Người đăng: Ma Kiếm
- Cha! Đúng là thủy tặc của Tụ Ác trang! - Cô gái cắn răng nói một cách oán
hận.
Hán tử vội vã che miệng cô gái:
- Nha đầu bớt nói đi. Một lúc nữa, ngươi không được mở miệng, cứ để đó cho
cha.
Nói xong, hán tử nhìn về phía bốn người Lục Thanh, lo lắng nói:
- Bốn vị công tử có mang theo ngọc tệ hay vật gì đáng giá hay không?
- Có chuyện gì? - Lục Thanh nhíu mày, nhìn về phía mấy điểm đang trên mặt
sông đang tới gần.
Hán tử quay đầu lại nhìn ba điểm đen còn cách một khoảng mới mở miệng nói:
- Bốn vị công tử có lẽ lần đầu tiên qua sông Lệ Thủy nên không biết Tụ Ác
trang đáng sợ như thế nào.
- Tụ Ác trang là một khu vực khoảng chừng mười dặm trên sông Lệ Thủy, cũng là
con đường duy nhất. Ở nơi đó chủ yếu do những người phạm tội với tông môn,
hoặc bị tông môn trục xuất tụ tập lại mà thành. Trong số bọn họ có rất nhiều
cao thủ. Mấy năm trước bọn họ tụ tập ở đây xưng là Tụ Hiền trang, ngày thường
vẫn đóng thuyền, đánh cướp hoặc đòi tiền đối với các thương thuyền qua lại.
Ngay cả mấy cái đò ngang nhỏ của chúng ta ở đây cũng không thể tránh.
- Hơn nữa, bọn họ ra tay tàn nhẫn, chỉ cần có chút không hài lòng là sẽ hạ
độc thủ. Vì vậy mà bọn ta vẫn gọi lén là Tụ Ác trang. Mà vừa mới qua năm mới,
thương gia vận chuyển hàng hóa rất nhiều nên vốn bọn họ cứ một tháng ra ngoài
một lần thì bây giờ đổi thành hai tới ba ngày ra ngoài.
Thấy bốn người Lục Thanh không hề sợ hãi, hán tử lo lắng nói:
- Bốn vị công tử đến lúc đó chớ nói ra gia tộc hoặc đệ tử của đại nhân nào
đó. Đám thủy tặc kia hận nhất những người như vậy. Gần như mỗi lần đều đuổi
tận giết tuyệt, chờ sau khi giao ngọc tệ rồi tố giác sau cũng được.
Lăng Tiêu ngạc nhiên, hỏi:
- Xung quanh sông Lệ Thủy đều là khu vực biên giới của các tông môn. Chẳng lẽ
bọn họ để kệ cho thủy tặc hoành hành hay sao? Bao nhiêu năm như vậy, bọn họ
giết không biết bao nhiêu người, lại còn làm không ít chuyện ác?
Hán tử lắc đầu:
- Tất nhiên là để ý, nhưng trong số thủy tặc có nhiều kiếm giả bản lĩnh cao.
Thậm chí nghe nói trong trang còn có ba đại trang chủ đều có tu vi Kiếm Sư,
xuất thân từ Phù Vân tông, Liệt Hỏa tông và Thanh Thủy môn. Trước đó bọn họ
đều là hộ pháp của tông môn nhưng không biết phạm phải tội gì mà bị trục xuất
khỏi tông môn vì vậy mà các thế lực bình thường không dám trêu chọc. Hơn nữa,
khi gặp phải thương thuyền của các tông môn, bọn họ cũng không động tới. Vì
vậy mà cho tới bây giờ, không có người nào của tông môn ra tay đối phó với bọn
họ.
Lăng Tiêu gật đầu, quay sang nói với ba người Lục Thanh:
- Không có Kiếm Chủ.
"Không có Kiếm Chủ?"
Câu nói bất ngờ của Lăng Tiêu làm cho cô gái và hán tử đều sững sờ. Cái gì mà
không có Kiếm Chủ? Có Kiếm Chủ chỉ sợ là cần một ánh mắt, một đạo kiếm khí tùy
ý là có thể khiến cho cái đò nhỏ của họ chìm xuống sông.
“Thực là bốn tên tiểu tử không biết trời cao đất dầy”. Tất nhiên, hán tử và cô
gái cũng không nói ra khỏi miệng, bởi ba con thuyền đã tới cách hơn mười
trượng. Mỗi con thuyền cao chừng ba trượng, dài mười lăm mười sáu trượng. Cột
buồm cao và cả thân thuyền đều được bọc bởi một lớp da mỏng cho nên ăn nước
hơi sâu. Nếu không có lẽ nó cũng phải cao tới gần năm trượng.
- Lão ngư! Tiền tháng này đâu? - Ở chính giữa chiếc thuyền lớn, một gã trung
niên tóc ngắn để phanh ngực, lớn tiếng nói. Bên cạnh hắn là hai gã mặc áo da
thú, trẻ tuổi đang nhếch mép cười lạnh, sau lưng đeo Hắc Thiết kiếm. Tất cả
mọi người đều thấy trên mũi kiếm còn dính mấy giọt máu đen.
Nghe thấy âm thanh đó, sắc mặt của hai cha con liền thay đổi, hán tử cười
tươi, nói:
- Tam Đà chủ đại nhân. Chắc ngài đã quên. Tiền tháng này, tiểu nhân đã giao
ngay đầu tháng.
Hơi nhíu mày, trung niên tóc ngắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Năm nay thì khác. Gần đây, thuyền chở nhiều, ngươi còn muốn lệ phí giống
như trước? Một cái đò ngang của ngươi ta cũng không cần nhiều, năm bạch ngọc
tệ là được rồi.
Hán tử nghe thấy vậy ngẩn người, tỏ vẻ cầu khẩn, nói:
- Tam Đà chủ đại nhân khai ân. Cho dù thuyền chở được nhiều nhưng cái đò nhỏ
của ta cũng phải hai, ba tháng mới có được như vậy. Mà nhà ta còn có ba người
ăn. Mong đại nhân xét cho ta, mỗi tháng tới lệ giao một lần, bỏ qua cho một
lần.
- Bỏ qua cho một lần? - Lúc này, người thanh niên bên cạnh, cất tiếng cười
to, để lộ cả mảng răng vàng:
- Bỏ qua cho ngươi một lần thì huynh đệ chúng ta ăn cái gì? Uống gió để sống
hay sao?
- Nói ít thôi. Mau giao ra đây.
- Giao ra đây! - Lúc này, hai chiến thuyền bên cạnh cũng xuất hiện vô số lâu
la đang nhe răng cười, ánh mắt không còn chút nhân tính.
- Được rồi! Bốn tên tiểu tử này cũng giao ngọc tệ và những đồ đáng giá ra
đây. Hôm nay, Đà chủ chúng ta vui vẻ nên tha cho cái mạng của các ngươi. - Vào
lúc này, người thanh niên nhìn về phái bốn người Lục Thanh, ánh mắt có chút
trêu tức như đang nhìn bốn con cá béo.
- Bốn thanh kiếm của các ngươi cũng để lại cho ta. Tên tiểu tử kia, cái bọc
vải sau lưng ngươi bọc bảo kiếm gì mà chưa giao ra? - Ánh mắt người tuổi trẻ
nhìn chằm chằm về phía Lục Thanh. Hàng năm tung hoành trên sông, ánh mắt ác
độc của hắn đã phát hiện ra được Niệm Vân kiếm.
Lục Thanh liếc mắt nhìn người thanh niên đó một cái, chẳng hề có chút tức giận
hay khiếp đảm, cũng chẳng hề có tia sáng nào lóe lên trong mắt nhưng vẫn khiến
cho người thanh niên cảm thấy áp lực mà tái mặt.
- Tả Nhị! Ngươi làm sao vậy? - Người trung niên nhận ra sự khác lại liền hỏi.
Lắc đầu, cố gắng gạt cảm giác đó ra khỏi đầu, người thanh niên miễn cưỡng, nói
- Đà chủ không cần lo lắng. Tiểu nhân không sao.
- Không sao? Chắc tối hôm qua bị Hồng nương đánh bại? Ha ha... - Trên chiêc
thuyền bên trái, một đại hán trung niên, cầm trong tay thanh cự kiếm, nói một
cách nham nhở.
Nhất thời, tiếng cười ha hả vang lên khắp cả ba chiếc thuyền khiến cho người
thanh niên có chút thẹn quá hóa giận. Nhưng địa vị người đó so với hắn cao
hơn, nên không dám nói.
- Phì! Một đám cầm thú. - Trên đò ngang, cô gái nhỏ giọng mắng một câu, khiến
cho hán tử bên cạnh nghe thấy mà biến sắc.
Đám thủy tặc trên thuyền cũng có chút bản lĩnh mà lúc này thuyền lại cách
chiếc đò ngang không tới mười trượng nên cho dù âm thanh của cô gái rất nhỏ
nhưng vẫn có rất nhiều người nghe thấy. Gần như tất cả ánh mắt đều nhìn về
phía cô gái.
- Chậc chậc! Không ngờ con gái của lão ngư càng lúc càng xinh như vậy. Chắc
chỉ một, hai năm nữa là sẽ trưởng thành rồi. - Bị đám thủy tặc cười nhạo,
người thanh niên mở miệng. Mà đám thủy tặc khác nghe thấy cũng đều phát ra
những tiếng khen ngợi, đồng ý.
Trong khu vực của các tông môn thuộc Thập Vạn đại sơn, đặc biệt là một số nhà
bình thường, con gái thường đến mười bốn, mười lăm tuổi là trưởng thành tới
lúc lập gia đình. Mà hôm nay, tuổi cô gái cũng không còn kém nhiều lắm, thân
thể bắt đầu nẩy nở. Hơn nữa, con gái của ngư dân vốn tinh khiết nên làm cho
đám thủy tặc thầm nuốt nước bọn.
Nhìn thấy cảnh này, hán tử chèo đò hốt hoảng, kéo cô gái ra sau lưng, nói:
- Tiểu nữ không hiểu gì, mạo phạm các vị đại nhân, mong các vị tha thứ. Đừng
chấp nó làm gì.
- Tất nhiên không chấp với nàng. Khụ khụ! Thế này nhé. - Người thanh niên tỏ
vẻ nghiêm túc nói:
- Ta là một trong ba mười sáu vị hộ pháp của Tụ Hiền trang. Hôm nay chưa kết
hôn, cũng xứng đôi với con gái ngươi. Cứ để ta đưa nàng về, chờ hai năm nữa
thành hôn. Lão đầu ngươi sẽ trở thành cha vợ của ta thì tiền lệ phí này sẽ
miễn hết cho người được không?
Trên đò ngang, hán tử và cô gái cùng biến sắc. Hán tử cười khổ, vội vàng bái
lạy, run giọng nói:
- Tiểu nữ tuổi còn nhỏ. Lại đã cùng với Hứa gia ở Lân thôn hứa hôn. Thật sự
xin lỗi Hộ pháp đại nhân, tiểu nữ không có phúc phận. Tiền chúng ta xin giao,
tiểu nhân sẽ quay về lấy ngay. - Hán tử không dám nói nữa, sợ chọc giận bọn
chúng.
- Hừ! - Người thanh niên hừ lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ lão đầu thấy ta hai mươi sáu tuổi, đã lớn rồi nên cố tình từ chối.
Âm thanh của người thanh niên như tiếng sấm nổ bên tai hán tử khiến cho thân
thể hắn chấn động. Trong tai ù đặc, choáng váng. Cô gái sợ hãi, đỡ lấy hán tử,
căm hận nhìn người thanh niên
- Không được làm hại cha ta.
- A! Còn nhỏ mà dữ thế? - Người thanh niên cất giọng đùa cợt.
Trên đò ngang, bốn người Lục Thanh đều nhíu mày.
Người trung niên được gọi là tam Đà chủ thấy bốn người có sự khó chịu liền
cười lạnh trong lòng. Mấy cái tên đệ tử thế gia không có tư chất mà cũng dám
liều lĩnh. Hắn nhận thấy trên cả bốn người đều không có nguyên khí dao động,
thần thức không phát hiện ra điều gì khác, cùng lắm chỉ là Kiếm Nô, thực sự
không có tác dụng. Chỉ sợ là lúc này ngoài mặt thì cố gắng bình tĩnh, nhưng
trong lòng lại đang run rẩy.
- Tả Nhị! Nói ít thôi. Chúng ta là thủy tặc, thích thì đoạt. Ngươi còn muốn
đem kiệu lớn đến rước người ta hay sao? - Người trung niên quát to một tiếng:
- Còn bốn tên tiểu tử kia, ném hết xuống sông cho ta. Trang chủ đang đợi trở
về phục mệnh, còn dây dưa, ta cắt đầu ngươi.
- Vâng! - Người thanh niên giật mình, khoát tay ra lệnh cho ba gã lâu la. Bốn
người nhảy lên cao, đáp xuống đò ngang.