Phong Lôi Bao Phủ ( Thượng )


Người đăng: Ma Kiếm

Một cái điểm nhẹ đó trong mắt Lục Thanh, ngón tay lão như biến thành một thanh
cự kiếm mà hồng. Uy thế mạnh mẽ đè nặng lên tâm lý của mỗi người đã ngoài Kiếm
Giả không thể diễn tả bằng lời. Ngay cả sáu vị hộ pháp cũng cảm nhận được một
loại áp lực. Cũng may uy thế đó không hề có địch ý cũng như nhằm vào bất cứ
một người nào, nên mặc dù cảm thấy áp lực nhưng không có ai bị thương.

Ngón tay của Huyền Thanh điểm tới, vừa tiếp xúc với Địa Hỏa chân tuyệt trảm và
Tử Tiêu tốn phong thuẫn, đầu ngón tay liền xuất hiện tia sáng màu hồng.

Một tiếng nổ vang lên, bất luận là Địa Hỏa Chân tuyệt trảm và Tử Tiêu tốn
phong thuẫn trong nháy mắt bị nghiền nát. Cả hai đều bị đẩy bắn ra khỏi kiếm
đài.

"Thịch..."

"Thịch..."

"Thịch..."

Sau khi rơi xuống đất, cả hai cùng lui lại sáu bước, khóe miệng xuất hiện một
vệt máu.

Nhưng cũng may là do Huyền Thanh ra tay, mà với tu vi Kiếm Đạo đại sư, cảnh
giới Kiếm Hồn cùng với việc sử dụng lực đạo chuẩn xác nên hai người cũng chỉ
bị thương mà thôi. Chỉ cần tu dưỡng hai, ba ngày là khỏi. Cả hai gượng đứng
dậy, hành lễ với Huyền Thanh rồi nhìn nhau cười, sau đó đi về trong đám đệ tử
nội tông.

Hồ Lạc Phong cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối với Vũ Văn Nộ, hắn đã tốn rất nhiều
công sức. Do biết tu vi của mình khó tiến thêm nên hắn dành hết mọi hy vọng
cho Vũ Văn Nộ. Với tư chất thượng giai của Vũ Văn Nộ, lại được hắn chỉ dạy hết
lòng, tuy không dám nói đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn đại sư nhưng ít nhất cũng
có hy vọng tiến vào Kiếm Chủ.

Vào lúc này, khi hai người Dư Cập Hóa hành lễ, Huyền Thanh cũng không nói gì
thêm. Nhưng người nào để ý sẽ thấy được trong mắt hắn chợt lóe lên một chút
vui mừng rồi biến mất.

Có thể do bị hai người Dư Cập Hóa và Vũ Văn Nộ ảnh hưởng nên sau đó, người
đứng thứ bảy là Thái Vân...thậm chí cả người đứng thứ năm và thứ tư, ngay cả
thứ ba như Lăng Tiên cũng bỏ qua cơ hội khiêu chiến.

Dù sao, so với việc thứ tự trong luận kiếm thì việc đi vào Kiếm Trì tu luyện
quá quan trọng.

Kết quả như vậy khiến cho đệ tử bốn ngọn núi khác đều cảm thấy có chút thật
vọng. Nhau sau đó bọn họ lại cảm thấy hưng phấn bởi vì tiếp theo sẽ được xem
ba người xếp trong mười vị trí đầu tiên của Long Phượng bảng quyết đấu.

Lúc vừa mới đến, bọn họ được biết Lục Thanh vẫn chưa hề khiêu chiến. Mà Huyền
Thanh cũng như quên mất việc sắp xếp Lục Thanh khiêu chiến.

Đối với Lục Thanh mà nói, khiêu chiến đệ tử nội tông cấp bậc Kiếm Giả đã không
còn ý nghĩa. Với vị trí của hắn trên Long Phượng bảng cũng chẳng có người nào
dị nghị. Bởi vì hắn có tư cách và thực lực như vậy. Tất cả mọi người đều biết,
hôm nay, trên Triêu Dương phong, xét về mặt tu vi, ngoại trừ Kiếm Sư tiểu
thiên vị Nhiếp Thanh Thiên ra, người tiếp theo chính là Lục Thanh.

Nhưng đồng thời, đệ tử bốn ngọn núi kia cũng có chút lo lắng rằng ba người Lục
Thanh cũng như những người trước bỏ qua cơ hội khiêu chiến. Nếu như vậy thì
bao công sức chạy tới đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng đám đệ tử của Triêu Dương phong lại chẳng hề lo lắng. Trước khi luận
kiếm bắt đầu, Nhiếp Thanh Thiên và Triệu Thiên Diệp tỏa ra ý chí chiến đấu đã
nói lên tất cả. Bởi khi Lục Thanh đến, bọn họ phát ra khí thế cũng chính là
khiêu chiến.

Quả nhiên, sau khi nhìn quanh một chút Huyền Thanh mở miệng nói:

- Khiêu chiến tiếp theo tự các ngươi lựa chọn. Nhưng nếu không muốn để bị
thương để cho thời gian trong Kiếm Trì bị mọi người đuổi kịp thì không nên dốc
toàn lực là tốt nhất. - Câu nói đó hiển nhiên là dành cho ba người Lục Thanh.
Mà ba người Lục Thanh sau khi nghe thấy vậy cũng khom người thi lễ với Huyền
Thanh.

Gần như trong nháy mắt khi cả ba đứng dậy, một luồng ý chí chiến đấu kinh
người tỏa ra. Trong ánh mắt hoảng sợ của đệ tử bốn ngọn núi khác, ba cơn gió
lốc do khí thế của ba người tạo ra nhanh chóng thổi ra xung quanh.

Đã đoán trước nên khi khí thế của cả ba người bộc phát, tất cả đệ tử nội tông
đều lui lại mười trượng, nhường lại khoảng không cho ba người. Đồng thời, ánh
mắt bọn họ nhìn ba người có một sự hâm mộ và mong đợi. Đối với đệ tử nội tông
còn trẻ mà nói thì thanh danh và thực lực là thứ mà bọn họ theo đuổi.

Vào lúc này, nhìn mọi người xung quanh, Lục Thanh chợt cảm thấy hoảng hốt. Mới
một năm trước, hắn mới chỉ có tu vi Kiếm Thị, ở trong tông môn không hề có
chút thực lực và địa vị, để cho đám người Công Dương Vũ tùy ý lăng nhục. Vậy
mà sau một năm, chẳng những hắn có thực lực đứng trong mười người đầu tiên của
Long Phượng bảng mà còn được kế thừa sớm vị trí hộ pháp. Tất cả mọi thứ diễn
ra quá nhanh.

Cho tới bây giờ, hắn còn nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên tới Triêu Dương cung,
nghe Dư Cập Hóa giới thiệu về Nhiếp Thanh Thiên:

- Đại sư huynh Nhiếp Thanh Thiên mười ba tuổi nhập môn, bắt đầu tu luyện Húc
Nhật tâm kinh của Triêu Dương phong chúng ta. Mười bốn tuổi Trúc Cơ thành công
trở thành Kiếm Giả. Hai năm sau, sử dụng Húc Nhật thập tam kiếm tỏa sáng trong
luận kiếm cứ nửa năm một lần, trở thành ngũ sư huynh. Sau đó hai tháng tu vi
của hắn lại tiếp tục đột phá, phá vỡ cảnh giới kiếm đạo thứ hai bước chân vào
Kiếm Khách. Sau đó vào lần luận kiếm tiếp theo sử dụng Thanh Phong túy kiếm
chấn áp mọi người, trở thành đại sư huynh của Triêu Dương phong chúng ta. Sau
đó ba năm, dưới sự chỉ điểm của sư phụ lại một lần nữa phá tan rào cản Kiếm
Sư, đứng vị trí thứ ba trong số mười đại cao thủ của Tử Hà tông. Mãi cho tới
trước luận kiếm một tháng chưa có người nào có thể chịu nổi quá năm mươi chiêu
của Đại sư huynh.

Hắn còn nhớ rõ cảm nhận sau khi nghe thấy điều đó chính là khiếp sợ, hâm mộ,
bàng hoàng và lại còn có cả đố kỵ. Điều đó khiến cho bản thân đối với luận
kiếm năm năm sau trở nên mông lung. Nhưng mới có một năm, hắn đã có một sự
thay đổi thoát thai hoán cốt. Bây giờ, hắn đã có được thực lực mạnh mẽ làm cho
mọi người phải chú ý.

Cảm nhận Phong Lôi kiếm nguyên cuồn cuộn trong kinh mạch, sự tự tin của Lục
Thanh chợt tăng mạnh. Trên người hắn, khí thế lại tăng lên một phần, ngăn cản
khí thể của hai người Triệu Thiên Diệp ra làm đôi.

Vào lúc này, gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của
Lục Thanh như không một người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.

Lúc này, sáu vị hộ pháp lại càng thêm khiếp sợ. Bọn họ không thể hiểu được tại
sao Lục Thanh lại có được khí thế mạnh như vậy, tâm cảnh bình tĩnh không hề sợ
hãi mà đối mặt với hai người Triệu Thiên Diệp.

- Muốn trở thành kiếm đạo đại sư cần phải có sự tin tưởng và khí thế như vậy.
Đây là đại thế của một kiếm giả chính thức, không hề có gì pha trộn, chỉ có
một sự bất khuất, không sợ sinh tử, không sợ thất bại. - Chẳng biết Huyền
Thanh tới bên cạnh từ lúc này, mở miệng nói với sáu người.

Cả sáu nghe thấy vậy đều ngẩn người, suy nghĩ về câu nói của Huyền Thanh, nhất
thời đều có chút lĩnh ngộ. Đồng thời, ánh mắt của bọn họ nhìn Lục Thanh cũng
trở nên trịnh trọng. Cuối cùng thì sâu trong lòng họ cũng chấp nhận việc Lục
Thanh mới chỉ có mười ba tuổi mà có thể trở thành hộ pháp ngang hàng với bọn
họ.

Cảm nhận khí thế trên người Lục Thanh, Triệu Thiên Diệp và Nhiếp Thanh Thiên
đều trở nên ngưng trọng.

- Ta lên trước.

Nhiếp Thanh Thiên quay đầu lại nhìn chỉ thấy ánh mắt của Triệu Thiên Diệp cũng
bình tình, yên lặng nhìn hắn. Mỉm cười, Nhiếp Thanh Thiên nhún vài, mở bầu
rượu, nói:

- Như vậy ngươi tới trước đi. - Nói xong, Nhiếp Thanh Thiên lui lại năm sáu
trượng tới trước mặt đám đệ tử.

Nhìn Lục Thanh, Triệu Thiên Diệp mở miệng nói:

- Còn nhớ lúc trước đồng ý với ta không?

Lục Thanh nghe vậy cũng gật đầu, nói:

- Nhớ kỹ! Trở về núi, đánh một trận với ngươi.

- Nếu thế thì chiến đi.

- Đánh! - Cả hai đều hiểu suy nghĩ trong mắt đối phương. Triệu Thiên Diệp
chợt hóa thành một tia chớp màu xanh, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mười
trượng, đứng trên kiếm đài. Hắc thiết kiếm dưới chân không hề có chút lay
động.

Tiếp đó, ngoại trừ Huyền Thanh, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người Lục Thanh
lững thững bước đi. Một tia sáng màu xanh tím chợt lóe lên, hắn đã xuất hiện
trên kiếm đài. Mà bóng người phía dưới mãi sau một nhịp hô hấp mới biến mất.

Không nói đệ tử của bốn ngọn núi khác chưa hề nhìn thấy, ngay cả đệ trử Triêu
Dương phong cũng vẫn không thể tin được vào mắt mình. Sắc mặt sáu vị hộ pháp
cũng ngưng trọng. Với kiến thức của bọn họ tất nhiên là biết Lục Thanh đã thi
triển một thứ bộ pháp cao thâm. Chẳng lã Lục Thanh đã được truyền bộ pháp của
Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư: Phong Lôi bộ? Nhưng ngay lập tức bọn họ lại cảm thấy
bình thường. Vì với địa vị của Lục Thanh bây giờ, được truyền thụ bố pháp đó
sớm một chút cũng không có vấn đề gì.

Đồng thời, bọn họ cũng nhận ra sự hài lòng trong mắt của Huyền Thanh nên càng
thêm chắc chắn. Nhưng bọn họ không biết rằng sự hài lòng của Huyền Thanh chính
là bởi vì sự khống chế của Lục Thanh đối với Phong Lôi bộ chính thức trở thành
người sáng tạo.

Mà vào lúc này, tốc độ của Lục Thanh so với lúc ban đầu mới lĩnh ngộ chỉ tương
đương với Kiếm Sư trung thiên vị thì bây giờ đã gần đạt tới Kiếm Sư đại thiên
vị rồi.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #119