Người đăng: Ma Kiếm
Lục Thanh mỉm cười, dắt chùy lệnh tượng trưng cho thân phận gia chủ vừa mới
nhận vào bên hông, nói:
- Không nói tới tu vi kiếm pháp. Con đường kiếm đạo, Lục Thanh ta mới chỉ là
một đứa trẻ mới tập tễnh đang học bước, vẫn còn chưa vững, càng chưa dám nói
tới việc chạy.
Mạc Can nghe thấy vậy mà cứng người. Xem ra hôm nay Lục Thanh cũng không có ý
định bỏ qua hắn, chỉ sợ sẽ có chút phiền phức.
Âm thanh của Lục Thanh lại thay đổi, nói:
- Mới nghe nói Mạc sư phụ trong năm năm qua đã du lịch rất nhiều khu vực của
các tông môn, kỹ nghệ Chú Kiếm ngày càng tinh tiến. Không biết đã đạt tới mức
độ Kim Thiên hay chưa?
- Cấp độ Kim Thiên? - Mạc Can nghe thấy vậy mà sửng sốt, nhưng ngay lập tức
nét mặt trở nên kiêu ngạo:
- Mặc dù còn chưa đạt tới Kim Thiên, nhưng tài liệu chú tạo Thần kiếm Kim
Thiên đã được lão phu chuẩn bị đầy đủ. Chỉ chờ lão phu ôn lại những kiến thức
sau năm năm du lịch là có thể mở lò, chú kiếm. Đột phá tới đẳng cấp Kim Thiên.
Nhưng lời vừa mới thốt lên, Mạc Can cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên, chỉ
thấy Lục Thanh khẽ cười, nói:
- Ta nghĩ chư vị cũng đã nghe thấy. Mạc sư phụ! Mời về đi.
- Ngươi chê lão phu không làm được? - Mạc Can nghe vậy, sắc mặt trở nên âm
trầm. Một luồng hơi thở nóng bỏng tỏa ra xung quanh. Nhưng khi nhìn thấy ánh
mắt của những người đang có mặt, trong lòng hắn trầm hẳn xuống.
Lắc đầu, Lục Thanh trịnh trọng nhìn Mạc Can nói:
- Mạc sư phụ! Xin lỗi! Nhưng ngươi lại thua rồi. Cách đây bốn năm, tiên phụ
đã đạt tới đẳng cấp Kim Thiên.
Câu nói vọng vào tai chẳng khác nào một tiếng sét, khiến cho Mạc Can sửng sốt.
Bởi vì chuyện đó cũng rất lâu nên khi hắn trở về tông môn cũng không nghe nói
tới chuyện thần kiếm Kim Thiên của Tử Hà tông. Mà năm đó, mặc dù Lục Vân gây
ra dị tượng của thần kiếm cấp Kim Thiên, nhưng cuối cùng lại phải chết. Vì vậy
mà ngoại trừ Huyền Thanh và một số người ra cũng không có người nào nhìn thấy
thần kiếm Kim Thiên của Lục gia. Đa phần mọi người trong lòng đều công nhận,
nhưng lại không hề nói ra.
Hơn nữa, khi Lục Vân mới mất, Lục gia không còn vị cao thủ Kiếm Sư trấn giữ
nên sợ gây ra chuyện người khác tới tranh đoạt vì vậy mà cũng im lặng không
công bố chuyện đó ra ngoài. Vì vậy mà tới bân giờ cũng không có nhiều người
biết được tên của Niệm Vân kiếm.
Mãi cho tới hôm nay, sau khi Lục Thanh tiếp nhận vị trí gia chủ, mới mở Niệm
Vân kiếm ra. Mà vào lúc hắn dâng hương, các thế lực cũng nhìn thấy rõ, bên
cạnh thân của Luyện Tâm kiếm còn có một thanh thần kiếm cấp Kim Thiên đang tỏa
ra ánh sáng màu vàng. Mặc dù thần kiếm vẫn còn trong vỏ, nhưng một chút hơi
thở của nó mang tới cho người ta một cái cảm giác vô lực.
Thần kiếm Niệm Vân cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
- Chuyện này là thật? - Ánh mắt Mạc Can có chút thất thần. Khi hắn vừa mới
bước vào đại sảnh đã cảm nhận được một hơi thở có linh tính thuộc về thần
kiếm. Làn hơi thở đó mạnh hơn nhiều so với những thanh thần kiếm thanh phàm mà
hắn đã gặp. Chỉ có điều do chưa tận mắt nhìn thấy nên hắn cũng không chắc chắn
cho lắm.
Lục Thanh bước sang bên cạnh hai bước để lộ ra Luyện Tâm kiếm và Niệm Vân kiếm
sau lưng.
- Thần kiếm Kim Thiên! - Mạc Can hô lên một tiếng kinh ngạc, vọt tới định
chộp lấy.
- Mạc sư phụ tự trọng! - Không thấy động tác của Lục Thanh nhưng thế nào, chỉ
thấy chân trái của hắn hơi dịch chuyển một chút, liền đột ngột xuất hiện cách
đó một thước, chặn Mạc Can lại. Mà ngay tại vị trí cũ của hắn vẫn còn một cái
bóng, sau một nhịp hô hấp mới biến mất.
Hiển nhiên là Mạc Can cũng không cam lòng. Thân hình hắn hóa thành một cái
bóng, thậm chí trên người còn có lờ mờ một vầng kiếm khí hệ Hỏa. Nhưng Lục
Thanh vẫn như quỷ mị, chẳng khác nào như bóng với hình. Cho dù Mạc Can xuất
hiện ở đâu, hắn cũng luôn chắn trước mặt hắn. Trước mắt Mạc Can lúc này có một
cái bóng như vượt qua sự hạn chế của không gian, di chuyển theo một quỹ tích
huyền ảo.
Các thế lực đông đảo trong sân không ai có thể thấy rõ động tác của hai ngươi.
Tốc độ di chuyển của họ để lại vô số cái bóng khiến cho mọi người biết rằng đó
là do tốc độ quá nhanh gây nên. Chỉ cần sau này, tu vi của họ có thể đạt tới
mức độ đó thì cũng làm được tương tự.
Lục Thanh không hề giống với Mạc Can. Trên người hắn không hề có một chút kiếm
khí. Thoáng nhìn thì hắn chẳng khác gì một người bình thường, bước đi một cách
thong thả. Nhưng mỗi bước chân của hắn lại vượt qua khoảng cách rất xa giống
như một thước chỉ còn lại chừng nửa trượng. Cái cảm giác mâu thuẫn lần lượt
xuất hiện trong lòng mỗi người.
- Đó là bộ pháp? - Trên chân tỏa ra chút ánh sáng màu hồng, Mạc Can dẫm vỡ
một tảng đá trên mặt đất, lùi lại hai trượng, lên tiếng hỏi.
Lục Thanh gật đầu, chẳng hề có ý định giấu diếm. Với thực lực của hắn bây giờ
cũng chẳng cần phải giấu làm gì.
Nét mặt trở nên trịnh trọng, Mạc Can nói:
- Không ngờ ngươi còn trẻ như vậy mà đã được truyền thụ Kiếm Nguyên công Địa
cấp. Lão phu thấy ngươi còn nhỏ, chỉ nghĩ có chút hư danh. Thì ra, ta đã tính
sai người Tử Hà tông các ngươi.
Âm thanh của chợt thay đổi, Mạc Can lại nói:
- Làm sao ta có thể tin tưởng thanh thần kiếm Kim Thiên này là do phụ thân
ngươi chú tạo ra? Dù sao thì Lục gia của ngươi cũng là một gia tộc chú kiếm.
Nếu như có cất dấu một thanh thần kiếm cấp Kim Thiên cũng là chuyện có thể.
Sắc mặt nghiêm túc, Lục Thanh mở miệng nói:
- Chẳng lẽ Mạc sư phụ nghi ngờ danh dự của Lục gia chúng ta?
Cất tiếng cười lạnh, Mạc Can phất tay áo, nói:
- Ta là người của tông môn khác. Danh dự của Lục gia các ngươi ra khỏi tông
môn chẳng có người nào tin tưởng. Nói không có bằng chứng. Hãy đưa chứng cớ ra
đây. - Lời nói của Mạc Can thể hiện một thái độ ương ngạnh. Thực ra, hắn cũng
chẳng có cách nào khác. Lần này, cho dù thế nào, hắn cũng phải lấy lại Mộc
Tinh kiếm bởi nó có liên quan đến một chuyện trọng đại. Vì vậy mà vào lúc này,
hắn không thể không lột da đối phó với một tên tiểu bối như Lục Thanh.
Hôm nay là ngày bản thân thụ lễ kế vị, cho nên Lục Thanh vẫn giữ nguyên sự
trấn định. Hơn nữa, trước bài vị của liệt tổ liệt tông, tránh động kiếm khí
hay đổ máu. Nhưng vào lúc này, Mạc Can lại thừa dịp tới đây khiến cho sự kìm
nén của hắn có chút lung lay.
Có gắng đè cơn tức xuống, Lục Thanh trầm giọng nói:
- Kiếm này tên là Niệm Vân, do chính tiên phụ chú tạo, trên đó có dấu vết của
Đại Diễn tam thập lục chuy của Lục gia. Nhưng hôm nay là ngày tế tổ nên không
thể động kiếm. Vì vậy, hãy để qua hôm nay, ta có thể để cho Mạc sư phụ xem một
chút.
Lắc lắc đầu, Mạc Can mở miệng nói:
- Đại Diễn tam thập lục chuy là kỹ thuật truyền thừa của Lục gia các ngươi.
Các đời tổ tiên của ngươi đều dùng nó để chú kiếm nên trên thân kiếm có dấu
vết là chuyện bình thường.
Sắc mặt Lục Thanh trở nên lạnh lẽo, mà những người đứng quanh cũng đều sững
sờ. Tới lúc này, tất cả mọi người đều nhận ra Mạc Can tới đây không phải với ý
tốt. Chỉ sợ rằng việc hôm nay diễn ra không được lành cho lắm.
- Vậy Mạc sư phụ muốn như thế nào? - Sắc mặt Lục Thanh tối sầm lại.
Nhìn Niệm Vân đang nằm bên cạnh Luyện Tâm kiếm, ánh mắt Mạc Can lóe lên một
tia sáng:
- Phụ thân của ngươi đã qua đời, vậy thì chuyện năm đó bỏ đi. Còn thanh thần
kiếm Kim Thiên của ngươi cũng không đủ khiến cho ta tin tưởng. Trận tỷ thí,
đánh cuộc thanh thần kiếm thanh phàm, lão phu cũng không yêu cầu Lục gia các
ngươi. Chỉ cần ngươi trả lại thanh Mộc Tinh kiếm cho lão phu, đồng thời, đưa
thanh Niệm Vân cho ta nghiên cứu mấy tháng thì mọi việc sẽ xóa bỏ.
Mạc Can vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩn người. Chưa ai đã từng thấy một
ý tưởng hoang đường như vậy.
Sau khi nói xong, ngay cả khuôn mặc của Mạc Can cũng có chút ửng hồng, trong
lòng cười khổ.
Ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, Lục Thanh nhìn Mạc Can sẵng giọng nói:
- Mạc Can! Ngươi coi thường ta là đứa trẻ lên ba hay sao? Lúc trước ta kính
ngươi là trưởng lão của Thanh Ngọc tông, một vị tiền bối Chú Kiếm sư, nhưng
không ngờ ngươi lại chẳng nể mặt, còn muốn mượn kiếm....
Hừ lạnh một tiếng, bộ võ phục màu trắng của Lục Thanh chợt bay phần phật:
- Muốn có điều đó thì phải tiếp được của ta một kiếm.
Vừa dứt lời, Lục Thanh sử dụng Phong Lôi bộ, thoáng cái đã vượt qua khoảng
cách ba trượng giữa hai người. Hai ngón tay hắn khép lại thành kiếm, một đạo
Phong Lôi kiếm khí dài một tấc chui ra ngoài. Ngón tay của hắn điểm nhẹ một
cái. Trong phút chốc, cánh tay của Lục Thanh như hóa thành một cột sét, chỉ để
lại một cái bóng màu xanh tím trong không khí. Gần như cũng vào lúc Mạc Can
kịp phản ứng, Phong Lôi kiếm khí cũng tới trước mặt.
Đã đến mức này, cho dù có cố gắng chịu đựng thì cũng không phải là người quân
tử, mà chính là giả trượng phu. Cho dù năm người Tư Đồ Ngân thì cũng hiểu bản
thân không thể làm được tốt hơn Lục Thanh. Dù sao thì trong đại lễ kế vị của
mình, nếu là bọn họ chỉ sợ trước khi Mộc Can mở miệng thì cũng đã trở mặt rồi.
Lục Thanh có thể chịu đến bây giờ, đối với bọn họ đúng là chuyện khó tin.
Đối mặt với ngón tay của Lục Thanh, Mạc Can chỉ hơi thấy một cái quỹ tích kéo
dài khiến cho trong lòng cảm thấy kinh hãi. Lão nhanh chóng vận khởi Kiếm
Nguyên hệ Hỏa khắp toàn thân, dẫm mạnh một cái xuống đất.
"Uỳnh..."
Hơn mười viên đá xanh bị một cước hất tung lên khỏi mặt đất. Một vầng kiếm khí
hệ Hỏa cực nóng xuất hiện, ngăn cản Lục Thanh.
Không hề có ý định tránh né, kiếm chỉ của Lục Thanh chợt xoay tròn. Trên đầu
ngón tay của hắn, nhất thời xuất hiện một ngọn lốc xoáy màu xanh. Lốc xoáy hơi
tỏa ra những tia sáng màu xanh, chứa đầy Tốn Phong khí.
Phốc - -
Phốc - -
Phốc - -
Lốc xoáy màu xanh trong nháy mắt nghiền nát mười viên đá xanh thành bụi phấn
rồi hút vào bên trong. Trong không khí vang lên những tiếng rít chói tai.
- Tiểu bối chớ có càn rỡ! - Ngay và lúc Mạc Can kéo Tần Mộc nhanh chóng lui
lại, một âm thanh tức giận từ ngoại sảnh vọng vào, tạo ra những tiếng vọng
đinh tai nhức óc.