Người đăng: Ma Kiếm
Mấy người bạn luận cho tới tận lúc mặt trời xuống núi mới đứng dậy rời đi.
- Chờ một chút... - Lục Thanh chợt mở miệng nói.
- Chuyện gì? - Bốn người Đoạn Thanh Vân nghe thấy vậy đều sửng sốt nhìn Lục
Thanh.
Lục Thanh đưa tay móc trong áo ra bốn cái bình ngọc nhỏ, đưa cho bốn người.
Trong bốn cái bình ngọc đó, Lục Thanh đều để hai viên Sâm Vương đan và bốn hạt
Dưỡng Thân đan. Có Huyết Sát và chất dịch Kiếm Nguyên, cho dù hắn có nuốt hết
toàn bộ Sâm Vương đan cũng chỉ tương đương với một nửa Huyết Sát và chất dịch
Kiếm Nguyên. Mà bản thân tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh nên lại càng có thể
chữa trị nội phủ. Vì vậy mà tốt hơn hết là chia chúng cho bốn người Đoạn Thanh
Vân. Bởi sự giúp đỡ của cả bốn người, Lục Thanh vẫn luôn ghi nhớ.
Mở nắp bình. Đoạn Thanh Vân liền ngửi thấy hai loại mùi thơm mát. Nhìn bên
trong bình có hai viên màu xanh và bốn viên đan dược màu vàng nhạt, Đoạn Thanh
Vân biến sắc. Thân là đệ tử nội tông nên hắn cũng có nghe nói tới một chút về
đan dược.
- Đây chẳng lẽ là đan dược? - Đoạn Thanh Vân không tin vào mắt mình, mở miệng
hỏi lại.
Gật đầu, Lục Thanh nói:
- Trong đó có hai viên hạ phẩm Sâm Vương đan có thể dùng để tăng tu vi. Còn
bốn viên khác là Dưỡng Thân đan không có cấp độ, có thể trị liệu một số nội
thương không quá mức nghiêm trọng.
Nghe Lục Thanh nói vậy, cho dù là Nhiếp Thanh Thiên cũng hơi biến sắc. Đan
dược là một thứ bảo vật quý báu được lưu truyền trong tông môn. Cho dù là chấp
sự bình thường cũng khó mà có được. Chỉ tới địa vị hộ pháp như Lục Thanh thì
hàng năm mới được cung cấp một ít. Vì vậy mà có thể hiểu được mức độ quý báu
của chúng như thế nào. Cho dù là đệ tử chân truyền thì hộ pháp cũng không nỡ
ban cho.
- Chỗ đan dược này chỉ sợ một năm, ngươi cũng chỉ có vài viên. Chúng ta không
thể lấy được. - Nuốt một ngụm nước bọt, Đoạn Thanh Vân là người đầu tiên trả
bình ngọc lại cho Lục Thanh. Sau đó ba người Nhiếp Thanh Thiên cũng làm theo.
Lắc đầu, Lục Thanh mở miệng nói:
- Các ngươi yên tâm. Mấy thứ đan dược này ta vẫn còn giữ một ít. Hơn nữa, khi
ta mới nhập Triêu Dương cung, vào lúc khó khăn nhất các ngươi vẫn giúp đỡ, chỉ
điểm cho ta. Nếu không có các ngươi, Lục Thanh cũng không có được như ngày hôm
nay. Chỗ đan dược này nếu các ngươi không lấy, ta cảm thấy rất khó xử.
Liếc mắt nhìn Lục Thanh một cái, ánh mắt Nhiếp Thanh Thiên sâu thăm thẳm,
không nhìn ra một chút biểu hiệu. Một lúc sau, hắn nói:
- Được rồi! Lần này chúng ta nhận.
- Nhưng... - Triệu Thiên Diệp chợt nói:
- Nếu như ngươi thực sự coi trọng tình bằng hữu giữa chúng ta thì sau này
đừng có vội làm thế này. Để cho ta nhận đan dược thì tốt hơn hết sau này ngươi
cứ đánh với ta vài trận còn thực tế hơn.
Lục Thanh nghe thấy vậy liền sửng sốt. Nhưng thấy ba người Nhiếp Thanh Thiên
cũng đều gật đầu. Đoạn Thanh Vân còn cúi đầu thấp hơn nói:
- Nếu ngươi thực sự muốn cảm tạ ta thì sau này chỉ điểm cho ta nhiều hơn một
chút, để ta sớm đạt tới cảnh giới Kiếm Khách. Nhìn các ngươi xem, người nào
cũng vượt ta xa như vậy rồi.
Sự ủ rũ của Đoạn Thanh Vân làm cho bốn người Lục Thanh sửng sốt sau đó tất cả
không nhịn được phải bật cười ha hả. Sau đó, năm ngươi dừng lại trong chốc lát
rồi tới Tử Trúc viện. Mấy bình rượu ngon của Đoạn Thanh Vân vẫn giấu hàng năm
bị họ lấy ra hết. Điều đó khiến cho Đoạn Thanh Vân cằn nhằn mãi không thôi,
nhưng rồi biết không thể làm gì được đành phải lấy ra hết. Nhưng thật ra, phần
lớn chỗ rượu đó đều chui vào trong bụng hắn. Cuối cùng, hắn loạng choạng được
ba người Dư Cập Hóa dìu về.
Năm ngày tiếp theo, Lục Thanh chỉ ở trong Luyện Tâm viện dưỡng tâm hoặc là đến
phòng chú kiếm để trao đổi với Hoàng Lão một chút về thuật chú kiếm. Hoàng lão
đối với con đường chú kiếm cũng có nhiều điều làm cho Lục Thanh được hưởng
lợi. Có lẽ Lục Thanh sinh ra trong một thế gia chú kiếm nên có được một số
tinh túy chú kiếm mà Hoàng lão không thể so sánh. Nhưng trên một số mặt thì
hắn lại không thể bằng được Hoàng lão.
Vì vậy mà mỗi lần đến trao đổi với Hoàng lão, Lục Thanh lại có một chút lĩnh
ngộ đối với thuật chú kiếm, nhờ đó mà từ từ hoàn thiện kỹ thuật chú kiếm của
bản thân. Dù sao, một Chú Kiếm sư luôn luôn là người cẩn thận. Có đôi khi chỉ
cần một khuyết điểm nho nhỏ là có thể làm cho việc chú kiếm thất bại, dẫn tới
phẩm chất của kiếm bị giảm xuống.
Hoàng lão cũng chẳng hề có gì giấu diếm. Cho dù Lục Thanh có hỏi vấn đề gì,
lão cũng giảng giải một cách tường tận khiến cho hắn vô cùng cảm kích. Đồng
thời, hắn cũng lấy một số thứ có liên quan tới chú kiếm của gia tộc vốn không
được truyền ra ngoài nói cho Hoàng lão. Điều đó khiến cho Hoàng lão càng thêm
vui vẻ.
Thi thoảng, hai người lại vào trong phòng để luyện tay. Đến hôm nay, do tu vi
của Lục Thanh đã tăng lên, Tử Tiêu Phong Lôi kiếm cũng đã lĩnh ngộ tới thức
thứ mười ba, đồng thời, Đại Diễn tam thập lục chuy cũng có đột phá lớn. Tới
bây giờ, hắn đã có thể thi triển được mười bốn chùy. Lần đầu tiên thử tay, hắn
còn từ một khối Hắc Thiết bình thường mà tạo thành một thanh kiếm tam phẩm.
Điều đó khiến cho Hoàng lão rất kinh ngạc, càng thêm khen ngợi đối với Đại
Diễn tam thập lục chuy của Lục gia. Mặc dù, Lục Thanh nhận ra Hoàng lão rất
mong có được Đại Diễn tam thập lục chuy, nhưng ngại quy định của gia tộc nên
Lục Thanh không thể truyền thụ cho lão.
Khi chỉ còn ba ngày, Lục Thanh quyết định mang viên thú đan giấu ở Minh Nguyệt
đầm để hấp thu. Đến lúc đó, tiến vào Kiếm Trì, hắn có thể lợi dụng lực lượng
lôi điện ẩn chứa trong đó để đột phá tới tầng thứ hai của Tử Hoàng Kiếm Thân
kinh. Sau đó, dựa vào lực lượng mạnh mẽ của thân thể hắn càng thêm chắc chắn
trong việc ngưng kết Kiếm Chủng. Dù sao thì lực lượng của Phong Lôi kiếm
nguyên vô cùng bá đạo. nếu không cẩn có thể sẽ khiến cho thân thể nổ tung mà
chết.
Hôm nay đã vào Hạ, Minh Nguyệt đầm tràn ngập những cơn gió mát. Có rất nhiều
những con chim nhỏ xuống đây uống nước và nô đùa. Thậm chí, khi Lục Thanh đến
còn thấy một con gấu đen bốn tai.
Gấu đen bốn tai là loại linh thú nhất giai, phổ biến trong Thập Vạn đại sơn,
có được thuộc tính Thổ trong ngũ hành. Nó có thể sử dụng lực lượng hệ Thổ
trong thân thể để tạo ra một lớp áo giáp, đồng thời có được lực lượng rất
mạnh. Nếu như có thể tiến giai, nó sẽ trở thành linh thú nhị giai - Bạo hùng
sáu tai. Nhược điểm của chúng là vóc dáng khổng lồ, di chuyển chậm chạp.
Mà hiển nhiên, con gấu đen bốn tai tính tình cũng không phải hiền lành. Nhìn
thấy Lục Thanh đến, nó rống lên một tiếng, đứng thẳng người dậy. Thân thể
khổng lồ của nó giống như một ngọn núi bằng thịt đè xuống đầu Lục Thanh.
"Gràooooooo.."
Con gấu đen bốn tai rống lên giận dữ. Cái đầu của nó chợt xuất hiện một vầng
ánh sáng màu vàng đất. Bàn tay đầy móng vuốt của nó vung lên trong không khí
phát ra tiếng gió vù vù, chụp vào đầu Lục Thanh.
Lục Thanh lắc đầu, chân phải di chuyển theo một quỹ tích kỳ dị, để lại ở vị
trí cũ một cái bóng. Trong nháy mắt Lục Thanh đã xuất hiện phía sau con gấu,
chân phải bước lên, tay phải chộp vào đầu nó.
"Gràooooooo.."
Một tiếng "Huỵch" vang lên. Con gấu đen bốn tai nặng gần ngàn cân rống lên một
tiếng đau đớn, bay về phía trước. Thân hình to lớn của nó đụng gẫy cả một cái
cây đại thụ ba người ôm rồi mới rơi xuống đất. Hoảng sợ bò dậy, con gấu đen
như cảm thấy đầu bị một tảng đá lớn đập trúng, vẫn còn choáng váng. Nó đứng
thẳng dậy, bước đi loạng choạng.
Cho tới khi cách xa Lục Thanh, con gấu trở nên sợ hãi. Nó không hiểu tại sao
mà một người nhỏ như vậy là có được sức mạnh đến thế. Trong mắt của nó thì Lục
Thanh hoàn toàn có thể sánh với linh thú nhị giai.
Đó chính là sự nhạy cảm của linh thú. Mới đầu, sau khi tức giận công kích nó
đã cảm nhận được trên người Lục Thanh một làn hơi thở kinh khủng. Thân là linh
thú, nó biết rằng đó là hơi thở của người có đẳng cấp cao hơn mình. Cảm nhận
được hơi thở đó không phát ra nữa, con gấu bốn tai không hề do dự, bỏ chạy sâu
vào trong núi.
Mà Lục Thanh cũng chẳng đuổi theo. Thời gian này hắn đang đĩnh tâm để chuẩn bị
đi vào Kiếm Trì. Nếu mà giết chóc chắc chắn sẽ làm cho tinh thần không giữ
được sự bình tĩnh cần thiết. Nói cách khác với thực lực của hắn bây giờ, Phong
Lôi kiếm khí hoàn toàn có thể xuyên thủng não con gấu.
Bước tới Minh Nguyệt đầm, trên người Lục Thanh nổi lên một tầng Phong Lôi kiếm
khí hộ thể. Thi triển Phong Lôi bộ, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trên tảng
đá màu đen. Vào lúc này, mặc dù dòng thác đổ lên người làm cho Lục Thanh hơi
cảm thấy chút áp lực, nhưng cũng không quá chú ý. Đứng dưới thác nước, Lục
Thanh biết rằng với thân thể có được ngàn cân lực, sánh với thanh kiếm ngũ
phẩm, rèn luyện ở đây cũng không còn nhiều hiệu quả.
Cho dù là tập luyện Đại Diễn tam thập lục chuy cũng không thể nhanh bằng Tử
Hoàng Kiếm Thân kinh. Sau khi tiến vào thác nước, Lục Thanh cảm nhận được một
làn hơi thở Lôi điện ôn hòa. Lớp da bọc bên ngoài trở nên mỡ màng hiển nhiên
là được hơi thở của thú đan thẩm thấu.
Mở lớp da, viên thú đan to bằng cái đầu trẻ con xuất hiện trước mắt hắn. Toàn
thân thú đan tím sẫm, bóng loáng như ngọc, chẳng khác gì một viên minh châu.
Nhưng với những cảm nhận của Lục Thanh về hai loại khí Phong Lôi thì có thể
cảm giác được trong thú đan ẩn chứa Lôi khí rất mạnh. So với Phong Lôi kiếm
nguyên trong đan điền của hắn chẳng khác nào một vùng biển mênh mông rộng lớn
với cái hồ rộng vài dặm trên đại lục.