Mượn Kiếm Tiên Tiếp Kiếm (trung)


Người đăng: Ma Kiếm

Ánh mắt sắc như dao, chọc vào tâm lý của mọi người. Lục Thanh lại nói tiếp:

- Lục Thanh ta còn trẻ, kiến thức nông cạn, cũng không giỏi mưu lược, mà cũng
không muốn bị kéo vào trong những việc khác. Vì vậy mà ở đây, ta muốn nói rõ
với các vị, đồng thời chuyển tới các thế lực không tới đây rằng, lời dậy Lục
gia chúng ta không tranh giành vẫn luôn được giữ vững. Nhưng nếu có một thế
lực hay một người nào đó trong khu vực tông môn ăn hiếp Lục gia của ta thì cho
dù tu vi của Lục Thanh không cao, nhưng cũng sẽ dùng Luyện Tâm kiếm để hỏi tới
các vị.

Uy hiếp! Đây là một sự uy hiếp trắng trợn. Bao nhiêu thế lực nơi đây cùng với
năm vị trưởng lão đều cảm thấy khó chịu. Nhưng bọn họ cũng đều hiểu, Lục Thanh
nói không có gì quá. Ngoại trừ gia tộc Tư Đồ, bốn đại gia tộc khác lúc đầu
cũng có hành động, chỉ có điều không quá mức như gia tộc Tư Đồ mà thôi. Vì vậy
mà sau khi Lục Thanh nổi lên nhanh chóng, bọn họ liền dừng lại tất cả những
hoạt động trước đó.

Dịch lão đứng bên lạnh lùng nhìn tất cả mọi người. Mà đông đảo chưởng quỹ của
Lục gia cũng gật đầu. Mặc dù vào lúc này, Lục Thanh làm vậy có chút quá khích,
thậm chí không nể mặt. Nhưng chỉ cần Lục Thanh còn một ngày vậy thì có thể
chắc chắn một điều rằng từ nay tới lúc đó, Lục gia luôn thuận buồm xuôi gió.

Cho tới bây gờ, trong khu vực của tông môn, các thế lực nhỏ bé có người nào mà
không biết Lục gia xuất hiện một người với tư chất có thể sánh với người đứng
đầu Long Phượng đệ nhất bảng, Tử Hà kiếm Lạc Tâm Vũ, một kiếm giả thiên tài.
Đồng thời, hắn còn kế thừa Phong Lôi kiếm khí của Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư.
Đặc biệt là trong nội tông, danh tiếng của Lục Thanh bây giờ cũng chẳng kém so
với Lạc Tâm Vũ đang chuẩn bị độ nguyên kiếp là bao nhiêu. Thanh Luyện Tâm kiếm
dài sáu thước bị đông đảo đệ tử ngoại môn bắt chước. Thậm trí trong số đệ tử
ngoại môn của Triêu Dương phong, hai năm qua có hơn mười người Trúc Cơ thành
công, trở thành đệ tử nội tông.

Trong lúc các thế lực đang xấu hổ, một hạ nhân đột nhiên từ bên ngoài đi vào.
Sau khi thì thầm bên tai Dịch lão mấy câu, dưới ánh măt của mọi người, sắc mặt
lão trở nên khó coi.

- Có chuyện gì? - Lục Thanh trầm giọng hỏi. Dịch lão quản lý Lục gia nhiều
năm, việc có thể khiến cho lão biến sắc như vậy chắc chắn không thể bình
thường. Nhan Như Ngọc cũng đã đứng dậy, tay phải sờ vào thanh Thủy Vân kiếm
đang dựa bên ghế.

Cuối cùng thì sắc mặt của Dịch lão nhanh chóng hồi phục, nhưng âm thanh lại
trở nên nghiêm trọng.

- Là Mạc Can, đệ nhất Chú Kiếm sư cấp thanh phàm của Thanh Ngọc tông.

- Đúng là Mạc mỗ! Nhưng đệ nhất thì không dám nhận. - Lúc này, một âm thanh
kiêu ngạo từ bên ngoài vang lên, rồi có hai người xuất hiện. Người đi trước
chừng hơn năm mươi, mặc một bộ áo đen. Người đó có mái tóc hoa râm, mái tóc
mai trắng xóa. Gần như ngay cả ria mép cũng vậy. Hắn sải bước đi vào trong,
đồng thời, một luồng khí thế nóng rực phả tới mặt mọi người.

Phía sau hắn là một gã thanh niên tu vi Kiếm Khách, đeo một cái đai lưng làm
bằng da gấu. Sau lưng hắn là một thanh trường kiếm màu xanh. Chỉ có điều,
gương mặt tuấn tú lại có một chút kiêu ngạo khiến cho người ta cảm thấy khó
chịu.

- Không biết Mạc sư phụ từ Thanh Ngọc tông xa xôi tới đây. Dịch lão dâng trà.
- Lục Thanh vẫn thản nhiên, nhắc nhở Dịch lão.

Đối với Mạc Can, Lục Thanh hiển nhiên là biết. Từ khi hắn mới tám tuổi, Mạc
Can vượt đường xa tới khiêu chiến với phụ thân của hắn. Chỉ tiếc rằng lúc đó,
Mạc Can vừa mới đạt tới Chú Kiếm sư cấp thanh phàm nên kinh nghiệm và thủ pháp
còn chưa vững chắc. Vì vậy mà khi khiêu chiến với phụ thân hắn bị thất bại.
Hơn nữa, hắn còn phải đem thanh thần kiếm Mộc Tinh kiếm cho phụ thân Lục
Thanh.

Nhưng trước khi bỏ đi, Mạc Can cũng để lại một câu rằng: Đợi tới khi kỹ thuật
thành thục sẽ trở về so tài lần nữa, đoạt lại Mộc Tinh kiếm.

Nhưng hôm nay, vào lúc Lục Thanh kế thừa vị trí gia chủ, hắn lại xuất hiện. Vì
vậy mà mới khiến cho người ta hoài nghi ý đồ của hắn.

Quả nhiên, sau khi nghe Lục Thanh nói, Mạc Can khoát tay áo, nói:

- Ngồi, và trà không cần. Hôm nay ta đến đây là để lấy lại Mộc Tinh kiếm.

Vừa dứt lời, một số người biết sự tình năm đó, đặc biệt là năm vị trưởng lão
của năm đại gia tộc đều đưa mắt nhìn nhau. Trận đấu đó bọn họ đều biết. Mặc dù
không có kiếm khí tung hoành nhưng trận đấu đó của hai người chính lại đại
diện cho Chú Kiếm của hai tông. Lục Vân thắc cũng khiến cho Thanh Ngọc tông
mất đi một chút mặt mũi.

Nhưng bọn họ không tin chuyện Lục Vân vì chú tạo thần kiếm cấp Kim Thiên mà bỏ
mạng, Thanh Ngọc tông lại không truyền ra ngoài. Vì vậy mà việc Mạc Can nhân
dịp này tới đấy nói vậy mà bảo là không có ý đồ thì bọn họ không tin.

- Mộc Tinh kiếm? - Lục Thanh nhướng mày nói:

- Tiên phụ đã qua đời gần bốn năm. Mạc sư phụ tới sợ rằng không đúng lúc.

- Mạc trưởng lão của chúng ta trong năm năm qua đã du lịch rất nhiều khu vực
của các tông môn, tài nghệ chú kiếm ngày càng tinh tiến. Hôm nay trở về bổn
tông, cha ngươi sớm qua đời chẳng lẽ lại không có di chúc gì hay sao? - Người
thanh niên vẫn đứng bên Mạc Can liền mở miệng nói không hề khách khí.

- Ngươi... - Dịch lão nghe vậy râu tóc dựng đứng. Mắt lão trợn ngược không
thể giấu được cơn tức giận. Nhan Như Ngọc cũng nhíu mày, nhưng vẫn không lên
tiếng, chỉ nhìn Lục Thanh.

- Ngươi là ai?

Chẳng hề có chút tức giận, Lục Thanh đưa tay cản Dịch lão lại. Hai năm qua,
kiếm pháp của Lục Thanh tinh tiến nên ngay cả cách cư xử cùng từ từ có sự thay
đổi. Đồng thời, do kinh nghiệm tăng lên nên lời nói so với trước kia lại càng
thêm sắc bén.

- Ngươi... - Gã thanh niên xanh mặt. Mạc Can nhướng mày, giới thiệu thân phận
của gã thanh niên.

- Đây là Tần Mộc, ngoại tôn của tông chủ chúng ta.

- Ngoại tôn của tông chủ? - Lục Thanh nhìn Tần Mộc, nhếch mép cười:

- Ta còn tưởng rằng ngươi nằm ngửa dựa hơi cha thì ra là dựa hơi ông.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả trưởng lão của năm đại gia
tộc cũng cười khổ. Lời nói của Lục Thanh quá cay độc. Bọn họ biết đối với
những nhân vật ở tầng lớp cao trong tông môn thì điều kiêng nhất không phải là
sự nhục mà mà là nghi ngờ thực lực. Gần như tất cả các đệ tử của mỗi thế lực,
ngay từ nhỏ đã được dạy dỗ một cách nghiêm khắc. Bọn họ kiêng nhất là bị người
khác coi như dựa vào thế lực của gia tộc, ăn chơi trác táng.

Tần Mộc thân là ngoại tôn của tông chủ Thanh Ngọc tông nên e ngại điều đó cũng
là chuyện hiển nhiên. Mà rõ ràng, Tần Mộc cũng không phải là một kẻ ăn chơi
trác táng. Bây giờ, hắn mới mười chín tuổi, từ nhỏ đã được ngoại công dạy dỗ
nghiêm khắc nên có được thực lực Kiếm Khách đại thiên vị đỉnh phong. Trong số
những người trẻ tuổi của Thanh Ngọc tông, hắn đứng trong số năm người đầu
tiên. Mà trong cùng lứa tuổi, lại càng không có người nào có thể sánh với hắn.
Cũng giống như Lạc Tâm Vũ, Tần Mộc cũng là nhân vật thiên tài mấy trăm năm mới
có của Thanh Ngọc tông.

Vì vậy, câu nói của Lục Thanh đối với Tần Mộc chắc chắn là sự sỉ nhục đầu tiên
trong đời của hắn.

- Tiểu tử muốn chết! - Cho dù có bình tĩnh đến đầu thì vào lúc này, Tần Mộc
cũng không thể dằn được cơn giận. Gần như trong nháy mắt thanh Mộc kiếm sau
lưng đã ra khỏi vỏ. Một đạo kiếm khí màu trắng dài chính thước phóng thẳng tới
ngực của Lục Thanh.

- Trường sanh kiếm khí. - Những kiếm giả có kiến thức của các thế lực kêu lên
kinh ngạc. Đây là Mộc chân kiếm khí nổi danh của Thanh Ngọc tông.

Thanh kiếm của Tần Mộc nhanh như tia chớp, nhưng lại vẫn để cho người ta nhìn
thấy rõ thân kiếm màu trắng. Cảm giác trái ngược đó khiến cho mười một người
tu vi Kiếm Giả có mặt muốn hộc máu. Còn năm vị trưởng lão thì cũng nghiêm
trọng, có chút khiếp sợ nhìn Tần Mộc ra tay. Mà bên cạnh Tần Mộc, Mạc Can vẫn
đứng im.

Cảnh giới cử khinh nhược trọng! Lục Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra kiếm
pháp này huyền ảo thế nào. Nhưng rõ ràng là do mới bước vào cảnh giới Cử khinh
nhược trọng nên Tần Mộc vẫn còn ngượng ngịu, chưa tới mức thành thục.

Vào lúc này, sau lưng Lục Thanh là hương án có đặt bài vị của liệt tổ liệt
tông khiến cho hắn không thể tránh.

Lấy tay làm kiếm, đầu ngón tay xuất hiện một điểm sáng mờ mờ màu xanh tím. Lục
Thanh từ từ điểm về phía trước. Không hề có tiếng kiếm khí cắt gió vang lên,
cũng không giống như sự tưởng tượng của mọi người về Phong Lôi kiếm khí. Ngón
tay của hắn trong mắt mọi người hết sức thong thả, giống như một ngọn núi cao
nằm trên mặt đất. Tuy nhiên tốc độ lại cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt
đã xuất hiện trước Trường Sinh kiếm khí của Tần Mộc.

"Vù..."

Giống như một con sóng bắn tung những bọt nước. Đạo Trường Sinh kiếm khí của
Tần Mộc trong nháy mắt vỡ thành vô số điểm trắng nhỏ, rồi bị Lục Thanh vung
tay làm cho tan biến.

Đến lúc này, sắc mặt Mạc Can cuối cùng cũng trở nên nghiêm trọng. Trên đường
đi xuyên qua khu vực Tử Hà tông, hắn thường nghe được một số kiếm giả bàn luận
sự tích của Lục Thanh. Thậm chí, họ còn nói hắn có thực lực đứng đầu trong số
người trẻ tuổi của Tử Hà tông. Nhưng cho dù nghe thấy vậy, hắn vẫn nghĩ dù sao
thì cũng chỉ là một thiếu niên mới trưởng thành, cho dù lợi hại đến mấy cũng
không thể có kinh nghiệm chiến đấu và cảnh giới kiếm pháp cao hơn hắn được.

Thậm chí, hắn còn hoài nghi có phải Tử Hà tông đang muốn tăng uy vọng trong
khu vực nên cố ý thổi phồng. Vào lúc này, hắn mới phát hiện bản thân đã sai
lầm, hơn nữa còn sai trầm trọng. Một chỉ vừa rồi của Lục Thanh đã thể hiện
cảnh giới Cử khinh nhược trọng thành thục như thế nào. Ý cảnh trong đó sinh
sôi không ngừng, ngay cả hắn cũng phải chịu thua. Hơn nữa, một chỉ của Lục
Thanh hết sức thoải mái chứng tỏ tu vi của hắn đã đạt tới cấp bậc Kiếm Sư.

- Lục gia chủ có kiếm pháp và tu vi cao thật. - Kéo Tần Mộc đang kinh ngạc
sang một bên, Mạc Can bước lên mỉm cười. Đồng thời, hắn thầm thở dài. Chẳng
trách mà trước khi đi, tông chủ đã nói với hắn rằng Tần Mộc còn thiếu kinh
nghiệm nhiều lắm.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #137