Người đăng: Ma Kiếm
"Xoẹt..."
Vừa dứt lời, trên người Vũ Văn Nộ chợt xuất hiện một tầng kiếm khí màu da cam,
loáng tháng như có cả một ngọn lửa thiêu đốt. Kiếm khí vừa xuất hiện, từ vị
trí của Vũ Văn Nộ trong phạm vi vài thước, hắc thiết kiếm nhanh chóng chuyển
sang màu đỏ giống như sắp sửa tan chảy. Mà Hắc Thiết kiếm cắm lên mặt đất
chẳng khác gì cắm lên miệng đậu khiến cho hai thanh Hắc Thiết kiếm dưới chân
Vũ Văn Nộ từ từ hạ xuống.
Vào lúc này, dưới kiếm đài mọi người chỉ thấy Vũ Văn Nộ giống như một quả cầu
nóng rực như muốn đốt sạch mọi thứ xung quanh.
- Địa Hỏa kiếm khí. Đúng là địa hỏa kiếm khí.
Trong số đệ tử của bốn ngọn núi khác rất nhiều người kêu lên. Địa Hỏa kiếm khí
vừa xuất hiện đã nói lên rất nhiều điều.
- Hắn tu luyện chính là Địa Hỏa chân tuyệt kiếm.
Một vài tên đệ tử của Tử Hà phong không kìm được lên tiếng. Nhưng đám đệ tử
của Phiêu Miễu phong lại cảm thấy không thích. Nhìn lên kiếm đài lúc này Vũ
Văn Nộ giống như một vị Hỏa thần, mấy người đó đều nhìu mày. Phần lớn đệ tử
Phiêu Miễu phong tu luyện Kiếm Nguyên công hệ Thủy mà nói thì không hề thích
kiếm khí Địa Hỏa của Vũ Văn Nộ. Mà so với đám đệ tử tu luyện hệ Hỏa, kiếm khí
địa hỏa của Vũ Văn Nộ thuộc về chân hỏa càng khiến cho các nàng không thoải
mái.
Mà vào lúc này, một số đệ tử của bốn ngọn núi còn lại cũng bắt đầu nhớ tới một
số điển tích. Địa Hỏa chân tuyệt kiếm và kiếm pháp trấn phong Diệu Dương kiếm
thức đều là chân hỏa kiếm pháp. Ngoài địa hỏa kiếm khí áp đảo các loại kiếm
khí hệ hỏa, nó còn có thể tan vàng chảy thép.
Đây là những gì bọn họ đọc được về Địa Hỏa chân tuyệt kiếm. Hơn nữa, trong
điển tịch có ghi lại, hai trăm năm qua chưa có người nào luyện thành. Vậy mà
không ngờ đến bây giờ nó lại xuất hiện một lần nữa. Điều này khiến cho bọn họ
cảm thấy kinh ngạc, tuy nhiên họ cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Ngay cả
Phong Lôi kiếm khi còn có hai người thì Địa Hỏa chân tuyệt kiếm có xuất hiện
cũng là chuyện bình thường.
Nhìn lên kiếm đài, đối mặt với Vũ Văn Nộ đang tỏa ra hơi nóng kinh người, Dư
Cập Hóa vẫn không chịu thua. Trên người hắn cũng xuất hiện tốn phong khí. Hai
màu xanh đỏ giằng co một nửa kiếm đài không bên nào chịu nhường bên nào.
"Keng..."
Gần như trong nháy mắt, khi mũi kiếm hai người va chạm với nhau liền phát ra
một tiếng động. Vô số những đốm lửa từ mũi kiếm của cả hai bắn ra xung quanh.
Hai người cùng lùi lại mấy bước, kiếm khí của hai người đều có kiếm khí của
đối phương. Lưu chuyển Địa Hỏa kiếm nguyên làm tiêu tán Tốn Phong kiếm khí
đang bám trên thân kiếm, Vũ Văn Nộ nhìn về phía Dư Cập Hóa, sắc mặt ngưng
trọng.
Đồng thời, hơi thở trên người hắn cũng lan rộng hơn một phần. Địa Hỏa kiếm
trong tay xoay tròn một vòng, từ mũi kiếm xuất ra kiếm khí Địa Hỏa dài ba
thước khiến cho không khí xung quanh nhanh chóng bốc lên.
"Vù..."
"Vù..."
"Vù..."
Vũ Văn Nộ trừng mắt, Địa Hỏa kiếm dài bốn thước nhanh chóng huy động. Thủ pháp
của hắn nhẹ nhàng giống như vũ nữ đang múa với một dải lụa nhẹ nhàng bay lượn.
Thể ngộ cảnh giới Cử trọng nhược khinh tới mức này khiến cho mấy người Lục
Thanh đứng dưới đài đều gật đầu.
Trong sự huy động Địa Hỏa kiếm của Vũ Văn Nộ, hơn mười đạo Địa Hỏa kiếm khí
dài ba thước bắn ra. Kiếm khí giống như những đạo lưu tinh kéo theo một dải
đuôi màu đỏ dài cả trượng. Trên đường đi của nó, không khí bị đốt nóng chẳng
khác gì mặt hồ yên lặng bị một tảng đá ném vào làm mất đi sự yên tĩnh.
Nét mặt hoàn toàn trấn định, Thanh Vân kiếm trong tay Dư Cập Hóa phát ra một
trận cuồng phong. Theo động tác của hắn từng đạo Tốn Phong kiếm khí dài ba
thước có vô số những dòng xoáy nhỏ bao quanh, phản công về phía kiếm khí Địa
Hỏa của Vũ Văn Nộ.
"Ầm..."
"Ầm..."
"Ầm..."
"Ầm..."
Giữa kiếm đài vang lên những tiếng nổ kèm theo từng cơn sóng khí tản ra ngoài.
Đồng thời, kiếm khí do sự va chạm của hai người bắn ra xung quanh khiến cho vô
số Hắc Thiết kiếm gẫy rời. Tuy nhiên, cả hai vẫn còn tiếp tục giao đấu khiến
cho nguyên khí trong trời đất tiếp tục hội tụ, đồng thời, những tia kiếm khí
vẫn liên tiếp bắn ra xung quanh.
"Uỳnh..."
"Uỳnh..."
"Uỳnh..."
Trong ánh mắt sáng ngời của đám đệ tử, Dư Cập Hóa và Vũ Văn Nộ chiến đấu làm
cho kiếm đài xuất hiện rất nhiều khoảng trống do Hắc Thiết kiếm bị vỡ nát.
Ngay cả mặt đất cũng bị nứt ra mà xuất hiện cả bùn đất bên trong.
Kiếm khí của cả hai va chạm với nhau tạo ra những gợn sóng không khí đẩy hai
người sang hai bên. Khi cả hai tách ra khoảng mấy trượng, sắp tới bên rìa kiếm
đài, liền đồng loạt biến chiêu.
Trên chân xuất hiện một đạo kiếm khí màu đỏ, Vũ Văn Nộ đạp gẫy một thanh Hắc
Thiết kiếm rồi vọt lên cao. Kiếm khí Địa Hỏa tràn ngập bao phủ Địa Hỏa kiếm
tạo thành một thanh kiếm dài bảy thước, rộng ba tấc, có màu đỏ, chém vào đầu
Dư Cập Hóa.
- Tiếp Địa Hỏa chân tuyệt trảm của ta. - Giữa không trung, Vũ Văn Nộ hét lớn
một tiếng chẳng khác gì một ngọn núi đè xuống.
- Tử Tiêu tốn phong thuẫn! - Đối mặt với một kiếm của Vũ Văn Nộ, Thanh Vân
kiếm của Dư Cập Hóa nổi lên vầng ánh sáng màu xanh, Tốn Phong kiếm khí nhanh
chóng bao phủ thân kiếm cũng tạo thành một thanh kiếm dài bảy thước. Chân trái
hắn lùi lại phía sau, Dư Cập Hóa khép hai ngón tay chỉ ra thành kiếm. Trên
kiếm chỉ cũng có một vầng Tốn phong kiếm khí bao phủ, một ngón tay cắm vào
chuôi kiếm mà xoay tròn.
"Vù..."
"Vù..."
Theo động tác của Dư Cập Hóa, Tốn phong kiếm khí liền hóa thành một bức màn
khí màu xanh chứa đầy Tốn Phong kiếm khí. Sau đó, nó nhanh chóng tạo thành một
lốc xoáy rộng một trượng đón tiếp đạo Địa Hỏa chân tuyệt kiếm của Vũ Văn Nộ
đagn chém xuống.
Tay phải Lục Thanh nắm chặt lại. Cả hai người trên kiếm đài cho dù tu vi hay
cảnh giới kiếm pháp cũng đều không kém nhau là mấy lại cùng không phải là kiếm
khí thuộc ngũ hành vì vậy mà hắn không thể đoán được ai thắng ai bại. Vào lúc
này, khi hai người cùng ra tay, thắng bại chẳng thể nói trước.
"Phụp..."
Địa Hỏa chân tuyệt trảm chém mạnh vào lốc xoáy màu xanh. Trong tích tắc, Vũ
Văn Nộ liền cảm thấy được một thứ lực lượng rất mạnh từ trên Địa Hỏa kiếm
truyền tới, giống như muốn làm cho kiếm khí do hắn ngưng kết phải tan vỡ trong
lốc xoáy.
Tuy nhiên Vũ Văn Nộ không hề cảm thấy tức giận, nét mặt có chút hưng phấn, hét
lớn một tiếng. Địa Hỏa chân tuyệt trảm dài bảy thước chợt tỏa ra ánh sáng đỏ
rực của ngọn lửa, giống như chẻ tre tiến vào trong lốc xoáy. Từ từ, lốc xoáy
màu xanh bị hắn làm cho tách ra làm hai.
Khi hai chân của Vũ Văn Nộ chạm đất Địa Hỏa chân tuyệt trảm và kiếm chỉ của Dư
Cập Hóa tọa thành Tử Tiêu tốn phong thuẫn mới va chạm với nhau.
"Đinh..."
"Đinh..."
"Đinh..."
Mũi kiếm va chạm với nhau vang lên những tiếng động. Địa Hỏa kiếm khí và Tốn
Phong kiếm khí từ vị trí của hai người bắn ra xung quanh. Hơi nhíu mày, Huyền
Thanh giơ tay điểm một cái vào hư không. Trên đầu ngón tay, một tia sáng màu
hồng chợt xuất hiện khiến cho kiếm khí từ trên kiếm đài đang bắn ra dừng lại
giữa không trung. Huyền Thanh nắm chặt tay lại, chúng liền vỡ nát thành những
điểm sáng màu xanh hoặc màu đỏ rồi biến mất.
Trên kiếm đài, Dư Cập Hóa và Vũ Văn Nộ đang va chạm với nhau. Do Vũ Văn Nộ từ
trên ép xuống nên Hắc Thiết kiếm dưới chân Dư Cập Hóa từ từ chui xuống đất.
Lục Thanh thấy vậy biến sắc. Tình cảnh của hai người lúc này giống hệt như hắn
với Tư Đồ Trọng đều chuyển sang so đấu kiếm nguyên. Chuyện này tương đối nguy
hiểm, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ có kết quả kiếm hủy người vong. Lục
Thanh không ngờ cả hai lại biến thành như thế này.
Xung quanh hai người nguyên khí trong trời đất chia làm hai loại chui vào
trong cơ thể họ. Khoảng không trên kiếm đài do nguyên khí trong trời đất hội
tụ nhanh chóng làm phát ra những tiếng sấm rền. Tiếng sấm ầm ầm cùng với trận
đấu của hai người khiến cho tất cả đệ tử dưới đài đều chấn động.
- Tiểu tử này quá lỗ mãng. - Lục hộ pháp Hồ Lạc Phong vẻ mặt tức giận rồi có
chút gì đó không thể tránh được. Đệ tử của hắn trời sinh vốn là một kẻ hiếu
chiến. Một khi so đấu với người khác, đặc biệt là người ngang sức với bản
thân, cho dù phải dốc hết toàn lực có trọng thương cũng không tiếc.
Nhưng bây giờ đã sắp bước vào kiếm trì, nếu bị thương nặng mà nói thì tu vi
chắc chắn sẽ bị hạ xuống một khoảng lớn. Hồ Lạc Phong đã bước vào kiếm trì nên
hiểu rõ hiệu quả tu luyện ở đó. Thậm chí do nguyên khí trong đó quá mức tinh
khiết khiến cho hiện tượng tâm ma do tu luyện tiến giai cũng giảm đi rất
nhiều. Nơi đó đúng là địa điểm quý báu của người tu luyện.
Sau sự suy đoán của Hồ Lạc Phong, ở trong đó một tháng cũng tương đương với tu
luyện một năm. Nửa năm hoàn toàn tương đương với thời gian sáu năm tu luyện.
Hắn tin rằng chỉ cần Vũ Văn Nộ đi vào trong đó chắc chắn có thể đạt tới đỉnh
phong của Kiếm Khách.
Thậm chí nếu phát triển tốt mà nói, có thể sự chỉ điểm toàn lực của hắn, hắn
nắm chắc trong hai năm sẽ tiến vào Kiếm Sư. Đến lúc đó, với uy thế của kiếm
khí Địa Hỏa, cho dù tiến vào vị trí mười người đứng đầu trên Long Phương bảng
cũng là chuyện có khả năng.
Nếu cứ tiếp tục như thế kia sẽ chỉ dân tới kết quả lưỡng bại câu thương. Dưới
kiếm đài, tất cả đám đệ tử cũng đều nhận ra trạng thái của Dư Cập Hóa và Vũ
Văn Nộ.
Cũng may, Huyền Thanh làm người duy trì nhanh chóng đưa ra quyết định. Lão phá
vỡ kiếm khí giữa hai người. Mỗi một đạo kiếm khí động vào người hắn liền hóa
thành vô số điểm sáng. Trên ngón trỏ của Huyền Thanh chợt nổi lên một đạo kiếm
cương màu hồng. Kiếm Cương như ngưng đọng, dưới sự khống chế của Huyền Thanh
không hề tỏa ra một chút hơi thở. Mà tất nhiên, ở đây cũng không người nào có
thể chịu nổi hơi thở do nó bộc phát.