Hai Đạo Thiên Nhân Bán Kiếm ( Hạ )


Người đăng: Ma Kiếm

Nét mặt có chút thay đổi, Huyền Thanh mỉm cười, nói:

- Tốt lắm. Không tham là có phong thái của một đại gia tộc. Xem ra, Lục gia
trong tay ngươi sẽ không hề suy thoái. Ta có thể tưởng tượng, tương lai Lục
gia của ngươi sẽ huy hoàng như thế nào. Nhưng...

Âm thanh của Huyền Thanh thay đổi:

- Lục gia của ngươi lấy chú kiếm làm đầu. Ngươi có nắm chắc trước bốn mươi
tuổi trở thành Chú Kiếm sư cấp Thanh Phàm hay không?

- Đệ tử chắc chắn. - Lục Thanh bình tĩnh nói.

- Vậy là được rồi. Kiếm đạo của ngươi tiến bộ tới mức này cũng không phải là
chuyện dễ dàng. Trong Thập Vạn đại sơn, cao thủ giống như cá chép vượt vũ môn,
cho dù là Kiếm Chủ thì sau vạn năm bị Kiếm Thần điện áp chế trong hòa bình chỉ
sợ không tới được một vạn. Mà không tới Kiếm Hồn thì cũng chỉ là con kiến hôi
mà thôi. Vì vậy mà giữa chú kiếm và tu luyện, ngươi phải phân chia một cách cụ
thể.

- Đệ tử hiểu. - Thần quang lóe lên trong mắt Lục Thanh, âm thanh tỏ rõ sự
kiên định.

- Được rồi. Bây giờ, ngươi cứ về đi. Đợi Nhiếp Thanh Thiên, Triệu Thiên Diệp
và Lăng Thiên về núi, các ngươi cùng nhau tới đây. Đến lúc đó, có việc giao
cho các ngươi.

- Vâng... - Lục Thanh lên tiếng rồi đứng dậy. Hắn tháo Mộc Tinh kiếm giao cho
Huyền Thanh rồi ra khỏi Triêu Dương đại điện. Nhìn chằm chằm cửa điện. Lục
Thanh hít một hơi thật sâu, rồi đi về Luyện Tâm viện.

Tính ra năm mới cũng qua được gần nửa tháng, đệ tử nội tông bắt đầu lục tục
trở về, những đến bây giờ mới lác đác được mấy người.

Mùa đông ở Triêu Dương phong rất lạnh, mà năm nay, tuyết lại rơi sớm. Nên dù
cho vài ngày trước đã có ánh nắng mặt trời, nhưng lớp tuyết trên Triêu Dương
phong vẫn chẳng ít hơn là bao nhiêu. Ngược lại, trên mái nhà, cành cây, thậm
chí là hàng rào ngoài sân cũng đều có những nhũ băng trong suốt cứng rắn. Thậm
chí bên trong còn có cả những đường vân.

Nhũ băng đã xuất hiện băng vân thì mức độ cứng rắn, không hề thua sắt thép.
Bằng đó cũng đủ thấy được cái lạnh của năm nay như thế nào. Nhưng sinh sống
trên Triêu Dương phong cũng không có ai là người bình thường.

Lắc đầu, chẳng để ý tới việc đó nữa, Lục Thanh đi thẳng về Luyện Tâm viện. Hai
năm qua đi, khung cảnh của Luyện Tâm viện vẫn y nguyên, chỉ có điều chu vi so
với trước đây tăng thêm một phần. Vốn đệ tử phụ trách còn muốn thay hàng rào
thành gỗ lim cứng rắn nhưng bị Lục Thanh từ chối. Bởi theo suy nghĩ của hắn
thì quá chú ý vào đó sẽ mất đi ý nghĩa Luyện Tâm.

Vào lúc này, trong Luyện Tâm viện đã mở ra một con đường nhỏ uốn lượn. Trên
con đường đó, tất cả tuyết đọng đều được quét sạch sẽ.

Luyện Tâm viện vẫn ngoại môn đệ tử phụ trách quét dọn. Người đệ tử đó cũng
chính là người mà khi năm người Lục Thanh trở về từ Lạc Nhật thành đã gặp, sau
đó dựa vào danh tiếng của Lục Thanh mà không ai dám ăn hiếp hắn. Cảm nhận được
ân tình đó, tên đệ tử này chủ động nhận nhiệm vụ quét dọn sân của Luyện Tâm
viện. Có đôi khi, Lục Thanh thấy thái độ của hắn chăm chỉ, cũng chỉ điểm cho
một, hai chiêu kiếm pháp. Do thường xuyên gặp nên Lục Thanh chỉ định hắn làm
hộ pháp kiếm thị.

Hộ pháp kiếm thị. Đó là quyền lực của hộ pháp có thể yêu cầu hai gã đệ tử
ngoại môn làm bồi bàn, xử lý một số tạp vụ hàng ngày. So với đám đệ tử ngoại
môn khác thì cũng tốt hơn nhiều. Vì để cho nơi ở đẹp đẽ nên các hộ pháp đều
lựa chọn trong số đệ tử ngoại môn có tiềm chất. Đồng thời, ngày thường lúc cao
hứng cũng sẽ chỉ điểm cho một chút...

Mặc dù đối với hộ pháp mà nói thì đó cũng chẳng có gì. Nhưng đối với đệ tử
ngoại môn đang cố gắng mà vẫn không được coi trọng thì đó là một cơ hội tốt
đẹp. Đồng thời, trong lịch sử, đám đệ tử ngoại môn có thể trở thành đệ tử nội
tông đa phần là xuất phát từ hộ pháp kiếm thị.

Tên đệ tử trẻ tuổi đó ở Luyện Tâm viện hai năm, mỗi ngày đều học Lục Thanh đeo
trọng kiếm để luyện thể lực, không ngừng khổ tu. Cuối cùng mấy tháng trước đã
vượt qua cánh cửa ngoại môn, bước vào hàng ngũ đệ tử nội tông. Mặc dù xếp cuối
cùng, nhưng thân phận so với trước đó đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Cho dù như thế thì hắn vẫn xin quét dọn sân của Luyện Tâm viện. Mặc dù có chút
ý tứ núp bóng nhưng cũng may người này có ý thành thực nên Lục Thanh cũng
không ngăn cản.

Bước vào Luyện Tâm viện, quay đầu nhìn sang phía rừng trúc xanh, tảng đá vuông
vẫn còn đó với hai câu nói. Chẳng biết nó được xóa đi rồi viết lại bao nhiêu
lần, nhưng vốn tấm bia đá dày nửa thước, bây giờ chỉ còn lại ba tấc.

Trong con mắt của Lục Thanh, nét bút của hai câu nói đó tràn ngập Phong Lôi
khí bá đạo, một luồng kiếm ý xông lên tận chín tầng mây nhưng muốn làm cho tất
cả những thứ nó đối diện phải tan biến.

Đây là do Lục Thanh so sánh với tấm biển trong Tử Trúc viện do Kiếm Hoàng
viết, mỗi khi ngộ ra điều gì đó lại dùng kiếm chỉ xóa đi rồi khắc lại. Qua hai
năm, nét viết càng lúc càng gần với kiếm ý của Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư. Chỉ
có điều do bắt chước nên khó tránh khỏi có chút thiếu sót.

Ánh mắt nhìn lên cao, lúc này tầng trúc xanh bao phủ bởi một lớp tuyết đọng.
Cành trúc màu xanh và tuyết trắng hòa lân với nhau khiến cho Lục Thanh càng
thêm điềm tĩnh.

Không khí hơi lành lạnh. Những con gió thổi qua khiến cho bộ võ phục sạch sẽ
của Lục Thanh phát ra những tiếng phần phật. Vào lúc này, Lục Thanh như cùng
với rừng trúc xung quanh, tấm bia đá, lớp tuyết đọng vốn như là một thể với
nhau bây giờ tách ra làm mấy phân thân mà thôi.

Lúc này, trên người Lục Thanh từ từ xuất hiện một vầng Phong Lôi kiếm khí
trong suốt mỏng manh. Phong Lôi kiếm khí màu xanh tím giống như một miếng ngọc
tỏa ra ánh sáng mông lung nhưng không hề lộ ra chút hơi thở nào.

- Thì ra là thế. - Từ từ, Lục Thanh bắt đầu mỉm cười.

- Ta vẫn giải thích như vậy nhưng lại không vận dụng vào trong kiếm đạo.

Vào lúc này, khí chất trên người Lục Thanh chợt xảy ra sự biến hóa. Vốn khí
chất của Lục Thanh trong hai năm qua đã có sự giải thích thật sâu đối với hai
loại khí Phong Lôi, từ từ khiến cho mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều toát ra một
áp lực bá đạo. Điều này cũng biểu hiện giữa sự quyết đấu giữa Lục Thanh và cao
thủ. Không ra thì thôi, một khi đã xuất thì giống như chớp giật, không thể đón
đỡ. Giống như Tử Tiêu Phong Lôi kiếm lấy công làm thủ, không hề có đến một
chiêu phòng ngự.

Nhưng vào lúc này, nhìn Lục Thanh lại càng giống như một người bình thường.
Ngay cả luồng khí chất bá đạo ẩn giấu trong người cũng đã biến mất hơn một
nửa. Phối hợp với bộ võ phục màu trắng của Lục Thanh, từ từ hắn càng lúc càng
có cái cảm giác nho nhã, giống như một văn nhân.

Nhưng Lục Thanh cũng biết rằng đó không đại biểu cho việc lĩnh ngộ của hắn đối
với Phong Lôi khí biến mất mà trái ngược, vì sự lĩnh ngộ của hắn đã kích phát
tâm tính của bản thân. Khí chất bá đạo vốn bị bản tính đè nén bây giờ đã xâm
nhập vào trong cốt tủy.

Nếu lúc này, Lục Thanh nhìn kỹ sẽ phát hiện mỗi đầu khớp xương của hắn đều tản
ra ánh sáng màu xanh tím mờ nhạt. Tử điện bá đạo cùng với Tốn Phong không
ngừng chui vào giữa các đốt xương. Vốn chúng đã được Tử Hoàng Kiếm Thân kinh
rèn luyện cứng rắn như sắt thép, bây giờ đang chầm chậm chuyển hóa những sắc
xanh tím thi thoảng lại lóe lên Phong Lôi kiếm khí.

Khí chất Phong Lôi vốn tiềm ẩn trong cơ thể Lục Thanh vào lúc này cũng ngưng
tụ mà xuất hiện. Khí chất bá đạo chui vào trong xương tủy, Phong Lôi khí bản
nguyên chui vào trong đó khiến cho Lục Thanh cảm thấy bản thân cùng với chúng
càng thêm gần gũi. Hắn mơ hồ có thể cảm ứng được trong trời đất, hai loại khí
Phong Lôi mà trước đây chỉ khi nào hắn thi triển Tử Tiêu Phong Lôi kiếm mới
cảm nhận được.

Vù...

Ngay lúc Lục Thanh nhắm mắt cảm nhận sự thay đổi của thân thể, phía sau lưng
hắn chợt có tiếng kiếm rít xé gió vang lên. Đồng thời, một cơn lốc mạnh mẽ
xoay tròn đập vào tai Lục Thanh. Nó khiến cho lớp tuyết đọng trên những cành
trúc chẳng biết bị thứ gì hấp dẫn mà rơi xuống, lao về phía sau lưng Lục
Thanh.

Lục Thanh cảm nhận được một luồng Tốn Phong khí hùng hậu nhanh chóng hội tụ
sau người. Đồng thời, một luồng kiếm ý Tốn Phong rợp trời bắt đầu đè xuống đầu
Lục Thanh.

Không khí trong nháy mắt trở nên nặng nề. Lớp băng đọng trên mặt đất thoáng
cái bị nghiền nát thành những mảnh vụn, bay lên cao. Trên mỗi một mảnh băng
đều có một tầng Tốn Phong khí màu xanh nhạt. Tốn Phong khí ngưng kết lại thành
lưỡi đao gió, bao lấy những tảng băng vào trong.

Chẳng hề để ý, tầng Phong Lôi kiếm khí mỏng manh chỉ thoáng dao động một chút
rồi trở lại bình thường. Vẫn không mở mắt, Lục Thanh từ từ xoay người lại,
Phong Lôi kiếm khí trong nháy mắt chui vào trong người. Mà Phong Lôi kiếm khí
biết mất khiến cho Tốn Phong kiếm ý đang phát ra những tiếng rít cũng bình ổn
lại, không hề dao động nữa.

Một tiếng kêu nho nhỏ từ trong cơn lốc màu xanh phát ra. Trên cơn lốc đó, Tốn
Phong kiếm khí ác liệt xuất hiện liên tục, cắt nát không khí từ từ đè xuống
Lục Thanh. Đồng thời, Tốn Phong kiếm ý cũng tập trung hết về phía Lục Thanh.

Khi cơn lốc tới gần, những cây trúc xanh sau lưng Lục Thanh cũng oằn cả xuống.
Những cành trúc nhỏ lay động mạnh, những chiếc lá màu vàng đều rơi hết xuống
đất. Phía sau lưng Lục Thanh xuất hiện một cơn mưa lá. Những mảnh băng do
phong nhận bao phủ, cuốn theo cơn lốc rồi lao về phía Lục Thanh.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #145