Khí Kiếm Chỉ! Đoạn Kiếm!


Người đăng: Ma Kiếm

Đồng thời, một đạo kiếm khí hệ Mộc dài bảy trượng màu xanh biếc từ ngoài sảnh
bắn vào. Trong nháy mắt, nó vượt qua Mạc Can mà lao tới Lục Thanh.

Hừ lạnh một tiếng, kiếm chỉ trên tay phải Lục Thanh vẫn giữ nguyên, tay trái
điểm về phía trước. Nhất thời, một đạo Phong Lôi kiếm khí dài bảy trượng bắn
ra khỏi đầu ngón tay của hắn. Trong mắt mọi người, đạo Phong Lôi kiếm khí do
Lục Thanh bắn ra lao thẳng vào đạo kiếm khí hệ Mộc xanh biếc.

"Vù..."

Không hề có chút trở ngại, đạo kiếm khí hệ Mộc của đối phương chẳng khác nào
lớp đất xốp, bị Phong Lôi kiếm khí nghiền nát. Sau đó, nó còn nương theo đường
đi của đối phương mà phản công.

Mạc Can vẫn bị Lục Thanh bám lấy chỉ cảm thấy một luồng uy áp khổng lồ từ trên
trời giáng xuống, quây chặt lấy thân hình, khiến cho lão hoảng sợ. Không ngờ
thần thức của Lục Thanh lại mạnh đến vậy. Thần thức của hắn gần như bị Lục
Thanh ép cho chỉ tỏa ra được chừng một trượng, cơ bản không thể nắm được cục
diện.

Tay phải của Mạc Can đưa lên, hút lấy thanh Xích Hỏa kiếm đang đeo sau lưng,
chém thẳng vào kiếm chỉ của Lục Thanh đang điểm đến trước ngực. Đồng thời,
trên thân kiếm nhanh chóng được bao phủ bởi một vầng kiếm khí hệ Hỏa. Lưỡi
kiếm đi tới đâu, không khí nơi đó trở nên vặn vẹo. Nhìn uy thế một kiếm và
cảnh giới của hắn thì rõ ràng là Mạc Can cũng đạt tới đỉnh phong của cảnh giới
Cử khinh nhược trọng.

- Thanh nhi! Cẩn thận! - Nhan Như Ngọc vội kêu lên. Hai người gần sát với
nhau, một kiếm của Mạc Can lại vô vùng nhanh. Mặc dù, kiếm chỉ của Lục Thanh
được Phong Lôi kiếm khí bao phủ, nhưng cũng không thể đỡ được một kiếm này.
Nhan Như Ngọc liếc mắt có thể thấy thanh Xích Hỏa kiếm của Mạc Can tỏa ra ánh
sáng tinh khiết, chắc chắn phải tới bát phẩm.

"Xoẹt..."

Những đốm lửa bắn ra xung quanh. Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, kiếm
chỉ của Lục Thanh ngang nhiên kẹp lấy Xích Hỏa kiếm của Mạc Can. Vào lúc này,
Mạc Can chỉ cảm thấy Xích Hỏa kiếm như bị kẹp chặt trong một tảng đá rắn,
không thể động đậy.

Sau khi kẹp lấy Xích Hỏa kiếm, trong mắt Lục Thanh chợt lóe lên chút ánh sáng.
Trên cánh tay phải, một thứ kình khí vô hình bắt đầu xuất hiện, trong nháy mắt
lan tới kiếm chỉ.

"Uỳnh..."

Trong ánh mắt kinh hãi của Mạc Can, thanh Xích Hỏa kiếm làm bạn với lão hơn
mười năm, từ khi bắt đầu bước vào cánh của Chú Kiếm sư liền được hắn liên tục
chú tạo lại. Cho tới hôm nay đã đạt tới bát phẩm. Mặc dù trước đó, lão cũng
chú tạo ra hai thanh thần kiếm Thanh Phàm, nhưng vẫn không thích bằng nó. Vậy
mà vào lúc này, nó lại bị Lục Thanh dùng hai ngón tay kẹp gẫy.

Ngay vào lúc, kẹp gẫy thanh kiếm, Phong Lôi kiếm khí đang bao phủ hai ngón tay
của hắn, chợt bắn ra theo ngón trỏ.

"Bụp..."

Mạc Can trợn to mắt, nửa thanh kiếm bị gẫy bắn ngược trở lại, xuyên thấu qua
ngực phải của lão. Lực đạo của nó còn làm cho lão bắn ngược ra sau. Đòng thời,
từ bên ngoài cũng vang lên một tiếng nổ ầm ầm cùng với một tiếng quát.

Tần Mộc đứng bên vẫn không thể tin vào mắt mình khi tấy Mạc Can bay ngược ra
ngoài. Trên đường đi tới đây, hắn vẫn nhớ, Lục Thanh còn ít tuổi hơn hắn,
khoảng chừng mười sáu tuổi. Vậy mà cảnh tượng trước mắt đã cho thấy thực lực
mạnh mẽ của gã. Trong ấn tượng của hắn, trưởng lão Mạc Can có tu Kiếm Sư trung
thiên vị đỉnh là một người rất mạnh.

Hai tháng trước, sau khi trở lại Thanh Ngọc tông, lão từng sử dụng kiếm pháp
tinh thâm, phối hợp với Xích Viêm kiếm, cùng với cảnh gới Cử khinh nhược
trọng, đánh bại vị hộ pháp thứ mười một của tôn môn. Nhờ đó mà vượt qua những
lời đồn Chú Kiếm sư có thực lực không mạnh để leo lên vị trí trưởng lão của
tông môn.

Tần Mộc không ngờ được rằng ngay cả một ngón tay của Lục Thanh mà Mạc Can cũng
không đón được, lại còn bị trọng thương. Kẹp gẫy thanh Xích Hỏa kiếm bát phẩm
cần phải có một lực mạnh như thế nào? Tên tiểu tử này có còn là người hay
không?

Vào lúc này, gần như trong đầu mọi người đều xuất hiện câu nói đó. Thân thể
mạnh như vậy có lẽ chỉ có linh thú hệ Thổ, chuyên về phòng ngực mới sánh được.

"Bụp..."

Sau khi đoạn kiếm xuyên qua Mạc Can liền xuyên thấu cả lan can, để lại một cái
lỗ thật sâu trên tường đá. Mà vị kiếm giả bắn ra đạo kiếm khí hệ Mộc, cũng từ
ngoài cửa bay vào, đón lấy Mạc Can rồi hạ xuống phía sau Tần Mộc.

Lúc này, tất cả mọi người đều thấy được khuôn mặt của hắn. Đó là một người
trung niên, mặc một bộ võ phục màu trắng, cao ước chừng sáu thước. Khuôn mặt
của hắn rất anh tuấn, ánh mắt sáng như sao, trong tay cầm một thanh trường
kiếm màu xanh dài bốn thước. Lúc này, nét mặt hắn hoàn toàn ngưng trọng nhìn
chằm chằm về phía Lục Thanh. Đồng thời, hắn lấy một cái bình ngọc đưa cho Tần
Mộc.

Cuối cùng thì sinh ra trong gia đình của tông chủ, cho dù kinh nghiệm chưa đủ,
nhưng nhãn lực và kiến thức cũng đều rất mạnh. Vào lúc này, thấy người trung
niên đi vào, nét mặt hắn cũng trở nên bình tĩnh, đưa tay mở nắp bình ngọc ra.
Sau đó, hắn đổ ra một viên dược hoàn màu vàng rồi cho Mạc Can nuốt. Đồng thời,
hắn cũng vận khởi Trường Sinh kiếm nguyên, phong bế kinh mạch trên ngực phải
của Mạc Can làm cho ngừng chảy máu.

- Đan dược... - Lúc này, trong mấy thế lực nhỏ có tiếng kêu vang lên khiến
cho ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía tay của Tần Mộc.

Cũng không thể trách được. Đan dược quá quý hiếm nên bọn họ cũng không thể có
được một cách dễ dàng. Chỉ sợ cho dù bọn họ có xuất ra vô số Tử ngọc tệ, hay
là những thanh kiếm đạt tới thất, bát phẩm thì cũng khó mà đổi được từ đám hộ
pháp của tông môn hay phong chủ ngoại phong.

Trong số bọn họ, ngoại trừ một vài đại gia tộc ra, những thế lực nhỏ cơ bản
không hề dám mơ tới đan dược. Cho dù ngươi có thứ gì để đổi, nhưng thân phận
khác biệt, nếu không phi là một vật phẩm quý hiếm đang rất cần thì hộ pháp của
tông môn cũng không thèm để ý tới.

Nhưng ngay lập tức, mọi người lại nhìn về phía Lục Thanh. Lục Thanh sẵng giọng
nói:

- Ngươi là ai?

Cho dù Lục Thanh mới xuất ra thực lực kinh người, nhưng người trung niên cũng
từng trải rất nhiều, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nói:

- Tại hạ là tam hộ pháp Hàn Phỉ của chủ phong trong Thanh Ngọc tông. Các hạ
cũng là hộ pháp của Tử Hà tông không biết vì sao lại ra tay đánh trọng thương
trưởng lão của tông môn chúng ta? Nếu như các hạ không nói ra lý do thỏa đáng,
Hàn mỗ nhất định phải lên Tử Hà phong các ngươi, lý luận với Lạc tông chủ một
chút...

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt, Lục Thanh cười lạnh một tiếng:

- Nói? Các hạ ẩn núp ngoài đó lâu như vậy, với tu vi Kiếm Sư đại thiên vị
chắc rằng không tới mức độ nơi này xảy ra chuyện gì cũng hông biết. Đến bây
giờ, Lục Thanh ta cũng không biết là các ngươi vô ý tới đây gây rối, hay là
các ngươi đã có âm mưu từ trước.

Rùng mình một cái, Hàn Phỉ không ngờ đối phương lại biết hắn ẩn nấp ngoài đại
sảnh. Có thể không bị thần thức của hắn phát hiện, chứng tỏ tu vi của đối
phương đã vượt hơn hắn rất nhiều. Hơn nữa, vừa tiếp một đạo Phong Lôi kiếm khí
của Lục Thanh, hắn phải thi triển một thức kiếm pháp tinh thâm mới có thể cố
gắng ngăn cản. Nhưng cánh tay phải cầm kiếm cũng trở nên tê dại.

Phong Lôi kiếm khí bá đạo, không thể suy đoán được uy lực. Vốn nghĩ với hai vị
Kiếm Sư bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ đòi lại công đạo mà tông chủ giao
cho. Nhưng không ngờ, Lục Thanh còn trẻ mà đã có được thực lực mạnh như vậy.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Mà vào lúc này, bị Lục Thanh nói toẹt trước mặt mọi người, Hàn Phỉ vẫn không
bối rối, mở miệng nói:

- Mạc trưởng lão ở Thanh Ngọc tông chúng ta có địa vị và thân phận cao. Hôm
nay, lão cùng với Tần Mộc tới quý tông. Để đảm bảo an toàn, tông chủ đại nhân
phái ta đi theo để đề phòng bất trắc.

Lời nói của hắn khiến cho đông đảo thế lực đều cảm thấy rùng mình. Lời nói của
Hàn Phỉ cũng rất đúng. Tử Hà tông và Thanh Ngọc tông đều là tông môn cấp thanh
phàm, có khu vực giáp nhau. Hai tông quan hệ với nhau có thể coi như hòa
thuận. Nhưng nếu hôm nay, Lục Thanh mất bình tĩnh mà giết ba người này, thì
cho dù đúng hay sai, Thanh Ngọc tông cũng nhất định tới để nói chuyện.

Mà giữa ba người, ngoại trừ Hàn Phỉ ra, hai người còn lại cũng không phải bình
thường. Chưa nói tới Tần Mộc, chỉ riêng Mạc Can vừa là trưởng lão của Thanh
Ngọc tông vừa là vị Chú Kiếm sư cấp thanh phàm duy nhất. Một khi lão chết ở
Lục gia, thì tầng lớp của của Thanh Ngọc tông chắc chắn sẽ tức giận. Vạn nhất
mà khơi mào cho cuộc chiến giữa hai tông môn thì với việc tiến cấp lên Kim
Thiên của tông môn, trong vòng trong năm Tử Hà tông không thể bùng phát chiến
tranh. Đến lúc đó, để dẹp cơn giận của Thanh Ngọc tông, cho dù là Lục gia có
quan trọng thì chỉ sợ tông môn cũng phải nhịn đau mà vất bỏ.

Dịch lão và Nhan Như Ngọc cũng đều biến sắc. Lục Thanh liền nhận được thần
thức truyền âm của mẫu thần. Ngay sau đó, Lục Thanh nhướng mày, nhìn ba người
Hàn Phỉ:

- Các ngươi đi thôi. Việc này không cần phải nói nữa.

- Ngươi đả thương Mạc... - Thấy câu nói của Lục Thanh có chút e ngại, Tần Mộc
há miệng định nói. Thân là nhân vật đứng đầu trong số những người trẻ tuổi của
tông môn, hôm nay hắn hoàn toàn bị gạt sang một bên. Vì vậy vào lúc này, không
đợi Hàn Phỉ lên tiếng, hắn liền mở miệng.

Nhưng hắn cũng chưa kịp nói hết câu. Không phải hắn không muốn nói mà là không
thể nói tiếp được. Từ trên người Lục Thanh, vào lúc này, chợt dâng lên một làn
khí thế mạnh mẽ khiến cho không khí xung quanh xao động mạnh. Các thế lực đông
đảo đứng trước Lục Thanh chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè
nặng. Vào lúc này, bọn họ có cảm giác như bước trong đầm lầy, không thể khống
chế được thân thể, đứng im không nhúc nhích.

Đồng thời, một luồng ý niệm bá đạo, đâm thẳng vào tinh thần của bọn họ. Trên
hương án sau lưng, Luyện Tâm và Niệm Vân cùng với những thanh kiếm trên lưng
mọi người bất đầu phát ra những tiếng leng keng. Tiếng kiếm ngân càng lúc càng
cao, càng rõ, hòa lẫn vào với nhau.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #139