửa sáng ngời, bắn tung lên khắp nơi. Trong tiếng khen ngợi của đám
lâu la, khối hắc thiết bị chém một vết sâu nửa tấc khiến cho sắc mặt hai cha
con người lái đò càng thêm khó coi.
- Bốn vị công tử không nên cậy mạnh. Nghe lời khuyên của ta, các ngươi cứ làm
theo lời của họ, giữ lại mạng sống còn hơn là chết dưới đáy sông. - Hán tử
nâng cô con gái dậy, quay sang bốn người Lục Thanh nói một tiếng.
Lục Thanh lắc đầu, nói:
- Không nên lãng phí thời gian. Động thủ... - Gần như chỉ trong nháy mắt, Lục
Thanh bắt đầu bước đi. Trong ánh mắt hoảng sợ của lũ lâu la, Lục Thanh giống
như một bóng ma xuất hiện ở độ cao sáu trượng, ngay trên đầu tên Đà chủ trung
niên.
Sắc mặt trong phút chốc thay đổi, người trung niên hét lớn:
- Mau lui lại. - Đồng thời, động tác trên tay cũng không chậm, nhanh chóng
rút một thanh kiếm sắc màu bạc. Trên thân kiếm xuất hiện một vầng kiếm khí hệ
Kim. Nơi mũi kiếm một đạo kiếm khí dài bốn thước bắn ra, chém về phía Lục
Thanh trong không trung.
Người trung niên cũng không hề có ý nghĩ so đấu với Lục Thanh. Vừa mới rồi,
bước chân của đối phương đã làm cho hắn sợ hãi gần chết. "Bộ pháp! Đó chắc
chắn là bộ pháp!" Có thể thi triển bộ pháp khiến cho thần thức Kiếm Khách tiểu
thiên vị của hắn không thể bám theo thì cơ bản là hắn không thể chống cự được.
Dưới chân nổi lên một vầng ánh sáng vàng, người trung niên dẫm nát một bên mạn
thuyền nhanh chóng lui về phía đám lâu la.
Nhưng trong ánh mắt khiếp sợ của hắn, Lục Thanh đang lơ lửng trên không chộp
xuống. Kiếm khí hệ Kim vẫn làm cho hắn kiêu hãnh nhất thời bị nghiền nát. Đồng
thời, kiếm chỉ của Lục Thanh vẫn điểm về phía trước. Một đạo Phong Lôi kiếm
khí dài một trượng, để lại trong không trung một dải ánh sáng màu xanh tím,
xuyên qua ngực trái của người trung niên. Hơn nữa, nó vẫn không dừng lại, tiếp
tục xuyên qua mấy tên lâu la sau lưng hắn rồi chặt đứt một cây cột buồm.
Cây buồm cao bảy trượng nghiêng ngả rồi đổ xuống, đè chết mấy tên lâu la chưa
kịp trốn.
- Tam Đà chủ chết rồi. - Những tiếng hô náo loạn nổi lên trên cả ba con
thuyền.
- Chèo thuyền, nhanh chèo thuyền. - Trên chiếc thuyền bên trái, tên đại hán
hoảng sợ mà la hét. Hắn bất chấp những lời nói trước đó, nên vội vã gọi người
chèo thuyền.
Hắn biết rất rõ thực lực của tam Đà chủ trên chiếc thuyền chính như thế nào.
Tụ Hiền tranh thành lập được bao nhiêu năm cũng từ từ phân chia thành các thế
lực. Với sự cầm đầu của ba đại trang chủ, dưới có sáu đại đà chủ. Mỗi Đà chủ
lại quản lấy sáu người, tổng cộng là ba mươi sáu hộ pháp. Mỗi một hộ pháp lại
có hơn mười người.
Mà phân chia theo cấp bậc đó lại căn cứ vào thực lực. Như hắn là một gã hộ
pháp thì ít nhất cần phải có tu vi Kiếm Giả, càng chưa cần nói tới Đà chủ. Mà
trong số đám người tiên thiên Kiếm Khách có thể phát ra kiếm khí thì tam Đà
chủ lại càng mạnh.
Cho dù như vậy thì vẫn bị một đạo kiếm khí của Lục Thanh dễ dàng xuyên qua
ngực. Tất cả mọi người đều nhìn rõ, đạo kiếm khí dài cả trượng đó chỉ có của
Kiếm Sư, mà trong trang chỉ trang chủ mới có được.
Chuyện xảy ra tiếp theo càng làm cho hai cha con người lái đò thêm khiếp sợ.
Cùng với động tác của Lục Thanh, ba người Nhiếp Thanh Thiên cũng không chậm
hơn, đều nhảy lên không trung. Phong Lôi kiếm khí màu xanh tím cùng với Tốn
Phong kiếm khí từ đầu ngón tay của ba người bắn ra không dứt.
Mỗi đạo kiếm khí dài chừng một trượng. Hơn trăm tên lâu la trên ba chiếc
thuyền đa số là không tu luyện Kiếm Nguyên khí mà chỉ hiểu một số chiêu thức
cơ bản của Kiếm Nô. Chỉ có khoảng hai mươi người mới tu luyện được một chút
Kiếm Nguyên khí thì làm sao mà có thể ngăn cản, ngay cả trốn tránh cũng không
kịp.
Gần như cùng một lúc với tam Đà chủ, Tả Nhị đứng trên đầu thuyền bị Phong Lôi
kiếm khí của Triệu Thiên Diệp băm nát. Thân của ba chiếc thuyền thi thoảng lại
bị kiếm khí xuyên thủng, khiến cho nước sông nhanh chóng tràn vào thuyền.
- Huyền Thủy đại nhân cứu ta. - Đại hán Kiếm Giả đang vừa chạy trốn qua giữa
một đám lâu la thì bị đạo Tốn Phong kiếm khí của Lăng Tiêu xuyên thủng năm tên
lâu la mà đánh vào vai trái. Nhưng cuối cùng thì hắn cũng tới được đuôi
thuyền, nhìn về phía không trung mà hô lên một tiếng.
Bốn người Lục Thanh đang bắn ra kiếm khí chém giết đám lâu la liền đưa mắt
nhìn về phía đại hán.
"Ầm..."
Bước chân của bốn người Lục Thanh hơi dừng lại một chút. Chiếc thuyền dưới
chân như chạm phải một cái gì đó. Thân thuyền vốn đã bị thủng lỗ chỗ do kiếm
khí của bốn người gây nên, sau cú va chạm liền vỡ vụn. Cả bốn người cùng vọt
lên, Phong Lôi kiếm khí từ ngón tay Lục Thanh vọt về phía gã đại hán duy nhất
còn sống.
"Rầm..."
Trong ánh mắt kinh ngạc của bốn người, một cái đuôi khổng lồ màu xanh chợt nhô
lên khỏi mặt sông, quấn lấy đại hán rồi nhanh như một tia chớp lại chui vào
trong nước.
"Ầm..."
Phong Lôi kiếm khí đánh trúng mặt sông khiến cho mặt sông lõm xuống trong phạm
vi mấy trượng. Một con sóng cao dựng lên trên mặt sông khiến cho chiếc đò
ngang nghiêng ngả. Cũng may hai cha con người lái đò điều khiển thuyền thuần
thục nên dựa vào một mái chèo, giữ ổn định chiếc đò.
Bốn người Lục Thanh từ từ rơi xuống chiếc thuyền. Sắc mặt bốn người ngưng
trọng, liếc mắt nhìn quanh.
- Hình như là tam giai linh thú Huyền Thủy mãng. - Lục Thanh nhìn chằm chằm
mặt sông đang cuộn sóng, trầm giọng nói.
Lục Thanh vừa dứt lời, mặt nước trong phạm vi mười trượng quanh chiếc thuyền
đột xuất hiện ánh sáng màu lam nhạt. Ngay lập tức, mấy trăm mũi tên nước màu
lam, xuyên từ dưới mặt sông, phóng về phía bốn người.
"Vù..."
"Vù..."
"Vù..."
Những mũi tên nước bắn lên thân kiếm khiến cho Lục Thanh cảm thấy Thủy khí dầy
đặc. Hắn đã đọc qua Tử Hà linh thú phổ nên biết linh thú rất giỏi hấp thu các
loại năng lượng bản nguyên mà hình thành các đòn công kích mạnh.
Trong bốn người thì hắn chính là người hiểu sâu nhất đối với lực lượng thuộc
tính những cũng chỉ khi nào thi triển kiếm pháp tinh thâm mới có thể có gắng
tụ tập được một chút khí mang thuộc tính của bản thân. Ngày thường mặc dù rõ
ràng có thể cảm ứng được nhưng muốn điều động một cách tự nhiên lại không thể.
Đúng là linh thú do trời đất sinh ra. Nó thoát ly hoàn toàn khỏi kiếp dã thú,
bắt đầu hấp thu lực lượng có thuộc tính để tăng cường thực lực bản thân.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng động tác của Lục Thanh và ba người Lăng Tiêu
cũng không hề chậm. Kiếm khí trong suốt như ngọc, gần như trong nháy mắt xuất
hiện bao quanh thân thể mỗi người. Kiếm khí mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, bao gồm
cả những tia chớp to bằng cánh tay, những lưỡi đao gió rộng bằng bàn tay, bắn
ra xung quanh.